“Thạch….” An Nam đang muốn phóng ma pháp.
Mặt đất xung quanh đột nhiên vỡ nát, đếm ko hết đá vụn bắn về phía hắn.
“Ah móa…..cái gì đây!? An Nam đột nhiên ôm đầu ngã trên đất.
Đúng lúc này, từ trong miệng một con dị thú bắn ra một quả cầu lửa, hướng về phía An Nam bay đến.
An Nam đứng lên ko nổi, vội vàng đưa tay ném ra một quả cầu lửa.
Kỹ năng vừa rồi rất giống mới ma pháp trung cấp thổ hệ Thổ Băng Chi Thuật là dị thú phóng ra sao?
Còn có con dị thú kia lại biết Hỏa Cầu Thuật?
Vì sao dị thú lại biết ma pháp?
Hai quả cầu lửa đâm vào nhau ở giữa ko trung, nổ tung.
Hơn mười con dị thú đồng thời phóng ra ma pháp.
An Nam lập tức tri triển, Thổ Tường!
Ba mặt tường đá từ dưới đất vọt lên, ngăn ở trước mặt An Nam.
Đầu HKT tò mò, đây là năng lực gì, nhưng cũng ko để dị thú dừng công kích.
Ma pháp đủ loại màu sắc đánh lên tường đá.
Ba mặt tường đá rất nhanh đã nát vụn.
“Tiểu tử kia, cảm thấy thế nào? Thích hay ko? Gọi ông nội, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Dù An Nam đang nằm rạp trên đất, ôm đầu trốn sau tường đá.
Nhưng ngoài miệng vẫn ko chịu thua kém, kêu lớn lên: “ Câu nói này ta cũng muốn nói với ngươi, tốt nhất bây giờ ngươi gọi một tiếng ông nội, bằng ko, tí nữa sẽ ko còn cơ hội.”
“Lão tử xem ngươi làm cách nào để cho ta gọi ông nội.”đầu HKT căm tức kêu lên, phất tay ra hiệu dị thú dừng công kích, nhưng tiếng kêu lại càng thêm hung hăng càn quấy: “Đến đây, ngươi ko phải muốn ko cho ta cơ hội sao? Mau đến đây, đến cắn ta a.”
An Nam cũng bị lời nói của đầu HKT làm cho giận dữ.
“Ngươi muốn biết ta làm cách nào phải ko? Ta cho ngươi xem.”
Nói xong An Nam từ trong ngực lấy ra một cái còi, dùng sức thổi.
Đầu HKT vẻ mặt hoang mang: “Ngươi đang làm cái gì? Là muốn dùng âm thanh này dọa ta chạy?”
Ban đầu đầu HKT còn hơi lo lắng, cái còi này có phải là vũ khí đặc biệt gì ko.
Chẳng hạn như phát ra sóng âm công kích.
Việc này khiến cho hắn âm thầm cảnh giác, nhưng đợi nửa ngày, cũng ko thấy có phản ứng gì.
“Ngươi cmn đang đùa ta sao?”
“Chờ một chút, trợ thủ của ta đang trên đường chạy đến.”
“Ta ……”
Rầm----
Đột nhiên một vật khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Đầu HKT giật nảy mình, tập trung nhìn vào.
Đây là một con dị thú to lớn, Phi Dực.
Cánh khi giang rộng ra phải đến 20m, chính là bá chủ bầu trời.
Nhưng đây chỉ là một thi thể của nó.
Toàn thân nó vết thương chồng chất, như thể bị chà đạp thê thảm rồi mới chết.
Đầu HKT đang muốn phát ra tiếng cười chế giễu An Nam.
“Đây là trợ giúp của ngươi….”
Chớp mắt sau đó, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, hạ xuống bên cạnh thi thể Phi Dực.
Đây là một đầu cự thú(thú lớn) còn kinh khủng hơn.
Chiều dài thân thể tương đương với Phi Dực, nhưng tứ chi lại cứng cáp hơn gấp mấy lần.
Toàn thân có vẩy đỏ thẫm, như kim loại sáng bóng lóng lánh.
Gào--------
Cự thú phát ra một tiếng gào thét.
Toàn thân tỏa ra khí tức kinh người.
