- Có lò luyện đan không?
Phương Nguyên nghiêng đầu, hỏi một vị Tế Tự trong bộ lạc.
- Có... Có...
Tế Tự này là một lão đầu tử thoạt nhìn không biết bao nhiêu tuổi, răng sắp rụng sạch rồi, ngược lại không bị ôn khí lây nhiễm, nghe vậy vội vàng gật đầu, chậm chạp chạy tới căn phòng đá của mình, đem một cái lò luyện đan ngăm đen ra ngoài, đặt trên mặt đất.
Phương Nguyên nhìn cái nồi, lại phát hiện lò luyện đan này dùng gang đúc thành, ba chân bốn lỗ, phía trên cũng không có phù văn, chính là lò luyện đan cấp thấp nhất của giới tu hành, nói không chừng sau khi hắn nghe nói về lò luyện đan, nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo tự mình chế tạo ra, nhưng cũng may thứ Phương Nguyên muốn luyện vốn cũng không phải là đan dược người tu hành sử dụng, yêu cầu cũng không cao.
Gật đầu ý bảo có thể, tìm nhặt mấy loại thảo dược, lại lấy từ trong túi càn khôn của mình một loại linh dược, bỏ vào lò luyện đan.
Lúc này, Tế Tự kia đã ôm một bó củi đi tới, muốn nhét vào trong lò đan.
Phương Nguyên bất đắc dĩ ngăn hắn lại, ngón trỏ khẽ điểm, phía dưới lò luyện đan, lập tức có ngọn lửa màu xanh bay lên.
Tế Tự kia nhìn thấy há hốc mồm trợn mắt, kêu lên:
- Sơn thần... Tam lão gia...
Phương Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm làm sao ta lại lăn bị vứt bỏ thành lão tam?
Đan chia làm linh đan, bảo đan, thần đan, tiên đan, mỗi một loại đan lại chia từ một đến cửu chuyển, nhất chuyển là một biến hóa, cửu chuyển là biến hóa nhiều nhất, là đan có phẩm cấp cao nhất, khó luyện nhất, với tài nghệ hiện giờ của Phương Nguyên dĩ nhiên không làm được, chẳng qua hiện giờ chỉ cần luyện đan trị bệnh mà thôi, thậm chí cũng không tính là linh đan, lại càng không nói là mấy chuyển, vì vậy khi hắn chuyên tâm khống chế, cũng vô cùng thuận lợi.
Lửa quá ba lần, trong lò đan đã có mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, những người ốm yếu trong bộ lạc ngửi thấy cũng phấn chấn tinh thần.
- Dùng nồi to đun nước, nấu đan, bất luận là người có bệnh hay không có bệnh đều dùng một chén!
Phương Nguyên lấy đan dược ra, chỉ thấy viên đan màu hồng giống như trứng chim bồ câu, không trực tiếp cho ai dùng, dù sao nơi này cộng thêm linh dược trong túi càn khôn của hắn, dược tính quá mạnh mẽ, người bình thường khí lực cường thịnh ăn vào, chỉ sợ kinh mạch cũng trực tiếp nứt vỡ, vì vậy chỉ lấy một cái nồi lớn, đặt đan dược vào bên trong, sau đó đốt to lửa, lại đổ nước nóng ra ngoài cho mọi người sử dụng.
Rất nhanh, tộc nhân của bộ lạc sau khi uống nước đan dược, khí sắc rõ ràng chuyển biến tốt hơn, tiếng rên rỉ đã bớt đi rất nhiều.
Quan Ngạo nhìn thấy trong lòng mừng rỡ, nói với Phương Nguyên:
- Phương tiểu ca, ta biết ngươi cái gì cũng biết...
Những người trong bộ lạc khôi phục được ít tinh thần, cũng nhất loạt tề tụ đến cảm tạ sơn thần, bái tạ sơn thần Tam lão gia.
- Tạ ơn sơn thần Đại lão gia của các ngươi đi!
Phương Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua có chút nhạy cảm với cách xưng hô này, nhưng mặc dù bệnh dịch đã chuyển biến tốt đẹp, hắn cũng không vội vã rời đi, đêm hôm đó lưu lại trong bộ lạc, chuẩn bị thêm một chút thảo dược, kế hoạch trừ tận gốc tình hình bệnh dịch.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, cũng ngay đêm hôm đó, tình hình bệnh dịch trong bộ lạc bỗng nhiên tăng thêm, còn hung mãnh hơn trước.
Phương Nguyên nhất thời có chút nghi ngờ:
- Không có đạo lý...
Tình hình bệnh dịch nhân gian có vô số, một khi phát triển cũng hết sức lợi hại, nhưng chỉ cần đúng bệnh hốt thuốc, cũng không khó giải quyết
Đại phu phàm tục cũng có thể ứng đối, càng không nói đến tiên gia trong tu hành, Phương Nguyên mặc dù không nghiên cứu qua đan pháp, nhưng đối với cho dược lý vẫn hiểu rõ mấy phần, mấy bộ dược điển cũng thuộc làu, hơn nữa tu vi càng cao, hiểu biết đối với thân thể càng tinh tế, vô cùng bén nhạy với sự biến hóa của khí cơ, thủ đoạn như thế, muốn đối phó với ôn dịch bình thường thật sự không có gì khó khăn.
Ở phương diện dùng thuốc, để tăng thêm dược hiệu, hắn còn lấy ra một gốc cây linh dược, không có đạo lý lại không trị được trận ôn dịch này, theo lý mà nói sau khi dùng qua nước thuốc của hắn, đừng nói ôn dịch lần này, người trong bộ lạc thậm chí sẽ mấy năm không bị bệnh.
- Dẫn người vào!
Tâm tình Phương Nguyên thoáng trầm xuống, cũng chỉ có thể phân biệt trước rồi nói, Quan Ngạo được hắn phân phó, đã sớm ôm một đứa trẻ hai tuổi, sau lưng cõng một cô bé ba tuổi hai mắt máu đỏ, chính là hai tỷ đệ, cha mẹ của bọn hắn ngay từ lúc bệnh dịch xuất hiện đã bệnh chết, để lại hai tỷ đệ, chỉ có điều hai đứa trẻ cũng lần lượt lây bệnh dịch, đệ đệ còn nghiêm trọng hơn.
- Đau, cha mẹ ơi, toàn thân ta đều đau
- Sơn thần Tam lão gia, van xin ngươi cứu đứa nhỏ này.
- Ca ca, ngươi cứu cứu đệ đệ của ta.
Lão Tế Tự và cô bé cũng quỳ gối ở cạnh cửa, không ngừng dập đầu, không ngừng cầu khẩn.
- Im lặng hết cho ta, ra ngoài!