Phương Nguyên âm thầm quyết định, thả chậm tốc độ, trên người tán phát ra vài sợi sương mù xanh dò xét chung quanh, rất nhanh, trong lòng hắn khẽ động, tung người phi thân lên đỉnh một mỏm đá bén nhọn, sau đó chân đạp lên mỏm đá, mắt nhìn về hướng tây, liền thấy được sâu trong mảnh khói đen kia, quả thực đang có một con ma vật chậm rãi đi lại, động tác chậm chạp cứng nhắc, nhìn qua hệt như con rối.
- Những ma vật này chính là mô phỏng của quái vật Ma Biên do Vạn Lý Lưu Quang kính chiếu rọi mà thành?
Phương Nguyên thoáng nhíu mày, tử tế đánh giá một lúc, thấy được đó là một con cự thú cao chừng ba trượng, toàn thân mọc từng lớp từng lớp lân phiến tựa như tiền đồng, lại giống như đinh thép, mặt trước mọc ra một chiếc sừng, trong miệng nhe ra hai răng nanh màu đen sắc bén như lưỡi đao, ánh mắt đần độn ngốc trệ, trong lỗ mũi lúc nào cũng phun ra từng luồng từng luồng khói đen, có vẻ khá là đáng sợ.
- Đây hẳn là một loại ma vật cao giai?
Nội tâm Phương Nguyên khẽ động, thoáng sa vào trầm tư.
Hắn không lạ gì ma vật, khi xưa ở trong Ma Tức Hồ Việt Quốc cũng từng giết không biết bao nhiêu ma vật mà kể.
Nhưng thứ hắn gặp được trong Ma Tức Hồ Việt Quốc chẳng qua là một ít ma vật sơ cấp, toàn thân hư thối, lộ cả cốt cách nội tạng... chứng tỏ chúng còn chưa hoàn toàn thích ứng đối với ma tức hắc ám, chỉ là mới chịu ảnh hưởng, hóa thành thứ gì đó nửa sống nửa chết mà thôi.
Đến sau, hắn gặp được một con ma ưng, ma ưng kia rõ ràng mạnh hơn ma vật bình thường.
Lúc ấy nếu không phải đệ tử ngũ đại tiên môn cùng lúc liều mạng, sợ rằng chỉ bằng con ma ưng kia liền đã khiến bọn hắn toàn quân lật chìm.
Nhưng sau khi nhìn thấy ma vật, Phương Nguyên lại ẩn ẩn cảm thấy, e rằng ma vật trong bí cảnh Đạo chiến còn mạnh hơn ma ưng kia không chỉ một hai cấp bậc, đây rõ ràng đã là một sinh linh dung hợp hoàn mỹ với ma tức hắc ám. Chẳng qua, sinh linh này hẳn chỉ là giả tượng, là hư ảnh do Vạn Lý Lưu Quang Kính chiếu vào tạo nên, cho nên mới không có nửa phần thần trí.
Nếu thật đúng là ma vật chân thực, không biết còn sẽ mạnh mẽ tới trình độ nào.
- Bất luận thế nào, sớm muộn gì cũng phải gặp, trước xem xem năng lực chiến đấu của chúng là gì cũng tốt...
Phương Nguyên biết ý đồ Tiên Minh, liền cũng không chút do dự, chuẩn bị tiến lên chém giết thử một con.
- Vị này... Phương đạo hữu...
Nhưng không đợi Phương Nguyên ra tay, chợt nghe phía sau truyền tiếng một tiếng hô hoán trầm thấp.
Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn lại, liền thấy đám tu sĩ vừa rồi cùng theo mình tiến vào bí cảnh cũng đang đuổi theo, lúc này, trong đám tu sĩ kia, một người tuổi trẻ thân mặc áo bào trắng quần đen, sắc mặt thoạt nhìn hơi có mấy phần non nớt, phồng lên dũng khí đứng ra, từ rất xa hướng về Phương Nguyên thi lễ, nói: