Cẩm Đường - Tiểu A Thất

Chương 3

Hầu gia ngồi trên ghế cao đắc ý vuốt vuốt chòm râu: “Lễ vật của phụ thân cũng không kém đâu. Ta mặt dày cầu xin Thánh Thượng, đợi sau khi con cập kê sẽ sớm tứ hôn cho con với Tam Hoàng tử, cũng cho hòn ngọc quý trên tay ta được như ước nguyện.”

Mạnh Tuyết Như sáng đôi mắt lên, lại không quên dậm chân với Hầu gia: “Cha, xấu hổ chết đi được, trước mặt mọi người nói chuyện như vậy, con gái không để ý tới cha nữa!”

Mọi người bị trêu đến nỗi cười ha ha, trong lời nói đều là đường mật ngọt ngào.

Chỉ có trong thân thể của ta, vẫn còn mang theo mạnh cẩm lại bị chạm tới nỗi đau đớn.

Gió lạnh thổi tới, lạnh đến tận xương tuỷ, người không tự chủ được mà rùng mình một cái.

“Muội còn biết xấu hổ ư, không phải là quen không biết xấu hổ rồi à?”

“Anh trai là đồ xấu xa, mẫu thân, người mắng huynh ấy đi!”

“Được rồi được rồi, để mẫu thân mắng hắn. Vân Đình, chớ có bắt nạt em gái con. Phạt con ngày mai phải mang em con đi dạo phố, tiền đều do con trả.”

Mạnh Vân Đình kêu khổ thấu trời.

“Mẫu thân đây là khó xử người khác, mẹ không phải là không hiểu, tất cả tiền riêng của con đều tiêu trên người con mèo tham lam đó rồi.”

Mạnh Tuyết Như lè lưỡi làm mặt quỷ: “Xứng đáng, lêu lêu lêu.”

“Còn ta thì sao?” Tiếng cười ầm ĩ, ta cứ như thế đi ra ngoài, gây mất hứng cho tất cả.

“Cho ta cái gì?”

6.

Tiếng cười đột nhiên im bặt.

Trên mặt mọi người đều là vẻ không vui vì mất hứng.

Mạnh Vân Đình lạnh mặt liếc nhìn ta một cái: “Còn biết trở về sao. Tưởng là ngươi có cốt khí, thế mà cũng không chịu được mà biết lăn trở về.”

“Ngươi có biết là Tuyết Như vì ngươi rời  nhà trốn đi mà lo lắng hãi hùng, không ăn không ngủ được hay không.”

“Dám tư bôn với người khác, ngươi thật sự quá vô liêm sỉ, hầu phủ đều mất hết mặt mũi vì ngươi rồi!”

Mạnh Tuyết Như thấy ta trở về thì sửng sốt  một chút, lại nhanh chóng thu lại vẻ hận thù trên mặt.

Nàng ta cắn môi, hai mắt vẻ vô tội mà dâng lên hơi nước, túm lấy ống tay áo của Mộng Vân Đình, ấm ức thút thít:

“Anh trai, đừng nói như thế! Muội không trách tỉ tỉ, tuy rằng nàng đuổi muội ra khỏi phủ, hại ta thiếu chút nữa mất mạng. Nhưng dù dao muội đã có được nhiều năm phú quý của hầu phủ như thế, muội thấy đủ rồi.

“Có lẽ việc tư bôn cũng là do bị người khác xúi giục, hiện giờ tỉ tỉ nhất định đã biết sai rồi.”

Tiện đà nhìn về phía ta, dáng vẻ như là thật lòng tốt với ta vậy: “Nếu tỷ tỷ đã trở lại, muội nghĩ, muội cũng nên trả lại tất cả những gì thuộc về tỉ tỉ lại cho tỉ tỉ.”

“Chỉ là tỉ tỉ, mấy ngày nay tỉ đi mà không từ biệt, khiến cho phụ thân mẫu thân buồn bã vô cùng, tỉ đừng quên xin lỗi song thân đó.”

