Sau khi Lý Thục Vân tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.
“A Vân, ngươi tỉnh rồi.”
Thời điểm Lý Thục Vân mở mắt ra, đã nhìn thấy mẹ nàng dáng vẻ buồn ngủ, khi thấy nàng tỉnh lại lập tức mừng rỡ kêu lên.
“Mẹ, sao ta…”
Trí nhớ lập tức tràn vào đầu Lý Thục Vân.
Đau đớn trên người, đùi phải đã ko còn cảm giác, đều đang nhắc nhở Lý Thục Vân những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
“Mẹ, ta ko cam tâm, ta ko cam tâm a!”
Lý Thục Vân đỏ mắt, tê tâm phế liệt hét lên
“Ngươi ko cần phải nói, mẹ hiểu , mẹ hiểu.”
Trẻ em ko biết phân biệt thiện ác, nhưng mà là người mẹ làm sao có thể ko hiểu.
Lý Thục Vân che mặt khóc rống, hết thảy của nàng đã bị phá hủy.
Tương lai của nàng, hy vọng của nàng, dũng khí cũng nàng, tất cả mọi thứ đều bị phá hủy.
“A Vân, ngươi nghỉ ngơi đi, rồi sẽ tốt hơn, tất cả sẽ tốt hơn.” Mẹ nàng an ủi lại vô lực như vậy.
Ra khỏi phòng, nhìn về phía cha của Lý Thục Vân.
“Sao rồi?”
“A Vân ngủ rồi.”
“Việc này ko thể bỏ qua như vậy, A Vân phải chịu ủy khuất lớn như vậy, tuyệt đối ko thể bỏ qua như vậy.”
Hai vợ chồng tính toàn, đi tố cáo với bộ trị an.
Sự kiện đả thương người ác liệt như vậy, hơn nữa còn là giáo viên đánh học sinh thương nặng.
Bộ trị an dù cho có vô trách nhiệm đến thế nào, ít nhất cũng ko có khả năng bao che, giấu diếm đi.
Nhưng mà sự tình còn lâu mới đơn giản như bọn họ nghĩ như vậy.
Khi bọn họ vào bộ trị an, sau khi nói rõ ý đồ của mình.
Trực tiếp bị thành viên của bộ trị an đuổi ra ngoài.
Chờ đến khi bọn họ kéo lấy thân thể mệt mỏi, tâm lực lao lực quá độ về đến nhà, đã là ban đêm.
Mà sau khi bọn họ về đến nhà, đối mặt lại là Lý Thục Vân đang càng tuyệt vọng.
Lý Thục Vân đem bữa tối mà mẹ nàng chuẩn bị hất xuống mặt đất.
“A Vân, chúng ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp chữa trị tốt cho chân của người, ngươi yên tâm, vết thương trên chân của ngươi ko phải bệnh nan y, trong khu an toàn vẫn có loại kỹ thuật này, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.” Mẹ nàng an ủi.
“Ta ko cần các ngươi quan tâm, các ngươi để cho ta chết đi là được rồi.”
Lý Thục Vân trùm chăn lên, thể xác và tinh thần của nàng nhận lấy đả kích, khiến cho nàng đã ko muốn đối mặt với thế giới này.
Nếu như ko phải nàng ko đủ dũng khí, thậm chí nàng đã tự sát.
Đúng lúc này, cửa sổ phòng Lý Thục Vân đột nhiên bị đánh vỡ.
Lý Thục Vân mở to mắt, nhin thấy khắp nơi trên đất đều là lửa.
“A…lửa…lửa…me…cháy rồi…”
Cha mẹ nàng chạy vọt vào, Lý Thục Vân nhìn thấy phòng ngoài cũng khắp nơi là lửa.
“Cha…mẹ…”
Cha mẹ nàng vội vàng đem nàng ôm từ trên giường xuống.
“Cha, mẹ, rốt cục có chuyện gì xảy ra?”
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ lại ném vào một bình dầu hỏa.
Lý Thục Vân đầu óc trống rỗng.
