Lúc này, ta mở thư ra, cho Thẩm Xung xem, từng câu từng chữ: “Bệ hạ cảm thấy, đây là chữ của ai?”
Ánh mắt của Thẩm Xung co rụt lại, rốt cuộc nhịn không được, duỗi tay là một bạt tai, hung hăng đánh lên mặt Thần phi.
Hoàng Hậu đại kinh thất sắc: “Hoàng thượng đánh sai người rồi! Kẻ làm nhiều việc ác rõ ràng là Như phi!”
Thẩm Xung rũ mắt nhìn nàng, trong mắt toàn là thất vọng.
“Hoàng Hậu sức khoẻ không tốt, sớm ngày hồi cung tĩnh dưỡng, trẫm chỉ coi như ngươi hôm nay chưa từng tới.”
Rốt cuộc là phu thê một hồi, không ngờ hắn ở ngay lúc này che chở nàng.
Nhưng khó khăn mới có được cơ hội trả thù ta, Chu Huân sao có thể buông xuống được.
Không ngờ nàng dẫn theo một chúng phi tần, thẳng tắp quỳ gối trước người Thẩm Xung:
“Thần thiếp thân làm chủ trung cung, có trách nhiệm khuyên can. Loạn thần tặc tử thường ở bên cạnh vua, đó là uy hiếp đối với giang sơn Đại Sở. Thần thiếp vì giang sơn, vì bệ hạ, cũng xin bệ hạ xử tử cô nhi của Vân thị!”
Thần Phi cũng che mặt, hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng mà phụ họa:
“Năm đó Vân Đường bị chết không rõ ràng, chỉ sợ Vân gia ghi hận trong lòng, bụng dạ khó lường ở lại bên cạnh bệ hạ, là uy hiếp đối với giang sơn xã tắc.”
Năm đó các nàng liên thủ treo cổ Vân Đường treo cổ, Thẩm Xung chưa từng thấy.
Nhưng hôm nay tương bức Mạnh Cẩm từng chút một, hắn lại nhìn rõ ràng.
“Bệ hạ nếu không tin, thần thiếp còn lấy ra lời khai của Mạnh gia. Mạnh Cẩm kia vốn nhát gan sợ sệt, trước mặt người khác cũng không dám nhiều lời, sao có thể giống Như Phi sấm rền gió cuốn không kiêng nể gì như thế.”
“Nữ nhi Vân gia nữ chỉ là thay đổi bộ mặt của Mạnh Cẩm, mê hoặc bệ hạ. Thỉnh bệ hạ nghĩ lại.”
Phi tần lục cung chỉnh chỉnh tề tề dập đầu trên mặt đất, buộc ta phải chết.
Ta lạnh nhạt quét ống tay áo, nhịn không được mà nhìn Thẩm Xung cười thành tiếng: “Làm sao bây giờ? Ngươi chết hay là ta chết?”
Mọi người đều là cả kinh, đầy mặt vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn ta:
“Như Phi, làm càn!”
Hoàng Hậu càng lo lắng khó nhịn:
“Bệ hạ, chuyện tới nước này ngươi vẫn muốn dung túng bảo vệ cho nàng sao?”
“Vậy Hoàng hậu cho rằng, trẫm nên làm như thế nào?”
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Thẩm Xung xả ra nụ cười lạnh băng, nhấc vạt áo lên, ngồi ở trên ghế đá.
Hoàng Hậu nghiêm nghị cười với ta:
“Loạn thần tặc tử, tất nhiên nên bêu đầu thị chúng.”
Thẩm Xung gật gật đầu, một bộ suy tư.
Sau đó phất phất tay:
“Người tới, kéo xuống đi, bêu đầu thị chúng.”
Hoàng hậu cùng Thần phi liếc nhìn nhau, đều là mừng thầm đắc ý.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, người Ngũ công công kéo đi lại là Thần Phi.
25.
