Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 509

Tiểu hoàng tử hỏi với vẻ không tin nổi: "Ngươi... thực sự không động lòng?" "Có động lòng, nhưng không nhất thiết phải động tay!" Phương Nguyên nhàn nhạt trả lời, sau đó bỗng nhiên xòe bàn tay xuống dưới. Trong hồ sấm sét vốn có một mảnh bùn đất rộng ba trượng vuông, hiện giờ đều đã được Thất Bảo Lôi Thụ nuôi dưỡng, biến thành từng khối đá đều có hình dạng lôi thạch chứa đầy lực lôi điện. Sau khi tiểu hoàng tử rút Thất Bảo Lôi Thụ ra, những tảng lôi thạch đó đều vỡ vụn thành những tảng đá to bằng đầu trâu,

chất đầy trong hồ, có lẽ phải hơn chục khối.

Phương Nguyên vừa giơ tay túm một cái, lại chỉ lấy ra ba khối trong số đó, bỏ vào trong túi càn khôn.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía tiểu hoàng tử, im lặng không nói gì.

Tiểu hoàng tử chợt lạnh lòng, hỏi với vẻ e dè: "Có... có phải ngươi có chuyện muốn nói đúng không?"

Phương Nguyên gật đầu, nói: "Lúc trước chúng ta đã ký kết khế ước, ngươi đồng ý cho ta năm khối lôi thạch, sau đó ta sẽ giúp ngươi tiến vào hoàng lăng. Nhưng giữa chừng xảy ra rắc rối, ta không những phá trận giúp ngươi, còn trừ khử. một thái giám nửa bước kim đan. Mà chỗ mấu chốt hơn là, chuyện vốn đã thương lượng xong xuôi, thế mà trong lòng ngươi lại cứ ủ mưu khác, việc đó cũng phải bồi thường..."

Tiểu hoàng tử nghệt mặt hỏi: "Rồi sao?”

Phương Nguyên đáp: "Phải đưa thêm!"

Tiểu hoàng tử nhất thời dở khóc dở cười: "Ngài đang mặc cả đấy à, tiên sinh?"

Phương Nguyên nhìn y một cái nói: "Ta không thích để người khác bị thiệt, lại càng không thích để mình bị thiệt!"

Tiểu hoàng tử nghe vậy vội vàng nói: "Thêm thì thêm, chỉ cần ngươi không cướp lôi thụ của ta, thì toàn bộ số lôi thạch này đều là của ngươi!"

Phương Nguyên nghe xong ngây ra: "Ta cũng không ép ngươi!"

Tiểu hoàng tử nói luôn miệng: "Không phải ngươi đang ép ta, là ta đang cầu xin ngươi, cầu xin ngươi mau nhận lấy đi..."

"Giờ ác cảm của ta dành cho ngươi giảm đi nhiều rồi đấy!"

Phương Nguyên gật đầu, không khách sáo thêm, vung tay lấy toàn bộ số lôi thạch cho vào túi càn khôn.

Hắn tu hành cảnh giới Trúc Cơ cần một lượng lớn lôi thạch, nhưng hiện giờ đã lấy toàn bộ số lôi thạch trong hồ sấm sét, nói thế nào cũng đã đủ cho hắn rồi, thậm chí còn thừa một ít, coi như là niềm vui bất ngờ...

"Khế ước lần này dừng ở đây!"

Phương Nguyên lấy khế ước lúc trước đã ký kết với tiểu hoàng tử ra, khế bóp nát.

Việc này cũng chứng tỏ rằng sự hợp tác giữa hắn và tiểu hoàng tử đến đây là chính thức kết thúc.

Tiểu hoàng tử thấy Phương Nguyên thật sự chỉ lấy lôi thạch, sau đó định rời đi, không khỏi liếc mắt nhìn lôi thụ trong lòng mình, cả người đều ngây ra. Nếu Phương Nguyên vì đoạt lôi thụ của y mà làm ra bất cứ chuyện gì y đều không hề bất ngờ, cũng không cảm thấy kinh ngạc. Nhưng hắn lại tuân theo quy củ, khiến y có một thứ cảm giác không thoải mái trước nay chưa từng có.

"Này... Phương tiên sinh..."

Y không nhịn được gọi Phương Nguyên một tiếng: "Ngươi thực sự không cướp Thất Bảo Lôi Thụ của ta?"

Phương Nguyên nhíu mày, hỏi lại: Ngươi muốn ta cướp à?”

Tiểu hoàng tử:

Y chỉ hận không thể vả miệng mình, vội vàng cười nói: "Ha ha, ta chỉ muốn nói tiên sinh quả là một người rất tốt..."

Phương Nguyên thản nhiên đáp: "Còn chưa tới lượt ngươi nói câu đó!"

Tiểu hoàng tử nhất thời lại lúng túng, gãi đầu nói: "Ta muốn nói là, mục đích từ đầu đến giờ của yêu phi đều là muốn lấy được Thất Bảo Lôi Thụ này. Sớm muộn gì ả cũng phát hiện ra nó đang ở trong hoàng lăng. Tuy Thất Bảo Lôi Thụ đã được ta mang đi, nhưng trong hoàng lăng vẫn còn rất nhiều thứ tốt. Thay vì để lại cho yêu phi, chẳng thà để tiên sinh tự lấy đi còn hơn. Goi như là ta bồi thường cho ngài!"

Phương Nguyên chỉ gật đầu, thờ ơ nói: "Nếu có thứ ta cần, ta sẽ lấy!"

Tiểu hoàng tử thở phào một hơi. Nếu Phương Nguyên nhận được sự cho phép của mình mà vẫn còn giả vờ giả vịt làm một tiên sinh gàn dở, không chịu lấy đồ của hoàng lăng, thì y vẫn không thể yên tâm được. Nhưng Phương Nguyên lại không hề từ chối, cũng khiến lòng y cảm thấy đáng tin hơn chút!

Tiểu hoàng tử không nói nhiều thêm nữa, ôm quyền về phía Phương Nguyên, rồi vội vàng quay người rời đi.

Còn Phương Nguyên sau khi thấy bóng lưng y biến mất trong lối đi bí mật, biết rằng tiểu hoàng tử này khá thông minh, trước khi tới đương nhiên đã tìm được. đường lui, tự có cách ra khỏi đây, nên chỉ lắc đầu rồi quay người đi vào tổ điện. Trong lúc đi, gương mặt vẫn luôn đanh lại của hắn cũng dần dịu đi, cuối cùng còn có chút ý cười vương bên khóe miệng.

"Tiểu hoàng tử này thật thông minh..."

Trong lòng hắn cũng không khỏi than thở một tiếng: "Chỉ tiếc là học hành hơi ít"

Phương Nguyên vừa nghĩ ngợi, vừa chậm rãi nhìn xung quanh, yêu lặng quan sát xung quanh hồ sấm sét, âm thầm thôi diễn một lát. Hắn dần dần hiểu ra, khẳng định suy nghĩ vừa nảy ra trong lòng mình là chính xác...

"Nếu tiểu hoàng tử đã nói vậy, thì mình còn khách sáo làm gì?” Tiểu hoàng tử biết tầm quan trọng của Thất Bảo Lôi Thụ, cũng biết trong tổ điện còn có một vài vật bồi táng có giá trị xa xỉ. Nếu Thất Bảo Lôi Thụ ở chỗ này,

thì trong tổ điện chắc chắn còn có sự tồn tại của bảo vật khác...

Mặc dù lôi thụ rất tốt, nhưng hiện giờ nó không có nhiều tác dụng lắm đối với Phương Nguyên. Nếu hắn muốn tu hành thì chỉ cần lôi thạch là đủ rồi.

Còn bảo vật mà Phương Nguyên vừa mới thôi diễn ra sự tồn tại của nó, mới là thứ hắn thực sự cần!

Bình Luận (0)
Comment