Cha mẹ nàng cũng ko giải thích, họ ôm Lý Thục Vân đến phòng tắm, đặt nàng vào trong bồn tắm, sau đó mở nước, sau đó bọn họ liền nằm đè lên nàng, ngăn cản thế lửa đang lớn dần.
Lý Thục Vân chỉ biết lửa thiêu đốt rất lâu, và nụ cười cuối cùng của cha mẹ.
Còn có câu nói cuối cùng của mẹ nàng: “Không có chuyện gì, chờ trời sáng mọi việc sẽ tốt.”
Dù cho nhà nàng bị đốt thành tro bụi, cũng ko có một ai đến cứu hỏa.
……
“Thật là xui xẻo, một cái có tư chất cũng ko có.” An Nam buồn bực nói.
Hắn chờ ở cửa Chiến Tranh Học Viện nửa ngày, chờ học sinh ra ra vào vào, đến bây giờ vẫn ko phát hiện ra một người nào có tư chất tu luyện ma pháp.
Không, không phải ko có, trên thực tế người có thể tu luyện ma pháp vượt qua 50%.
Nhưng mà người có giá trị đầu nhập tài nguyên và tinh lực lại ko nhiều.
Ít nhất đến bây giờ An Nam cũng ko gặp được một cái nào.
Hắn hiện tại đã hiểu tại sao Mộc Kiến Bình phải mất một tháng ở khu an toàn mới tìm được một cái Chu Cần.
Nhiệt tình của An Nam trong vòng một ngày đã hoàn toàn biến mất.
Hắn thà đi đánh nhau với dị thú một ngày, cũng ko muốn lãng phí thời gian ở chỗ này.
An tìm một cái chợ, bán thịt dị thú lấy ít tiền.
Sau đó mua một ít vật dụng hàng ngày.
Hiện tại bọn họ có khá nhiều thịt dị thú tồn kho, cho nên mỗi lần đến khu an toàn Bắc thành đều sẽ mang một ít thịt dị thú đi bán.
Hiện tại khu an toàn Bắc thành giá thịt dị thú đang có chiều hướng tăng lên.
Chủ yếu là dị thú dường như bị ô nhiễm, có một bộ phận ko thể ăn.
Mà dị thú ko bị ô nhiễm lại tập trung lại một chỗ, số lượng khổng lồ, một người rất khó săn giết.
Một nhà Thư Tiểu Bạch trừ lão Cừu ra, những người khác lại ko bị ảnh hưởng.
Cho nên bọn họ ko quan tâm có ô nhiễm hay ko.
Đồng thời Thư Tiểu Bạch cũng đã xác nhận, cái gọi là ô nhiễm thật ra là dị thú bị nguyên tố ảnh hưởng mà sinh ra biến dị.
Bon họ đều là những người có ma lực, cho nên đối với loại ô nhiễm này có thể ko để ý đến.
Thật ra thịt dị thú bị ô nhiễm cũng ko phải là ko có thị trường.
Trên thực tế có một số ít người ở khu an toàn có thể ăn thịt dị thú ô nhiễm.
Thư Tiểu Bạch phỏng đoán những người này cũng bị ô nhiễm giống với dị thú.
Bọn hắn là bị nguyên tố ‘ô nhiễm’.
Lần này thịt dị thú rất nhiều nên bán được ko ít tiền.
Bạch tinh tệ vẫn là đồng tiền chủ yếu của thế giới này, dù cho Chính Phủ Thế Giới đang đứng trước nguy cơ sụp đổ, nhưng nó vẫn là đồng tiền được lưu thông chủ yếu.
Thậm chí ngoài khu vực an toàn Bắc thành cũng như vậy.
An Nam mua một đống lớn, vừa khởi động xe, một cái bóng đên đột nhiên vọt đến trước đầu xe.
Két--------
“Ăn vạ sao?” An Nam vuốt trán, ăn vạ sự tình này trong thời kỳ hòa bình thật đúng là việc làm ăn một vốn bốn lời.
Nhưng ở thời điểm này cũng ko dễ làm, gặp người nhẫn tâm một chút trực tiếp đạp ga, ko nhất định có người sẽ giải oan cho quỷ chết oan.
Ps: Cầu đề cử!!!!!!!!!!
1 đề cử bạo thêm một chương.