Cẩm Đường - Tiểu A Thất

Chương 14

“Hôm nay không phải là ngài đã bảo vệ ta rồi sao, vậy là tốt rồi!”

Hắn ôm ta càng chặt, hắn có thể bảo vệ ta, nhưng không thể bảo vệ Vân Đường.

Hắn đau đớn muốn chết, lòng tràn đầy áy náy.

Nhưng hắn, chung quy không có quyết đoán hay quyết tâm vì ai truy cứu đến tận cùng.

Ta lại lần nữa, thất vọng vô cùng.

Thật ra, hắn cũng không bảo vệ được ta.

Từ đầu đến cuối, đều là ta bảo vệ chính mình.

Thư trên tay Trinh Tần là thật, là nhược điểm ta cố tình lưu lại.

Bắt chước bút tích của Thẩm Xung, Mạnh Cẩm không biết, nhưng Vân Đường nhất định biết.

26.

Sau khi Thần Phi chết, Nhị hoàng tử lập tức bị biếm đến đất phong, bị đoạt đi tất cả, lại không còn tác dụng gì nữa.


Tam Hoàng tử mất đi chống lưng của người Chu gia, Hoàng Hậu bệnh nặng cũng không thể trợ giúp cho hắn, chỉ có thể kẹp chặt đuôi làm người.

Ta, thân làm quý phi, trở thành người đắc ý nhất hậu cung.

Nhân dịp nghỉ ngơi, ta đi thăm Thần  Phi một chuyến.

Đầu tóc nàng rối rắm ngồi ở hành lang, thấy ta thì lộ ra vẻ hung ác.

Ta nắm lấy cằm của nàng, lạnh băng nói: “Ta sẽ không giết ngươi, ngươi đừng sợ.”

“Bởi vì, ta muốn cho ngươi ngày ngày nhớ thương nhi tử ở đất phong, không ngừng suy đoán và sợ hãi, ngày nào hắn sẽ chết trên tay ta.”

Giống như em trai ta, chết không toàn thây.

Người có uy hiếp thật đáng sợ, một người âm ngoan ác độc như Thần Phi, không ngờ cũng có ngày quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu nhận sai với ta.

“Ngươi đừng nghĩ đến việc tự sát, ngươi chết rồi, ta sẽ đưa con trai ngươi tới bồi ngươi. Ngươi biết rồi đấy, ta nhất định sẽ không để hắn chết một cách dễ dàng.

Nàng khóc ầm lên, cuồng loạn cầu xin.

Nhưng ta cũng không quay đầu lại, mang theo nụ cười âm ngoan vừa lòng mà đi.

Khiến cho sợ hãi, cái loại sợ mà giống như đao treo trên cổ, khiến nàng muốn sống không được muốn chết không xong.

Nhìn như ta thắng, thật ra còn chưa có.

Khi ta mang Tứ hoàng tử đi gặp Thái hậu, nàng vê phật châu thở dài: “Điều ai gia đáp ứng ngươi đều làm được rồi, ngươi đáp ứng với ai gia khi nào sẽ thực hiện.”

Ta có thể đi đến hôm nay, thuận lợi từng bước, không thể thiếu được Thái Hậu ở phía sau lặng im xuất lực.

Ngay cả hồn phách rách nát của Mạnh Cẩm cũng là nàng cầu phương trượng của chùa Hộ Quốc giúp ta tụ tập lại một lần nữa.

Ta không phải là người vong ân phụ nghĩa, đưa một phong thư tới trước mặt Thái Hậu:

“Một lần cuối cùng, làm phiền Thái Hậu nương nương.”

Trên đường hồi cung, Tứ hoàng tử hỏi ta: “Nhi tử mà mẫu phi muốn trong cung có rất nhiều, vì sao lại chọn một người vô dụng như ta.”

Mặt trời chói chang khiến cho đôi mắt ta chua xót, ta chịu đựng nghẹn ngào nói:

“Bởi vì ta và con có duyên”

Nhưng hắn không biết, hài cốt của ta bị đánh trấn hồn châu, vốn nên ở Hồ Vị Ương.

Là mẫu thân của hắn, là thị thiếp được Thái hậu nhét vào Vương phủ, luôn luôn đối chọi gay gắt với ta, trộm đổi ta ra ngoài.

Sau đó chôn ta ở bái tha ma, bên cạnh đó trồng một cây đào để đánh dấu.

“Nếu hắn không màng tất cả vì ngươi giải oan báo thù, ta sẽ dẫn hắn tới tìm ngươi.”

“Cây đào làm chứng!”

Nhưng Thẩm Xung vì quyền thế, vì vị trí Thái Tử  vừa mới tới tay, vì hậu viện không khiến người phê bình, đè xuống cái chết của ta và oan khuất của Vân gia.

Không có ai tới tìm ta, ta đã sớm biết là bị hắn vứt bỏ.

“Quý phi, lại đây, trẫm vẽ cho nàng một bức họa, nàng nhìn xem!”

Hai mắt Thẩm Xung chất chứa tình cảm, duỗi tay về phía ta, ta mỉm cười nắm lên.

Người trong bức hoạ mặt tựa đào hoa, cười như không cười, mang theo vài phần kiệt ngạo cùng vẻ lạnh lùng thấu xương.

Là ta, cũng không phải ta. “Trẫm chỉ có ngươi, ngươi nhất định phải bồi trẫm đến khi đầu bạc.”

Ánh nắng chiều như lửa đốt, khiến hai tròng mắt của hắn đỏ bừng

Hắn có vẻ rất chân thành, cho nên ta cũng rất chân thành.

“Được!”

Nhưng chỉ được nửa tháng, quốc sư nói ta là yêu tà, bám lên người Mạnh Cẩm, hắn lại không do dự mà đứng phía sau Quốc sư.

27.

“Cho dù có là thật hay không, để quốc sư thử một lần, trẫm an tâm, nàng cũng an tâm.”

Hoàng Hậu đã lâu không dậy nổi đứng bên cạnh Thẩm Xung, âm u nhìn ta chằm chằm.

Chỉ dùng khẩu ngữ mà chỉ có hai người chúng ta rõ ràng, nói với ta: “Ngươi lại một lần nữa sẽ chết trên tay ta.”

Người gọi là Quốc sư này, mười lăm năm trước đã dùng Định Hồn Châu trên người ta, mười lăm năm sau lại được mời đến để diệt cả linh hồn ta.

Nhưng Chu Huân à, người ta sẽ không ngã hai lần ở cùng một chỗ.

Ta cười nhạt, gật đầu với Thẩm Xung.

“Đúng vậy, như thế chúng ta đều an tâm.”

Phù triện của Quốc sư dán trên người ta, ngũ vị chân hoả  đi qua mặt, ta đau, đau đến bỏng  cháy.

Ta trước sau mỉm cười nhìn Thẩm xung.

Hắn vì chột dạ mà không dám nhìn thẳng ta.

Nghĩ lại cả đời này, sai lầm lớn nhất đó là trong thời điểm bất lực, ôm nhau sưởi ấm cùng với một kẻ bất lực như Thẩm Xung.

Ta vì hắn dùng cả tính mạng để đặt cược, hắn lại không có dũng khí lên tiếng vì ta một lần này.

Em trai đáng thương của ta, thi hài bị dìm xuống hồ, vĩnh viễn không được đoàn tụ với ta.

Bình Luận (0)
Comment