Đầu HKT trong nháy mắt mặt mũi tái nhợt, mấy con dị thú bên canh cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Trên xe, Lý Thục Vân mặt mũi tràn đầy vẻ ko dám tin.
Đây là vật gì? Tuyệt đối ko phải dị thú.
Thế giới này khi nào xuất hiện loại quái vật này?
“Xin lỗi, để cho ngươi chờ lâu.” An Nam thấy Đại Đầu đến, nhẹ nhàng thở ra.
Đầu HKT dù hoảng sợ, nhưng hắn cũng biết bây giờ mà chạy trốn tuyệt đối ko phải là lựa chọn sáng suốt.
“Xông lên cho ta, tất cả xông lên.”
Những dị thú bị hắn điều khiển dù cho có hoảng sợ.
Nhưng vẫn giãy dụa bước lên phía trước một bước.
Vì cho mình tăng thêm dũng khí, chúng nó phát ra vài tiếng gào thét về phía Đại Đầu.
“Công kích ! công kich…”
Hơn mười con dị thú đồng thời phát động công kích.
Ma pháp đủ loại màu sắc nện lên thân của Đại Đầu.
Thân hình của Đại Đầu quyết định nó ko cách nào trách thoát đại đa số công kích.
Đương nhiên, cũng có thể nói là tất cả công kích.
Nhưng nó cũng ko cần tránh, nó có sức phòng ngự kinh người,.
Huống chi, đại đa số thời gian công kích ma pháp cũng chỉ là thức ăn của nó, là một trong những con đường hấp thu ma lực của nó.
Sau một vòng công kích, lông tóc Đại Đầu ko tổn hao gì.
Mà lúc này, ko biết từ khi nào đầu HKT đã đến gần An Nam.
An Nam ngẩn ra, tên này tiếp cận mình từ lúc nào?
Nhưng An Nam lập tức cảnh giác.
Đầu HKT tốc độ rất nhanh, chắc là có quan hệ đến thể chất của hắn.
Đầu HKT đột nhiên biến mất.
An Nam nhíu mày, là ẩn thân? Hay là tốc độ quá nhanh?
Đúng lúc này, đầu HKT một cái chó dữ chộp mồi, đoạt lấy chiếc còi trong tay An Nam.
“Ha ha…của ta.” Đầu HKT cũng ko nói nhảm, trực tiếp thổi còi.
Hắn cảm thấy, cái còi này là vật để khống chế Đại Đầu.
Dù ko biết nguyên lý là gì, nhưng chỉ cần có cái còi trong tay, vậy liền sẽ thắng.
Mặc dù Lý Thục Vân chỉ đứng ngoài quan sát, nhưng vẫn luôn rất khẩn trương.
Thời điểm nhìn thấy cái còi rơi vào tay đầu HKT, tâm tình của nàng trực tiếp chìm vào đáy cốc.
Trên mặt An Nam đầy vẻ kinh ngạc.
“Vừa rồi ngươi….làm thế nào? Ngươi biết thuấn di?” rõ ràng An Nam chỉ để ý cách mình bị cướp còi, vì sao đầu HKT lại đột nhiên xuất hiện sau lưng mình.
(thuấn di=dịch chuyển tức thời)
“Ta có Phân Thân thể chất, vừa rồi thu hút lực chú ý của ngươi chỉ là giả, bây giờ mới là chân thân(thân thể thật) của ta.
Nói thật, chiêu này của đầu HKT cũng ko tính là lợi hại.
Trước Tai Họa Chi Dạ(đêm tai nạn) hắn chỉ là một tên trộm bình thường.
Phân Thân thể chất mặc kệ là đối với sự nghiệp của hắn hay là chiến đấu, kỳ thật cũng ko có trợ giúp quá lớn.
Bởi vì thực lực của bản thân hắn quá kém.
Mà năng lực thể chất của hắn cơ hồ chưa từng huấn luyện.
Cho nên thời gian duy trì cũng ko dài.
Nếu đổi lại một đối thủ có kinh nghiệm phong phú.
Chiêu dương đông kích tây của hắn khó có thể thành công.
Nhưng là hắn thành công, việc này chỉ có thể nói trình độ thực chiến của An Nam quá gà.