Mọi người ngừng thở, sợ quấy rầy đến Thư Tiểu Bạch.
Bọn họ nhìn ra, giờ phút này Thư Tiểu Bạch đang cố gắng hết sức.
Thế nhưng đồng thời bọn họ cũng trần ngập hy vọng.
“Đó rốt cuộc là cái gì?” Lão Cừu nhỏ giọng hỏi Lâm Tố.
“Đó là ma pháp tối hậu mà ông chủ sáng tạo ra, đặt tên là cấm chú: Tận Thế Chi Hoàn.”
Thư Tiểu Bạch đang liều mạng truyền ma lực vào trong Tận Thế Chi Hoàn.
Tận Thế Chi Hoàn từ lúc ban đầu ảm đạm, đang trở lên sáng ngời, hiện ra mầu đỏ diễm lệ lóng lánh yêu dị mà lại nguy hiểm.
Tận Thế Chi Hoàn tiếp nhận ma lực của Thư Tiểu Bạch truyền vào, đồng thời đang khuấy động những nguyên tố trong không khí.
Thư Tiểu Bạch ho ra một búng máu, tốc độ hồi phục ma lực của hắn vẫn ko theo kịp tốc độ tiêu hao.
Thế nhưng thời điểm này tuyệt đối ko thể dừng lại.
Dùng nội lực! Thư Tiểu Bạch ko còn lực chọn sử dụng nội lực xen lẫn ma lực tiếp tục.
Tuy rằng nội lực chỉ có 1000, thế nhưng kỳ lạ là dùng được khá bền.
Dường như Tận Thế Chi Hoàn bị năng lượng ko rỗ kích thích, bắt đầu chuyển động nhanh hơn.
“Tiểu Tiểu Bạch, Tiểu Tiểu Hắc…..Đại Đầu….. mau đem ma lực của các ngươi….. cho ta mượn………..” Thư Tiểu Bạch nghẹn đỏ mặt khó khăn nói.
Trong miệng ko ngừng phun ra những tia máu nhỏ.
Đại Đầu rống một tiếng, ngẩng đầu lên, đem ma lực của mình phóng ra.
Tiểu Tiểu Bạch giơ cao móng vuốt nhỏ, Tiểu Tiểu Hắc cũng làm động tác như vậy.
Thư Tiểu Bạch khống chế ma lực của bọn hắn, truyền vào trong Tận Thế Chi Hoàn.
Sắc mặt Lâm Tố có chút thất vọng, Thư Tiểu Bạch lại ko gọi hắn hỗ trợ.
Nhưng mà hắn vẫn giơ cao hai tay lên, đem ma lực của mình phóng ra.
“Chúng ta có thể giúp gì ko?” Lão Cừu hỏi.
Lâm Tố lắc đầu: “Các ngươi ko có ma lực, cái gì cũng ko làm được.”
Ba người Lão Cừu rất bất đắc dĩ.
Cái thứ nhất thất bại là Lâm Tố, lập tức tinh thần uể oải.
Ma lực của hắn là thấp nhất.
Sau đó là Tiểu Tiểu Hắc và Tiểu Tiểu Bạch, ma lực của bọn hắn cũng ko nhiều.
Cũng chỉ duy trì được 30 giây.
Ngược lại ma lực Đại Đầu rất nhiều.
Thế nhưng cũng chỉ duy trì được một phút.
Thân thể Thư Tiểu Bạch run nhẹ.
Đúng vào lúc này, tất cả mọi người phảng phất như nghe được tiếng chuông.
Thanh âm kia giống như từ trên trời vang vọng xuống.
Nói là tiếng chuông, thật ra là sự cộng minh của nguyên tố và ma lực.
Nếu như chỉ một ít ma lực, thanh âm kia sẽ cực kỳ nhỏ bé, người thường căn bản ko cách nào nghe được.
Thế nhưng giờ phút này, ma lực đang cộng minh với toàn bộ nguyên tố của Thái Dung thành.
Cả trong lẫn ngoài của Tận Thế Chi Hoàn đều đang điên cuồng hút lấy nguyên tố, ngưng tụ trong phạm vi Tận Thế Chi Hoàn bao trùm.
Tuy rằng toàn bộ người còn sống sót của Thái Dung thành đều ko biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Thế nhưng bọn họ phảng phất như biết được trước tương lai, cảm thấy có vật gì đang đến.
Đang-----------
Âm thanh giống như báo hiệu.
Tận Thế Chi Hoàn giáng xuống khói lửa màu trắng.
Dưới phạm vi bao trùm của nó, tất cả đều tan thành mây khói chỉ trong chớp mắt.
Kể cả ngọn núi bị bao phủ cũng đã bị san bằng.
Trong khoảnh khắc Tận Thế Chi Hoàn và tất cả ma pháp trận đều dập nát.
Giống như tấm gương bị đánh vỡ.
Thư Tiểu Bạch cả người uể oải ngồi trên mặt đất.
“Không thể tin nổi……..”
Lão Cừu, Mộc Kiến Bình, An Nam, thậm chí cả Lâm Tố, đều ngây ngốc mà nhìn về ánh sáng nơi phương xa.
Bên ngoài tường thành, khói lửa màu trắng kia chiếu sáng toàn bộ Thái Dung thành.
Trước đó Lâm Tố đã nhìn thấy Thư Tiểu Bạch thí triển ra bản đơn giản của Tận Thế Chi Hoàn.
Thế nhưng cùng với hôm nay khác biệt quá xa, hình ảnh này quả thực chính là thần tích.
……
Thư Tiểu Bạch nằm trên giường mười ngày, toàn thân đau nhức vô lực, cảm giác giống như bị mười em gái luân phiên cả một đêm.
Ý thức rất tỉnh táo, thế nhưng thân thể lại ko nghe lời.
Thư Tiểu Bạch ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chiếc lá cây phiêu linh trên một cái cây khô.
“Nhìn thấy chiếc lá ngoài cửa sổ sao?”
Chít chít chít---
“Có người nói, khi một chiếc lá cuối cùng rơi xuống, sẽ có một sinh mệnh tàn lụi.” Thư Tiểu Bạch cảm thán.
Chít chít chít----
Tiểu Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn Thư Tiểu Bạch.
Hắn nghe ko hiểu Thư Tiểu Bạch có ý gì.
Lâm Tố đứng bên cạnh vẻ mặt cũng hoang mang.
Thương thế của ông chủ nghiêm trọng như thế sao?
Thư Tiểu Bạch yên lặng thu hồi ánh mắt, hung dữ nhìn Tiểu Tiểu Bạch: “nếu như ngươi lại ăn vụng phần cơm của ta lần nữa, ta sẽ giết chết ngươi giống như cái cây khô ngoài của sổ kia, lần này nghe hiểu chưa?”
Tiểu Tiểu Bạch sợ tới mức nhảy ra cửa sổ chạy trốn.
Hắn cảm giác mình đã làm được thiên y vô phùng.(áo trời ko kẽ hở, ko có bất kì sai sót nào)
Chẳng qua chỉ ăn 2/3 bữa tối của Thư Tiểu Bạch.
Không nghĩ tới vẫn bị Thư Tiểu Bạch phát hiện.