Cẩm Đường - Tiểu A Thất

Chương 2

“Đều là người, ai có thể hơn ai chứ.”

Ta cùng với Mạnh Cẩm cầm thịt khô ăn uống thoả thích.

“Ngươi tên là gì? Ta hồi kinh rồi sẽ tích cóp tiền giúp ngươi siêu độ.”

Tên của ta nàng không nên dính vào, huống chi ta cũng không siêu độ được.

“Đã bị Trấn Hồn Châu toả định rồi, đừng uổng phí sức lực, huống chi…”

Ta chưa nói, huống hồ ta đã sắp hồn phi phách tán rồi.

“Ngươi chỉ cần nói bọn họ bị ma làm, dáng vẻ này, bọn họ có lẽ cũng chỉ dám nói là gặp ma giữa ban ngày thôi.”

Ta lại treo lên cây, “Sống thật tốt, rốt cuộc ta muốn nhất chính là sống sót.”

Sống sót để khiến cho những kẻ khốn nạn ấy phải xuống địa ngục.

Nàng ngẩn người một chút: “Ngươi thích thịt, lần sau tới thăm ngươi ta sẽ mang gà nướng tới cho ngươi.”

Khi nàng đi đã thề thốt là lần sau sẽ mang gà nướng tới thăm ta, nhưng vừa đi một lần là nửa năm.

4.

“Ta biết Trấn Hồn Châu, nếu muốn tự do, chỉ có thể lấy mạng đổi mạng. Ta đã cố tình tới chùa Hộ Quốc để xin phù triện, chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ cho ngươi tính mạng của ta.”

Sấm sét từng trận, chiếu ra khuôn mặt trắng bệch của Mạnh Cẩm.

Không giống với vẻ sống động nửa năm trước, hơi thở của nàng mong manh, khi ngã xuống gốc cây đào của ta thì không còn sức lực nữa.

“Ta không hề quên ngươi, chỉ là ta không ra ngoài được. Không có gà nướng, ngươi đừng trách ta nhé! Ngươi nhìn ta này, chết rồi vẫn còn nhớ tới ngươi.”

Nàng chỉ cầu chết, có gì mà không được.

Nhưng mà từ kinh thành tới đây là ba mươi dặm đường.

Nàng đi bộ trên đất bùn suốt cả một đêm.

“Ai đã khiến ngươi thành như vậy? Mạnh gia ư?”

Nàng cười một cách kiên cường, trên mặt không nhìn rõ là nước mưa hay nước mắt.

Nháy mắt tiếp theo, thanh dao găm sắc bén cắt đứt cổ tay nàng.

“Là thế đạo, là ta ngu dốt yếu đuối không bằng người khác, đây là số phận của ta.”

Máu tươi trào ra, dính lên phù triện ướt nhẹp nàng giấu trong ngực, hiện ra ánh sáng vàng, “Tới đây, tới đây ôm ta một cái, ngươi là người duy nhất đã từng bảo vệ ta.”

“Ồ, ngươi không có tay, vậy thì để ta ôm ngươi.”

Tuy là ta muốn cứu nàng thế nào, cũng tốn công vô ích.

“Ta muốn chết, ngươi muốn sống, chúng ta đổi cho nhau đi, cầu xin ngươi.”

Một người muốn chết rồi, không ai cứu được họ nữa.

Nàng rạch vào miệng vết thương càng sâu, máy đỏ tươi bị nước mưa cọ rửa, lan tràn xuống, toàn bộ hài cốt của ta đều nhiễm máu.

“Sống đã vất vả như vậy rồi, đừng để ta chết không nhắm mắt. Ít nhất, ngươi sống sót thì sẽ còn có người nhớ đến ta, không phải sao?”

Ba hồn sáu phách của nàng chậm rãi bay ra, càng lúc càng mờ nhạt, chỉ còn lại một hơi.


Ta tới gần nàng.

“Ngươi có mong muốn gì? Ta giúp ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”

Nàng cười, ôm chặt lấy ta. Vùi mặt thật sâu vào lòng ngực ta.

“Ngươi phải sống thật tốt, kiếp sau ta sẽ đầu thai vào nhà thật tốt, chúng ta đều có lãi.”

Có lãi sao?

Trừ phi kéo tất cả mọi người xuống chôn cùng, nếu không chính là uổng mạng!

Đêm hôm đó, Hầu Phủ đã chết một thiên kim thật không ai thèm để ý, ở bãi tha ma lại sống lại một quỷ la sát.

Một đêm cây đào bị chết héo, ta mang theo thân thể của Mạnh Cẩm xuống núi.

Kiếp sau thì ta không biết, kiếp này sẽ đều phải nợ máu trả bằng máu đi!

5.

Trước khi hồi kinh, ta bước vào chùa Hộ Quốc.

Nơi đó có Hoàng Thái Hậu cả đời ăn chay cầu phúc cho con trai.

Trước kia nàng không thích ta, khi phạt ta quỳ, còn làm ta mất một đứa con đã tám tháng. 

Nhưng hiện tại, sau khi ta nói cho nàng chân tướng cái chết của con trai nàng, nàng lại vội vã không chịu nổi mà lên thuyền giặc của ta, cùng với ta nhấc lên sóng gió, giết tới kinh thành.

Sau khi đạt được hiệp nghị, ta trở về Hầu phủ vừa kịp ngày thiên kim Hầu phủ cập kê.

Khắp nơi vui mừng, mọi người đang vây quanh Mạnh Tuyết Như, trang sức trân bảo ngàn vàng khó cầu, tất cả đều chất thành núi trước mặt nàng.

Người nào người nấy đều chúc mừng nàng trưởng thành, dặn dò nàng phải thận trọng từ lời nói tới việc làm, chớ có để bản thân ấm ức.

Trong gấm hoa rực rỡ đều là nhân sinh đắc ý.

Chỉ là không ai nhớ rõ, hôm nay cũng là ngày sinh nhật của Mạnh Cẩm.

Hầu phu nhân ôm thiên kim giả xinh xắn đáng yêu vào ngực, mười mấy cái hộp chất đống trước mắt nàng.

“Đây là đồ hồi môn của tổ mẫu con, mẫu thân cũng là sau khi sinh anh con mới nhận được. Mẫu thân không cho người khác, chỉ cho Như Nhi của ta.”

Mạnh Tuyết Như chu miệng một cái, nhào vào lòng ngực của Hầu phu nhân, lộ ra nụ cười vừa ngây thơ lại vừa gian xảo:

“Biết là mẫu thân yêu con nhất mà! Như nhi yêu mẫu thân lắm!”

Thế tử Hầu phủ là Mạnh Vân Đình, vẻ mặt dịu dàng tiến về phía trước, dâng ra trân bảo của hắn: 

“Anh trai không có đồ gia truyền như mẫu thân, chỉ có mã não ngũ sắc ngự tứ này thôi, anh trai đã cầu được từ trên tay của Tam Hoàng tử, ý nghĩa tất nhiên là khác nhau rất nhiều.”

Tam Hoàng tử ư?

Đứng hàng thứ ba, vậy thì là hắn không sai.

A, thật là niềm vui ngoài ý muốn.

Bình Luận (0)
Comment