Cẩm Đường - Tiểu A Thất

Chương 12

Hoàng tử gầy yếu giống như con mèo bệnh, bị kéo tới trước mặt ta.

Hắn nhút nhát sợ sệt mà trốn phía sau người khác, không có dáng vẻ Hoàng tử gì cả.

Bà vú liên tục cáo tội:

“Nương nương thứ tội, sức khoẻ của Tứ Hoàng tử không tốt, hơi nhút nhát chút.”

Khi đứa nhỏ này chào đời thì mẹ hắn đã chết, vẫn luôn được nuôi trước mặt Thái Hậu, Thái Hậu lại không thường xuyên ở trong cung, lại rơi vào tay Chu Huân.

Mười tháng thì tám tháng đều dưỡng bệnh.

Nhưng rốt cuộc, còn sống.

Cũng rốt cuộc, rơi xuống tay ta.

Ta mỉm cười đứng dậy, trên mặt là vẻ dịu dàng chưa từng có.

“Tới đây, ngươi tới đây, để ta nhìn kỹ xem, con trai ta trông như thế nào.”

Sinh con cho Thẩm Xung ư?

Sức khoẻ của Mạnh Cẩm không thích hợp.

Mà ta cũng không ngu xuẩn đến mức sẽ giao uy hiếp của mình vào tay hắn.

Huống chi, ta chờ không kịp.

Có sẵn vừa đúng lúc.

23.

Không có thế gia bối cảnh, ta chỉ có Thẩm xung mà thôi, hắn cũng không đề phòng ta.

Đứa con trai mà ta nhặt không được kia, tất nhiên là muốn có thầy tốt thì có thầy tốt, muốn có chỗ ở tốt cũng có chỗ ở tốt. 

Ngay cả Thẩm Xung cũng thường xuyên vào lúc làm bạn với ta, ngẫu nhiên chơi cờ, vẽ tranh với Thẩm Dục Nhiên, còn cùng nhau làm mọi thứ với ta.

Thấy ta càng đi càng cao, con trai ta cũng dần dần bộc lộ tài năng, Thần Phi đứng ngồi không yên.

Nhị Hoàng tử càng ngày càng đi gần gũi với chúng đại thần, thậm chí còn muốn đuổi tận giết tuyệt đối với Tam Hoàng tử.

Lại xúi giục đủ loại quan lại ép Thẩm Xung lập trữ.

Hoàng Đế đang tuổi tráng niên, bị con trai ép buộc sớm lập Thái Tử, đã phạm vào kiêng kị.

Hắn cố tình bắt việc nhỏ bé không đáng kể mà tham nhi tử của ta một quyển.

Thần phi trăm phương ngàn kế vì nhi tử mưu hoa hết thảy, chỉ còn cách một bước, đột nhiên im bặt.

Nhị Hoàng tử kết bè kết cánh, tàn hại thủ túc, tâm tư ác độc, bị ném đi đất phong,  không được gọi thì không được nhập kinh.

Tất cả những chuyện này, kể từ khi ta xúi giục Thần phi làm Nhị hoàng tử lộ mặt, chính là kết cục đã định.

Cây đổ bầy khỉ tan, những đại thần một lòng luồn cúi, nghe mùi vị lại tới lấy lòng ta.

Ta không phản ứng với kẻ nào cả.

Chỉ khi dùng trả với các nữ quyến, giống như vô tình nhắc tới Dũng Nghị Hầu phủ ngày xưa.

“Đại khái là nữ nhi của nàng phúc mỏng, chặt đứt duyên phận lục thân với bọn họ.”

Kết hợp với hành động của hầu phủ lúc trước khi ta hồi cung, rất nhanh đã có người hiểu ra tâm tư của ta.

Công tử Mạnh gia không thể chịu nỗi khổ bị lưu đày, thế mà lại nhảy sông, xác chết làm mồi cho cá, chỉ còn một bộ xương trở về.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Mạnh lão gia không chịu đựng nổi, ngã một cái nằm liệt giường không thể động đậy.

Hiện giờ, Mạnh phu nhân giống như một lão nô tài, ngày đêm không ngừng bận việc, còn không đổi được một bữa ăn no.

Người cô đơn, thường không nhìn tới cuối bể khổ, thật sự bi thảm vô cùng.

Bọn họ cũng nhớ tới bản thân mình vẫn còn một đứa con gái, mang theo sám hối hỏi thăm từ người khác.

Người khác cười lạnh trả lời nàng: “Sủng phi của bệ hạ, ngươi cũng xứng để hỏi thăm sao?”

“Sớm chết tâm tư muốn leo lên cành cao đi!”

Ta lại phơi thịt khô, thịt khô thơm nhất tốt nhất, con trai ta hỏi: “Mẫu phi còn đau không?”

Ta sờ sờ ngực, “Không đau nữa.”

Mạnh Cẩm không đau nữa, đau là Vân Đường.

24.

Nhưng lại không ngờ, có người lấy cớ ta tàn bạo và bất hiếu.

Khi ta được phong làm Quý Phi, bị ngôn quan buộc tội đức không xứng vị.

Thẩm Xung giận tím mặt.

Ta khuyên hắn: “Quý Phi hay không Quý phi, ta lại không để bụng.”

“Có ngươi cùng nhiên nhi bồi ta, là đủ rồi.”

“Thật sự đủ sao?”

Thần Phi mỉm cười mà đến, phía trước là Hoàng Hậu nương nương đã lâu không lộ mặt.

Hai kẻ khốn nạn như chó nhà có tang lại một lần nữa bắt tay nhau.

“Như phi thật sự là nữ nhi của Mạnh gia sao?”

Chọc thẳng vào tim

“Đương nhiên không phải.”

Ta cũng trả lời trực tiếp.

Hai người sắc mặt trầm xuống, ta tiếp tục nói: “Ta là bé gái mồ côi, các ngươi không biết sao?”

Thần Phi vẫn là bộ mặt Bồ Tát kia, lại lấy chứng cứ phạm tội ra muốn đẩy ta vào chỗ chết:

“Nhưng này đó, tất cả đều chứng minh ngươi không phải bé gái mồ côi, mà là hậu nhân của tội thần người Vân gia.”

Thẩm Xung bóp chặt lấy tay ta đến nỗi đau nhức, trong mắt nghi ngờ: “Hậu nhân của tội thần Vân gia? Ngươi có phải không?”

Chu Huân tiếc nuối thở dài:

“Năm đó Trắc Phi là bị phát hiện là hậu nhân của tội thần, mới không trốn được mà nhảy vào hồ Vị Ương. Không thể tưởng tượng được, nàng còn có một muội muội như hoa như ngọc. Thật sự đáng tiếc.”

Trên miệng nàng nói đáng tiếc, trên mặt lại là đắc ý che giấu không được.

Đại để là, các nàng cho rằng các nàng lại liên thủ một lần nữa, ta sẽ chết không có chỗ chôn.

“Chứng cứ phạm tội ở đâu ra?”

Thần Phi nhoẻn miệng cười:

“Nha đầu trong cung Trinh tần trước khi tự sát đưa đến trên tay ta. Đều là muội muội xúi giục nàng mượn tay Hoàng Hậu, lấy mệnh của hài tử của mình để chứng minh thực tế.”

“Muội muội, còn có điều gì muốn nói?”

Khuôn mặt Thẩm Xung âm trầm đến đáng sợ

Ta biết là hắn đang kìm nén lửa giận, chờ ta giải thích

Bình Luận (0)
Comment