Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 82 - Chương 82 - Thành Viên Thứ Hai Của Biệt Đội Báo Thù

Chương 82 - Thành viên thứ hai của biệt đội báo thù
Chương 82 - Thành viên thứ hai của biệt đội báo thù

Chiến Tranh Học Viện.

“Lý Thục Vân và Vương Bằng, bắt đầu.”

Lý Thục Vân đi vào sân đấu, bạn học Vương Bằng của nàng cũng đi vào.

Sắc mặt Lý Thục Vân rất ko tự nhiên.

Đây là lần kiểm tra tháng đầu tiên từ khi Chiến Tranh Học Viện thành lập.

Thành tích lần này sẽ quyết định tương lai của bọn họ.

Có thể nói lần kiểm tra này rất quan trọng đối với mỗi một học sinh.

Lý Thục Vân có Tinh Hồng thể chất, có thể khống chế tốc độ lưu thông của máu, nhờ đó tăng lên tốc độ và sức mạnh của mình.

Có thể nói, Tinh Hồng thể chất là thể chất sinh ra để chiến đấu.

Khi sinh ra đã có thể chất cực hạn của nhân loại.

Điều này cũng làm cho nàng gọi gọi là học viên mạnh nhất.

Mà phía đối diện, Vương Bằng cũng ko tầm thường, hắn có Hắc Bảo thể chất.

Một loại thể chất có thể khiến da của mình trong nháy mắt biến thành hắc bảo thạch(đá quý màu đen), ko thể phá vỡ.

Đương nhiên, bây giờ Vương Bằng chỉ có thể biến hóa ở một số vị trí nhất định, còn ko thể bao trùm toàn thân.

Lý Thục Vân nắm chắc có thể chiến thắng Vương Bằng.

Nhưng mà trước khi kiểm tra, Vương Bằng đã đi tìm nàng.

Vương Bằng là cháu trai ruột của Phó viện trưởng, đồng thời cha mẹ của hắn cũng là lãnh đạo cao tầng của khu an toàn.

Cha là bộ trưởng bộ trị an của khu an toàn, mẹ thì là bộ trưởng bộ vật tư, có thể nói là quyền cao chức trọng.

Vương Bằng uy hiếp nàng, nếu như nàng ko bỏ lần kiểm tra tháng này, vậy thì sẽ làm cho người một nhà của nàng ko thể sống được trong khu an toàn.

Mặc dù Lý Thục Vân rất phẫn nộ với sự ti tiện của Vương Bằng.

Không cam tâm tương lai của mình bị áp chế bởi người này.

Nhưng lại cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Giờ phút này nàng cảm thấy vô cùng biệt khuất.

Cha mẹ nàng chỉ là người bình thường, ko có thiên phú và thực lực mạnh mẽ, cũng ko có địa vị gì.

Đối mặt với sự uy hiếp của Vương Bằng, mặc kệ là nàng hay cha mẹ của nàng cũng ko đủ sức để đối kháng.

Thậm chí dưới loại hoàn cảnh xã hội này, nhà bọn họ muốn kêu oan cũng ko có cơ hội.

“Lý học tỷ, xin mời.” Vương Bằng mỉm cười nhìn Lý Thục Vân.

Lý Thục Vân bày ra tư thế chiến đấu, trên thân mơ hồ tỏa ra khí tức màu đỏ.

Vương Bằng quát lớn một tiếng, phát động công kích.

Hai nắm đấm Vương Bằng biến thành màu đen, phối hợp với Bạch Quỳnh Cực Hạn của hắn, thế công mãnh liệt như hổ, cương mãnh bá đạo.

Mà những thế công này của Vương Bằng trong mắt Lý Thục Vân cũng chỉ đến thế.

Lý Thục Vân thong dong ứng đối, còn ko dùng Bạch Quỳnh Cực Hạn đã có thể dễ dàng né tránh.

Sau dó, Lý Thục Vân bắt được sơ hở của Vương Bằng.

Vương Bằng giật mình, hắn cũng ý thức được mình có chút đắc ý quên hình.

Lập tức nhỏ giọng nói: “Lý Thục Vân, ngươi muốn chết phải ko?”

Lý Thục Vân lập tức dừng lại, Vương Bằng thừa cơ đa một cước vào bụng của Lý Thục Vân.

Lý Thục Vân lùi lại mấy bước, một cước này ko nhẹ.

Vương Bằng lập tực cười ha hả: “Đây chính là học viên mạnh nhất mà mọi ngươi hay nói sao? Chỉ có tài nghệ này? Có chút hữu danh vô thực.”(có tiếng mà ko có miếng)

Lý Thục Vân giận sôi lên, cố nén đau đớn, nắm chặt hai nắm đấm.

Vương Bằng trừng mắt, quát nhỏ: “Ngươi còn muốn phản kháng? Nhanh nhận thua, đừng để tất cả đều ko vui.”

