Cẩm Đường - Tiểu A Thất

Chương 11

21.

Bởi vì người khởi xướng là Hoàng Hậu, được hắn tha thứ.

Đoạt quyền quản lý lục cung của Hoàng Hậu, cấm túc nàng ở Vị Ương Cung dưỡng bệnh, để cho ta trút giận.

“Chờ sức khoẻ của nàng tốt lên, trẫm phong nàng làm Quý phi. Không cần náo loạn nữa, được không?”

Náo loạn ư?

Sau khi xác chết của Lý Trinh Nhi bị phát hiện, ta lấy trâm cài dính máu của nàng làm quà tặng cho Hoàng Hậu, đưa tới Vị Ương Cung.

Nghe nói trâm cài còn mang theo mùi của thi thể, Hoàng Hậu nương nương nôn cả ngày.

Náo loạn tới trước mặt Thẩm Xung, hắn tới dỗ dành ta.

Ta không trả lời, răng rắc một tiếng bẻ một nhành mai vươn ra.

“Nếu ta muốn nàng ta đền mạng cho ta thì sao!”

“Mạnh Cẩm!”

Hắn đang nhắc nhở ta, ta là Mạnh Cẩm, là một người vô dụng không có đường gia của Hầu phủ.

Tất cả những gì ta hiện đang có, đều là hắn cho ta.

Ta nên thuận theo nghe lời, mặc người người xoa bóp.

Mùa xuân tháng ba, ta lại cảm thấy lạnh.

“Nàng ấy cũng chết trong tay Hoàng Hậu sao? Ngươi cũng vẫn che chở nàng ta?”

Ta hỏi thẳng một câu, khiến cho Thẩm Xung không thở nổi

“Hôm nay trẫm có chuyện quan trọng, ngày mai lại đến thăm nàng.”

Nhắc tới Vân Đường hắn lại muốn trốn.

Bởi vì hắn áy náy, bởi vì hắn chột dạ, bởi vì hắn không dám đối mặt.

“Bọn họ nói, là nàng ta bức tử Vân Đường.”

Bóng dáng của Thẩm Xung cứng đờ, ánh mắt hung ác dừng trên mặt ta.

Nhưng ta không chút nào sợ hãi:

“Đã chết nàng còn chưa đủ, còn muốn ta cũng chết sao?”

“Hay là nói, ngươi chưa bao giờ yêu nàng, cũng chưa bao giờ động lòng vì ta!”

“Làm càn!”

Hắn lần đầu tiên tức giận như, không tiếc cho ta một bạt tai.

“Trẫm quá chiều chuộng ngươi, khiến cho ngươi không biết trời cao đất dày.”

“Ngươi cho rằng ngươi là ai, một đồ vật trẫm nuôi cho vui mà thôi.”

“Kể từ hôm nay, ngươi ở trong cung chăm sóc sức khoẻ, chỗ nào cũng không được đi.”

Hắn yêu sự tự do kiêu ngạo của ta.

Rồi lại hận ta không đủ nghe lời.

Tựa như Vân Đường năm đó, hắn yêu Vân Đường không màng tất cả trả giá cho hắn.

Rồi lại cảm thấy đôi tay Vân Đường dính máu quá nhiều, quá mức hung ác.

Hắn thích chu huân đoan trang, vạn quỳnh đáng yêu cùng Tống Trinh Nhi ngoan ngoãn.

Lấy những cái đó để thiên biến vạn biến lăng trì trái tim của Vân Đường.

Thật ra, từ trước tời giờ, hắn chỉ yêu bản thân hắn.

Ta ném kéo xuống, nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Thẩm Xung, vẫn còn lặng im

“Ta đã đưa đao cho ngươi một lần, cho ngươi cơ hội để đền bù, là ngươi không cần.”

“Sau này, ngươi không thể trách ta.”

22.

Ta bị nhốt trong Quan Sư Cung, rất nhiều ngày sau không gặp mặt Thẩm Xung

Mọi người đều nói, Như Phi quá mức ương ngạnh, chọc Hoàng Hậu không vui, hiện giờ thất sủng

Như Phi thất sủng, Hoàng Hậu sinh bệnh, vui mừng nhất là Thần Phi.

