Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 729

- Mang ta đi xem! 

 Ngưng thần suy nghĩ một lát, Phương Nguyên nói với Quan Ngạo. 

 Quan Ngạo nhất thời mừng rỡ, vội vàng đứng dậy đi trước dẫn đường, phía ngoài con nghê đã nhìn dáo dác. 

 Vận chuyển pháp lực, đạp mây mà đi, với tu vi hiện giờ của Phương Nguyên, chỉ trong nửa ngày đã đến bộ lạc gần nhất, vừa quan sát, sắc mặt nhất thời biến hóa, chỉ thấy chỗ bầu trời bộ lạc kia lại ngưng tụ một tầng hắc khí mỏng manh, thập phần cổ quái, ở phía dưới, trong bộ lạc tràn ngập tình cảnh thê lương, chỗ nào cũng truyền đến tiếng than khóc và rên rỉ. 

 Từ trên đám mây rơi xuống, những người có thể đi lại trong bộ lạc lập tức cũng xông tới, túm lấy góc quần Quan Ngạo cầu cứu. 

 Quan Ngạo cao lớn như vậy, gặp phải tình cảnh này cũng bó tay không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là không ngừng khuyên can: 

 - Không sao, không sao, Phương tiểu ca tới rồi, hắn là người có bản lãnh nhất, các ngươi yên tâm, yên tâm, hắn nhất định sẽ cứu các ngươi ... 

 Phương Nguyên cũng không để ý tới người bên cạnh, đi một vòng trong bộ lạc, nhưng chỉ thấy cảnh tượng kinh tâm đập vào mắt, có thể thấy lần ôn dịch này rất nghiêm trọng, mấy trăm người trong bộ lạc, cũng có hơn phân nửa đều nhiễm bệnh dịch, hai mắt mọi người đỏ ngầu, trong số những người bệnh nặng còn có người chảy máu mắt, thân thể thối rữa, thợ săn cường tráng cũng mất khí lực, hấp hối nằm trên giường đá chờ chết. 

 Khẽ vận chuyển pháp lực, thậm chí có thể thấy, giữa không trung, không biết có bao nhiêu oan hồn đang khóc than gào thét. 

 - Ôn dịch này thật lợi hại... 

 Phương Nguyên dò xét trước một phen, cũng xác định nơi này không phải bị người nào hạ độc, hoặc là bị ma khí tiêm nhiễm, xác thật là gặp phải dịch hoạ, chẳng qua trận ôn dịch này tới quá nhanh, ba bốn ngày trước, Quan Ngạo tới đây cũng không thấy gì khác thường, mà nay, trong thời gian ba bốn ngày ngắn ngủi lại có một trận đại ôn dịch phủ xuống, cả bộ lạc thành địa ngục nhân gian... 

 - Phương tiểu ca, có thể giúp bọn hắn chữa trị không? 

 Quan Ngạo nóng lòng chà xát hai tay, đi theo phía sau Phương Nguyên. 

 - Những bộ lạc khác đâu? 

 Phương Nguyên chưa trả lời, trước hết kêu Quan Ngạo dẫn đường đến những nơi khác xem qua. 

 Kết quả lại phát hiện, cuộc ôn dịch này thật sự đáng sợ, những bộ lạc khác đồng dạng cũng gặp tình cảnh như vậy. 

 Nhìn ánh mắt lo lắng sốt ruột của Quan Ngạo, Phương Nguyên gật đầu nói: 

 - Để ta thử xem! 

 Quan Ngạo nghe vậy, nhất thời mừng rỡ, vội vàng nói với đám người bên trong bộ lạc: 

 - An tâm, an tâm, có thể cứu chữa... 

 Mọi người trong bộ lạc cho dù đã sắp hấp hối, cũng lập tức tản mát ra chút thần thái. 

 Mặc dù cũng định rời đi, nhưng đối mặt với tình cảnh thảm thương của những thôn dân này, Phương Nguyên dĩ nhiên cũng không thể làm như không thấy, đối với hắn, chuyện này vốn không phải vấn đề cứu hay không cứu, mà chỉ là vấn đề nên cứu như thế nào! 

 Trong lòng thoáng trầm ngâm, liền giơ tay lên nhấn một cái, một đạo tử mang mơ hồ lấy hắn làm trung tâm, khuếch tán ra khắp bộ lạc. 

 Theo tử quang khuếch tán, mọi người trong bộ lạc đồng thời cũng lộ ra vẻ tinh thần vài phần. 

 Mặc dù hắn không chuyên tu đan đạo y thuật, nhưng nếu đã bước lên con đường tu hành, ít nhiều cũng biết một chút kiến thức y học, trước khi chính thức tu hành, nền tảng dược lý và đan pháp cũng là một trong những kiến thức bọn hắn phải học, kiến thức của Phương Nguyên đối với những vấn đề này cũng không tệ lắm, mấy bộ dược lý điển tạ lại thuộc làu, nếu là bệnh dịch bình thường, Phương Nguyên không dám nói dễ như trở bàn tay, tuy nhiên vấn đề cũng không lớn, nhưng trận bệnh dịch này thật sự rất lợi hại, hắn cũng chỉ có thể thử xem sao. 

 Vừa kêu Quan Ngạo đi chuẩn bị linh dược cần thiết, Phương Nguyên vừa phi thân lên, trước tiên xem xét khu vực lân cận, chỗ bệnh dịch phát sinh chắc chắn có mầm mống, nếu tìm được nguồn gốc, loại trừ đi, vậy việc điều trị sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng điều làm Phương Nguyên kinh ngạc chính là, hắn vừa bay lên quan sát ba bốn trăm dặm phía dưới lại phát hiện hết thảy bình thường, không thể làm gì khác hơn là quay lại trong bộ lạc. 

 Đứng phía trước một người bệnh, cẩn thận kiểm tra, bắt một đạo khí tức trên người hắn, sau đó vận chuyển thần thức từ từ cảm ứng, tinh tế phân biệt khí cơ biến hóa bên trong, sau đó từ từ xác minh dược lý tương ứng trong đầu mình. 

 Đan dược bình thường hắn tiếp xúc đều có tương quan đến tu hành, những dược lý này đã lâu không tiếp xúc, cũng may trí nhớ của hắn rất tốt, hiện giờ một lần nữa lôi ra, cũng không coi là xa lạ, thông qua cảm nhận với những ôn khí này, cũng dần dần có mấy ý nghĩ, nhanh chóng lôi ra mấy phương thuốc trong lòng, được hay không được, cũng chỉ có thể thử rồi mới biết.

Bình Luận (0)
Comment