Lý Thục Vân mặc dù là con gái, nhưng tính tình nàng có chút dữ dằn.

Trừng mắt nhìn Vương Bằng, trong mắt đều sắp phun ra lửa.

“Cho mặt mũi mà ko cần.” Vương Bằng dứt lời liền đấm ra một quyền.

Lý Thục Vân đã triệt để mất khống chế, nâng lên đùi phải quét ngang một cái đầy lăng lệ, đá trúng vai phải Vương Bằng.

Vương Bằng cả người bay ra ngoài, vai phải đã gãy xương.

Lý Thục Vân đang muốn tiếp tục xông lên, đột nhiên có một thân ảnh ngăn lại trước mặt nàng.

“Lý Thục Vân! Ngươi ra tay quá nặng đi.”

Lý Thục Vân ngây ra, kinh ngạc nhìn vị giám khảo này.

Ba----

Giám khảo liền tát một cái lên mặt Lý Thục Vân.

Sau đó lại đánh một quyền vào ngực Lý Thục Vân.

Lý Thục Vân liên tục lùi lại, phun ra một ngụm máu lớn.

“Đây là dạy dỗ ngươi, để ngươi biết hậu quả của việc ra tay quá nặng với bạn học là gì.” Giám khảo nói với gương mặt nghiêm túc.

“Vương Bằng nhường nhịn ngươi ở khắp nơi, mà ngươi lại mượn việc Vương Bằng nhường nhịn mà ra tay mạnh như vậy, ván này, Vương Bằng thắng.”

Phảng phất như để chứng minh mình công bằng công chính, cố ý nói rõ tình huống cho tất cả mọi người.

Đương nhiên, sự thật có đúng như hắn nói hay ko. Chỉ bằng trình độ của những học sinh này, thật đúng là ko nhìn ra.

Còn nữa, vừa rồi thật sự là Lý Thục Vân đã đánh cho Vương Bằng bị thương nặng.

Cho nên theo bản năng liền cho rằng giám khảo nói là sự thật.

Tất cả mọi người đều lộ ra mấy phần khinh thường đối với Lý Thục Vân.

“Vậy mà cũng là học sinh mạnh nhất?”

“Ta nghĩ là trước kia nàng cũng dựa vào thủ đoạn này để đánh bại người khác đi.”

“Thật là ko biết xấu hổ, thế mà trước kia ta lại sùng bái nàng.”

“Những người xấu xí như nàng chỉ có thể dựa vào biện pháp này để thu hút sự chú ý của mọi người.”

Nói đạo lý thì Lý Thục Vân ko xấu, chẳng qua nhìn trung tính một chút.

Cũng bởi vì như thế mà thu hoạch được một nhóm fan nữ.

Nhưng là bây giờ tất cả mọi người đào ngũ.

Lý Thục Vân ko chỉ bị vạn người thóa mạ, hơn nữa còn bị chửi là xấu xí.

Thời điểm những học sinh này sùng bái Lý Thục Vân, cảm thấy cái gì của nàng cũng tốt, cũng đẹp.

Khi bọn hắn chán ghét Lý Thục Vân, vậy thì cái gì cũng ko tốt, cũng xấu.

Lý Thục Vân mờ mịt nhìn đám bạn học xung quanh, lại nhìn về phía giám khảo.

Nói cho cùng thì nàng cũng chỉ là bé gái mười mấy tuổi.

Thậm chí trước đi kiếp nạn buông xuống, cha mẹ của nàng đều ko nghĩ đến việc cho nàng đi chiến đấu.

Nàng ko biết phải làm gì bây giờ.

“Ta ko có….Là hắn…” Lý Thục Vân ko cầm được nước mắt, chỉ về giám khảo.

Nàng muốn lớn tiếng giải thích, muốn cho tất cả mọi người biết, hai người kia đã thông đồng với nhau từ trước.

Nhưng mà giám khảo làm sao có thể để cho Lý Thục Vân mở miệng.

Một quyền một cước, Lý Thục Vân ngã trên mặt đất ko ngừng nôn ra máu.

“Nếu như ngươi đã ko thừa nhận sai lầm của mình, thì ngươi cũng ko cần ở lại trong trường học nữa, đồ vật mà ngươi học được ở đây, để ta tự tay lấy về!”

Giám khảo giơ chân lên, đạp mạnh vào bàn chân trái của Lý Thục Vân.

Lý Thục Vân hét thảm một tiếng, bất lực mà lại tuyệt vọng gào khóc.

Nhưng mà tất cả mọi người đều cười trên nỗi đau của người khác.

Sau đó liền ném Lý Thục Vân ra khỏi học viện như ném rác rưởi.

Mà lúc này nàng đã đau đớn ngất đi.

Bình Luận (0)
Comment