Nàng được quyền quản lý lục cung, nhi tử của nàng cầm chứng cứ Tam Hoàng tử tham ô nhận hối lộ, ở trên triều đình khí phách hăng hái.

Tam Hoàng tử liên tiếp bị đại thần thượng tấu, cuối cùng cũng khiến cho Thẩm xung thất vọng.

Rốt cuộc, hắn đoạt thực quyền của Tam Hoàng tử, lệnh cho hắn dưỡng bệnh.

Chu Huân nghe tin phun ra máu, một thân bệnh tật cầu kiến Thẩm Xung.

Ngày ấy, ta ở trong viện thả diều.

Hùng ưng bay lượn, sinh động như thật, rất giống như được bay múa trên không trung của Hoàng Cung.

Thẩm Xung nghỉ chân ở bên ngoài Vị Ương Cung nhìn hồi lâu.

Đi vào, sau đó cãi cọ với Hoàng Hậu một trận lớn.

Hùng ưng là quà sinh nhật mà em trai ta đã từng bắn xuống tặng cho Thẩm Xung.

Hắn nhớ tới em trai, cũng nhớ tới em trai ta đã từng nói: “Cái gì tỉ tỉ cũng không có, chỉ có ngươi và ta. Nàng có thể liều mạng vì chúng ta, chúng ta cũng phải lấy mạng để bảo vệ nàng”

Em trai làm được, hắn thì không không.

Đó là bệnh kín trong lòng hắn, mà Hoàng Hậu lại vừa lúc rải muối trên miệng vết thương của hắn, tất nhiên không cứu được con trai tốt của bọn họ.

Hầu phủ bị thế gia xa lánh thấy ta bị thua, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Hắn phái người truyền tin cho ta, rủ lòng thương mà ra lệnh: “Mau về nhận tổ quy tông, vi phụ sẽ đưa một nữ nhân dòng bên tiến cung để cố sủng.”

“Sinh con để nuôi dưới danh nghĩa của ngươi, ngươi cũng có điều nhờ cậy.”

“Chỉ có giữ lấy ân sủng của Hoàng Thượng, ngươi và Mạnh gia mới có tương lại.”

Châu chấu sau thu còn dám nhảy nhót.

Đã tìm đường chết tới mặt ta, ta tất nhiên sẽ tận sức giúp hắn một phen.

Thấy Hoàng Hậu và Thần Phi hoàn toàn đối dịch, ta cũng không nằm im nữa.

Vì thế, lá thư kia dừng trên bàn của Thẩm Xung.

Làm gì có Hoàng Đế nào đồng ý bị đại thần tính kế tới trên giường và con nối dõi của mình chứ.

Đặc biệt là sủng phi của hắn một ngày suy tàn, lại lưu lạc tới nỗi bị người khác khinh nhục như vậy.

Trong một đêm, Mạnh gia bị cuốn vào án mưu phản tiền triều, xét nhà lưu đày, chỉ trong chớp mắt.

Nhìn xem, nếu Hoàng đế muốn xuất đầu vì ngươi, chẳng qua chỉ cần phất tay một cái thôi.

Chỉ là hắn không muốn.

Thẩm Xung lại nghĩ tới ta tứ cố vô thân đáng thương

Sau một tháng lạnh lùng với ta, hắn lại tới gặp ta.

“Đã bị giáo huấn rồi, nên học cách nghe lời một chút.”

Đao của ta bị thu rồi, chỉ có thể dùng móng tay: “Không phải là ngài nói thích dã tính và kiệt ngạo khó thuần trên người ta sao?”

Hắn thấy ta còn có thể đấu võ mồm với hắn, tức giận tan biến.

“Trong cung không phải là nơi đánh đánh giết giết.”

“Cách bảo vệ bản thân có rất nhiều, trẫm sẽ cho nàng, nhưng nàng phải ngoan.”

Ta bĩu môi: “Trừ phi trả cho ta một đứa con.”

“Thế thì có gì khó đâu, bên cạnh Thái Hậu vừa lúc có sẵn một đứa.”

Bình Luận (0)
Comment