Thần phi đại kinh thất sắc, khuôn mặt vẫn luôn nhợt nhạt nhu hoà lại tràn đầy sợ hãi:
“Làm càn, các ngươi nên bắt chính là Như Phi, bắt bổn cung làm chi!”
Hoàng Hậu cũng không rõ nguyên do:
“Bệ hạ, đây là ý gì!”
Thẩm Xung nhìn xuống các nàng, giống như xem vai hề:
“Thần Phi mới vừa nói những lá thư đó là do nha hoàn của Trinh Tần trước khi tự sát đưa tới tay nàng, chữ viết không khác gì chữ Như phi”
“Dựa vào những chữ viết đó, nàng đã chứng minh là Như Phi làm con của loạn thần tặc tử”
“Nhưng Thần Phi không hiểu được, những năm như phi bị hầu phủ đánh rơi bên ngoài, căn bản không có đọc sách, sao có thể viết chữ?”
Mọi người cả kinh.
Hoàng hậu vội bù:
“Tranh chữ bảng chữ mẫu của Như Phi đều có, sao lại nói nàng không biết viết chữ? Bệ hạ chẳng lẽ là bị nàng lừa.”
Thẩm Xung lần đầu tiên lộ ra vẻ chán ghét đối với Chu Huân:
“Bởi vì, đó là chữ của trẫm.”
Các nàng như bị sét đánh, chấn động tại chỗ
Ta mới cười giải thích:
“Bệ hạ thương ta, biết ta viết chữ khó khăn, hắn cũng không dạy, mang cũng không mang. Lại sợ ta văn hoá thấp bị người khác chê cười, mới thường xuyên dùng tay trái viết chút thơ linh tinh.”
“Người khác không hiểu, Thần Phi thường xuyên ra vào Quan Sư Cung, lấy đi hai bản tự thiếp tất nhiên không nói đùa.”
“Chỉ là nàng không biết, chữ kia không phải là ta viết, vậy thì thư kia tất nhiên cũng không thể từ tay của ta.”
Một tháng trước Thẩm xung lại lần nữa luyện chữ, ném hai bản.
Ngày hôm ấy, chỉ có Thần Phi tới tìm ta uống một chén trà nhỏ.
Lúc ấy ta cười nói, đại để là Thần Phi cùng bệ hạ tâm hữu linh tê, thích bệ hạ cũng thích chữ của bệ hạ.
Khi đó Thẩm Xung còn cười ta đánh nghiêng bình dấm chua.
Thần Phi sợ hãi đến cực điểm, mặc dù kêu oan như thế nào, cũng không thay đổi được kết cục bị biếm lãnh cung.
Hoàng Hậu ngã ngồi xuống đất, cũng là biết được bản thân mình đã mất đi đại thế.
Thẩm Xung kéo tay ta, lướt qua mọi người quay về Quan Sư Cung.
Hoàng Hậu ở phía sau, cũng không thèm nhìn một cái.ộ.
“Trẫm sai rồi, không nên nhân từ nương tay đối với nàng.”
Khi ôm ta vào trong ngực, cơ thể hắn hơi phát run lên.
Ta biết hắn nghĩ tới cái gì.
Chuyện ngày ấy Vân Đường chết, mọi người giữ kín như bưng, chỉ chừa lại một câu nhảy vào hồ Vị Ương chết đuối.
Vân Đường sợ nước, sợ nhất là nước.
Nếu không phải các nàng bắt ép, nàng nhất định không thể nhảy vào hồ nước.
Nhưng hắn không biết là, sợ hơn cả chết đuổi là bảy tầng địa lao kia, ta trải qua đến tầng thứ năm mới tắt thở.
Từ đầu tới cuối, em trai của ta đều bị buộc phải nhìn thấy ta bị lột da rút gân.
Nỗi đau khắc sâu lại một lần nữa nổi lên, nhưng hắn chẳng qua là tìm an ủi từ trên người ta mà thôi.