Sau khi trải qua trình tự dài dòng, Hoàng Hậu lại lần nữa đại kinh thất sắc: “Tại sao lại như vậy?”
Ta xụi lơ trên mặt đất, mang theo mỏi mệt lăn lộn cả một ngày, nghiêm túc nhìn nàng: “Nếu không phải thế nào? Theo như lời của Hoàng Hậu, ta hộc máu tại chỗ mà chết ư?”
Vừa dứt lời, Thẩm Xung vẻ mặt tái nhợt hung hăng phun ra một ngụm máu, nháy mắt ngã xuống đất, không dậy nổi.
Mà trong ngực ta, tàn hồn Mạnh Cẩm bám vào bạch ngọc, vừa lúc run rẩy một chút.
Thật tốt, mượn khí chân long, có thể trọng tố hồn phách cho Mạnh Cẩm.
“Yêu đạo lớn mật, dám mưu hại Hoàng Đế, bắt lấy cho ai gia!”
Thái Hậu vội vã đi đến, phía sau là quốc sư chân chính.
Hoàng Hậu mượn tay yêu đạo, hại đến tính mạng của Hoàng Đế, Thái Hậu lập tức đánh người vào lãnh cung.
Đó là ta tính kế, một hòn đá ném hai con chim, dùng lực đánh lực, để ta cùng Thái Hậu đều đạt ước nguyện.
Mặt mày Thẩm Xung xám như tro tàn, nằm trên giường nói không ra lời.
Ta biết hắn đã tới khoảnh khắc hấp hối, mới kể cho hắn một chuyện cũ:
“Yêu đạo mượn chân long chi khí của ngươi, đã từng đánh trấn hồn châu lên hài cốt của Vân Đường.”
“Vân Đường chết rồi, lại không chết hẳn, trở thành cô hồn dã quỷ, trông mòn con mắt chờ phu quân của nàng tới đón nàng.”
Nhưng sau đó, đón nàng lại là một tiểu cô nương, tên là Mạnh Cẩm.”
Đôi mắt Thẩm Xung mở to hết cỡ
“Ngươi đoán xem, vì sao hắn dám dùng cái đầu trên cổ để giúp ta lấy mạng ngươi? Bởi vì, nếu ta lấy máu hiến tế, hắn sẽ bị phản phệ, hồn phi phách tán.”
Trên đời này, vĩnh viễn là bị đánh lên người mình rồi mới biết đau.
Ta không cần sự hối hận của bất cứ kẻ nào, ta muốn bọn họ rõ ràng chính xác phải chịu đau trên người.
Bao gồm Thẩm Xung.
Thẩm Xung nhìn chằm chằm ta, thần sắc phức tạp.
“Chết trong tay chính thê quý nữ thế gia mà ngươi tôn trọng nhất, cảm giác thế nào? Đau lắm phải không?”
“Ngươi cũng biết, khi ta biết được ngươi hết lần này tới lần khác phản bội ta, ta đau đến mức nào không? Khi ta hết lần này tới lần khác bị ngươi vứt bỏ, lại đau tới mức nào?”
Hai mắt Thẩm Xung đỏ bừng, không chớp mắt mà nhìn ta chằm chằm:
“Ngươi đang nhìn Mạnh Cẩm hay là Vân Đường?”
“Không sao, ta là cả hai!”
“Chỉ là, ngươi đều không xứng.”
“Thái Hậu sẽ chăm sóc ngươi cẩn thận, rốt cuộc nàng nuôi ngươi nhiều năm như thế, bị ngươi tự tay hại chết con ruột của nàng, nàng hận ngươi hơn tất cả những người khác.”
“Giang sơn ư? Ừ nhỉ, ngươi yêu nhất là giang sơn, đưa nó cho con của ta đi, dù sao, có một nửa giang sơn là ta giúp ngươi đánh tới.”
“Ngươi quản một nửa, một nửa kia đến lượt ta tới đi!’
Sau khi ta đứng dậy rời đi, ta không nhìn hắn nữa.
Thật ra Chu Huân ở lãnh cung, ta lại đi xem rất nhiều lần.
28.
Mỗi lần đi, ta đều mang theo quà.
Không phải là phụ thân bày mưu tính kế cho nàng, thì là huynh trưởng chống lưng cho nàng. Cuối cùng là mẫu thân đã đưa nàng thuốc hoạt huyết khiến ta mất đi con trai.
Mỗi người, ta đều cho trải qua 72 khổ hình giống như huynh trưởng của nàng đã làm với ta, cho đến khi tắt thở mới kết thúc.
Khi bắt đầu, Chu Huân còn hận, là khóc lớn kêu to, là hận không thể liều mạng với ta.
Sau đó là sợ hãi, là khuất phục, là đau khổ cầu xin nhận thua.
Ta không chấp nhận, vẫn tiếp tục làm nhục nàng.
Cuối cùng, nàng bị bức điên, muốn cướp đao tự sát, lại bị hộ vệ ngăn cản.
“Mỗi ngày đều phải chăm sóc nàng thật tốt, ai để nàng chết, bổn cung sẽ diệt cửu tộc của người đó!”
Lãnh cung chôn người nhà của nàng, ngày ngày làm bạn với nàng.
Chu Huân sống không được chết không xong, treo trên cây hoa đào giống ta.
Hết ngày này qua ngày khác.
29.
Đại thù đã báo, con trai ta cũng thành tân đế.
Hắn kính trọng ta, lại lật lại vụ án của Vân gia.
Không còn chuyện gì phiền lòng, Thái Hậu trẻ tuổi ta đây, có phúc khí vô tận.
Cung yến làm hết đợt này qua đợt khác, thế nhân đều nói là ta không chịu nổi cô độc, thích nhất là tiệc rượu xa hoa lãng phí.
Ta cũng không để ý, tiếp tục tự làm theo ý mình.
Cho đến khi ta ở Cung yến nhìn thấy phu nhân Thế tử Vinh Ân Hầu đã to bụng, mới nhịn không được mà vui vẻ.
Vinh Ân Hầu nhiều thế hệ tập tước, gia phong cực chính, không phải không có con nối dõi thì cơ bản không nạp thiếp.
Thế tử và phu nhân lại là thanh mai trúc mã, ân ái vô cùng, hài tử mới năm tháng đã chuẩn bị đồ vật sử dụng cho cả đời hắn rồi.
Nuông chiều trong đó có thể nhìn thấy.
Gia đình như vậy nhất định là rất tốt.
“Tiểu phu nhân Vinh Ân Hầu gia, ngươi lại đây, ai gia muốn gặp ngươi, muốn thưởng cho ngươi vài thứ.”
Tiểu cô nương nhìn về phía Thế tử, dưới ánh mắt trấn an của đối phương mới chậm rãi đi tới trước mặt ta.
Móc ra viên cẩm thạch màu trắng ẩn giấu từ lâu, ta nhét vào tay nàng.
“Dùng để an thai, ngày ngài mang trên người ngươi.”
Nàng mỉm cười nhận lấy, tạ ơn.
Nhìn nàng dần dần đi xa, ta nhớ tới cô nương cùng nhau ăn thịt khô với ta dưới cây hoa đào.
“Kiếp sau gia đình trong sạch, ta giúp ngươi ngươi tìm được rồi, nhất định phải hạnh phúc nhé!”
(Hết)