Phương Nguyên nghe thấy mà phiền lòng, quát lạnh một tiếng, hù doạ hai người kia cũng không dám nói nữa, sau đó để Quan Ngạo đóng cửa lại. Tay Phương Nguyên chậm rãi đặt lên trán thằng bé, chậm rãi độ một luồng thần niệm vào trong cơ thể nó, cẩn thận kiểm tra.
- Lại thay đổi?
Sau một hồi lâu, sắc mặt hắn biến hóa, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn biết vấn đề ra ở đâu rồi, vừa rồi khi hắn khai lò luyện đan, vốn là nhằm vào bệnh dịch vừa rồi, bốc thuốc theo bệnh, thật không ngờ, chưa tới một ngày, dịch khí kia lại sinh ra biến hóa, khiến cho đan dược của hắn không còn linh nghiệm nữa, dù sao, đối với bệnh dịch mà nói, trọng yếu nhất chính là đúng bệnh hốt thuốc, đan dược dù quý giá, chỉ cần không đúng bệnh, cũng không làm nên chuyện gì.
Trong truyền thuyết ăn một viên đan dược vào, bách bệnh bất xâm thật ra cũng có, nhưng đó là đề thăng cường độ thân thể của bản thân, khiến cho người ta có thể chống đỡ được bệnh dịch, chứ không phải giải quyết bệnh dịch. Tựa như Quan Ngạo, hắn không phải không lây dịch khí, cũng không phải dịch khí kia vô dụng, chẳng qua thân thể hắn quá mức cường đại, vì vậy mới có thể đề kháng được, không phát bệnh mà thôi.
Trên thực tế, người có thể làm được giống như hắn có mấy người?
Nếu đổi lại là một Trúc Cơ tu sĩ bình thường tới đây, không chừng đã bị ôn dịch lây nhiễm.
Mà muốn cứu chữa dân chúng trong bộ lạc, dĩ nhiên không đơn giản như vậy, trong tay Phương Nguyên cũng không thiếu linh châu bảo dược, nhưng cho dù dùng toàn bộ bảo dược này luyện thành đan, cũng không cứu được bao nhiêu người trong bộ lạc, ngược lại có thể khiến bọn họ không chịu nổi đan dược, cái chết nhanh hơn, dù sao bản lãnh của hắn lớn hơn nữa, cũng không cách nào giúp những người này tăng lên tới cảnh giới Trúc Cơ.
- Đối với dịch khí hiện tại thật sự rất dễ đối phó.
- Chẳng qua, nếu dịch khí này lại sinh ra biến hóa nào đó, vậy thì làm thế nào?
Phương Nguyên đứng lên, cau mày.
Trong lòng suy nghĩ, vừa đẩy cửa đá, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh hãi.
Lúc này bên ngoài cửa đá có rất nhiều người đang quỳ xuống, trong bộ lạc phàm là những người có thể chạy đều chạy tới, quỳ gối ngoài cửa, một số người bệnh nặng, không đi được cũng được người khác dìu đến quỳ trước cửa.
Quan trọng hơn là, nhiều người quỳ gối ở cửa như vậy, lại không có một chút thanh âm.
Đây là vì vừa rồi mình kêu bọn họ câm miệng, cho nên bọn họ sợ quấy rầy mình xem bệnh cho đứa trẻ sao?
Phương Nguyên nghĩ tới điều này, nhìn nhiều dân chúng quỳ gối ở cửa, có chút bất đắc dĩ không nói ra lời.