Mạnh phu nhân hung hăng trợn mắt liếc nhìn ta  một cái, cười lạnh cự tuyệt:

“Ta không chịu nổi.”

“Lần trước sau khi ngươi xin lỗi, lại đẩy Tuyết Như xuống nước.”

“Nếu xin lỗi ta lần này, không biết chừng ngay cả bộ xương già này cũng không còn.”

“Hơn nữa, mẹ chỉ có một đứa con gái là Tuyết Như thôi. Đừng lấy người khác ra để hại chết ta.”

Mạnh Tuyết Như nhìn về phía ta vẻ khó xử, chớp chớp đôi mắt to.

“Tỉ tỉ, tỉ mau nhận lỗi đi!”

Hầu gia thấy ta vẫn thờ ơ, lạnh lùng lại tức giận quát lên: “Còn không mau quỳ xuống!”

7.

Mặc dù ta chưa động đậy, nhưng thân thể lại theo bản năng truyền ra sự khổ sở và đau lòng.

Đó là Mạnh Cẩm, linh hồn của nàng cũng không còn nữa, thân thể vẫn còn đang khổ sở.

Nhìn thẳng mấy người, ta cho bọn họ cơ hội cuối cùng: “Nàng có, ta không thể có ư?”

“Ngươi cũng xứng so với Tuyết Như sao.” - Mạnh Vân Đình giận dữ.

“Một đứa con gái từ nơi thôn dã, không biết lễ nghĩa, năm lần bảy lượt làm mất mặt Hầu phủ, nếu không phải nhờ có Tuyết Như bảo vệ ngươi, ngươi đã sớm chết vạn lần rồi.”

“Cùng người khác tư bôn ư? Ai nói cho các ngươi thế?”

Mạnh Tuyết Như cắn răng, dáng vẻ ngây thơ không biết gì, đi một bước đến bên cạnh ta, vừa đi vừa nói chuyện: “Tỉ tỉ đừng sợ, nếu tỉ đã trở lại rồi, tất nhiên là người nhà sẽ vì tỉ giải quyết tốt hậu quả. Lá thư kia ta đã thay tỉ huỷ đi rồi. Chỉ cần tỉ ở trước mặt cha mẹ nhận sai, ở Hầu phủ tỉ vẫn là đại tiểu thư, người một nhà chúng ta vẫn hoà thuận như cũ.”

“Nhìn muội muội của ngươi xem, đến lúc này vẫn nói chuyện vì ngươi, thế mà ngươi lại không biết tốt xấu, lặp đi lặp lại hãm hại nàng nhiều lần, trách ta chiều chuộng nàng. Ngươi nói xem, có điểm nào của ngươi so được với nàng không?”

“Mẹ ngươi nói không sai, nếu không phải ngươi là con ruột của chúng ta, ta đã sớm ném cục bùn nhão như ngươi tới thôn trang rồi!”

“Cha mẹ chính là quá mềm lòng, tai hoạ như nàng không xứng làm con cháu Mạnh gia.”

“Mọi người đừng nói như thế, tỉ ấy sẽ buồn đó!”

Mạnh Tuyết Như thân mật mà ôm lấy cánh tay ta, ánh mắt trầm xuống, móng tay bén nhọn véo vào da của ta, “Tỉ thấy đúng không, tỉ tỉ.”

Nàng đã chuẩn bị tinh thần bị ta đẩy ra, chuẩn bị thuận theo ngã về phía sau.

Nhưng ta vẫn không nhúc nhích, vẫn đứng yên ở chỗ cũ, nàng không cam lòng, thấp giọng kêu lên với ta:

“Không ngờ đã tiến bộ rồi, đồ hạ tiện nhà ngươi, sao không chết luôn ở bên ngoài.”

Kỹ xảo cấp thấp như vậy đã bức tử Mạnh Cẩm rồi ư?

Ta không khỏi cứng họng.

Bình Luận (0)
Comment