Mặc dù như vậy, Tam Hoàng tử vẫn bị sốt cao, Thái y cũng bị mời đến ba lần.
Thái y nói là do quá mức kinh sợ mà ảnh hưởng đến tinh thần.
Không có ai biết, đêm đó trên con dao vạch mặt của Mạnh Tuyết Như có độc, khi Tam Hoàng tử ôm nàng sẽ bị dính vào.
Khi kinh sợ quá mức, tinh thần không ổn định sẽ bị ảo tưởng tâm thần.
Tất cả chẳng qua là mưu kế của ta.
Khi hắn suốt ngày nghi thần nghi quỷ, ta cũng không quên mẫu hậu của hắn.
Ngày hôm ấy khi cung nhân thất trách bỏ Hoàng tử vào nội điện, ta giết vài nội ứng của Chu Huân.
Danh sách người chết dính máu đưa tới trước mặt Chu Huân, nghe nói nàng tức giận đến nỗi mặt tái xanh tái xám.
Nàng không vui, ta lại vui.
Đêm hôm đó, ta sai người đưa quần áo dính máu chịu hình của Mạnh Tuyết Như tới Hầu phủ: “Hầu phủ nhớ thương con gái đến sốt ruột, bổn cung thưởng cho bọn họ đồ vật để nhớ thương.”
Nghe nói, Hầu phu nhân cấp hoả công tâm bị phun ra máu, trở thành trò cười trước người khác, Hầu phủ bị loạn thành một nùi.
Ngồi xếp bằng cắn hạt dưa, Thẩm Xung không nhịn được mà thở vắn than dài: “Nhi tử của trẫm thế mà lại vô dụng như vậy, thật sự còn cảm thấy xấu hổ hơn cả giết trẫm đi!”
Ta đưa mắt ra hiệu, lời này được truyền khắp cung điện.
Đặc biệt là Vị Ương Cung, nghe được nhiều nhất.
Chu Huân ở Vị Ương Cung đã tức giận vô cùng.
Một Đáp ứng nho nhỏ tới thỉnh an nàng, vì đeo một đoá hoa tường vi màu đỏ, bị nàng tìm cớ phạt quỳ.
Hoàng Hậu nương nương rộng lượng thiện lương của các ngươi đã sắp lộ ra cái đuôi xấu xí của nàng rồi.
Chẳng qua là lễ gặp mặt thôi, trò vui còn ở phía sau.
16.
Thẩm Xung liều mạng tìm kiếm bóng dáng của Vân Đường trên người ta, tham luyến phần không sợ hãi trên người ta, hắn giống như ở luôn trong cung của ta.
Ân sủng của hắn, thiên vị của hăn, tâm tư của hắn, đều cho ta.
Khi động tình, hắn cắn lỗ tai của ta, gọi một tiếng Vân Đường.
Ta nắm lấy cằm của hắn, buộc hắn phải nhìn rõ khuôn mặt ta.
“Thần thiếp là Như Phi, là bé gái mồ côi A Như.”
Hắn chống lên trán ta, cười cười tự giễu:
“Đúng thế, nàng ấy đâu có nghe lời như nàng. Nếu Chu Huân dám gọi nàng ấy là kẻ gian, nàng sẽ dám trước mặt trẫm tát Chu Huân một cái.”
Ta không có ương ngạnh như thế.
Lần mà ta tát Chu Huân, là bởi vì nàng chỉ tay vào cái bụng đang phồng lên của ta, cười độc ác mà dùng răng nanh sẽ rách ta:
“Ngươi đã giết rất nhiều người, ta không tin sẽ không báo ứng trên người nhi tử của ngươi. Có thì đã sao, không sinh được, sinh rồi thành cái dạng gì ai mà biết được.”
Nhưng hậu quả tát nàng một cái là ta bị Hoàng Hậu phạt quỳ nửa ngày, sẩy thai.
Rất lâu sau ta mới biết, ngày ấy nàng nhảy múa trước mặt ta, trên người đã mang theo thuốc hoạt huyết.
Con của ta chết vì bị nàng tính kế, con trai của nàng đừng mong được sống an bình.
Bảo vệ được lúc đó thì đã làm sao, cuối cùng vẫn bị huỷ trên tay ta.
Nhìn khuôn mặt sắc bén của Thẩm Xung, ta lại không tìm thấy bóng dáng của hắn trước kia.
“Vậy còn nàng thì sao? Chạy đi đâu rồi?”
Cơ thể Thẩm Xung cứng đờ, tự nhiên rút tay từ dưới gối của ta ra, xoay người sang chỗ khác, lạnh nhạt nói một câu: “Đêm khuya rồi, ngủ đi!”
Ta không ngủ được, ta nhớ em trai ta.
17.
Khi Thẩm Xung mang theo mật tin của ta trăm dặm cứu giá, ta bị anh trai của Chu Huân mang binh tới vây trong vương phủ.
Chu Huân đè em trai của ta trước người, ép ta phải chịu trói.
“Loạn thần tặc tử, ngươi chết hay hắn chết, chọn một cái!”
Vân gia bị oan, mãn môn bị huỷ diệt, chỉ còn lại hai chị em chúng ta.
Ta đổ máu bán mạng cho Thẩm Xung, chỉ vì một ngày kia giải oan cho Vân gia, thứ hai là để em trai có thể sống tốt.
Hắn mới bảy tuổi, chỉ lớn hơn Thẩm Dục Thần ba tuổi mà thôi.
Khi Thẩm Dục Thần được yêu thương che chở như tròng mắt, không biết khó khăn là gì, hắn đã lập chí hướng, vỡ đầu chảy máu lật lại bản án cho Vân gia.
Muốn cố gắng học hành thi cử nhập sĩ, chống lưng cho tỉ tỉ là ta đây.
Ngay cả khi trở thành tù nhân dưới đao của Chu Huân, hắn cũng không sợ hãi chút nào mà nói với ta.
“Tỉ tỉ, tỉ đã làm đủ nhiều cho đệ và Vân gia rồi. Tỉ không đi thì đệ cũng không sống một mình”
Anh trai của Chu Huân đạp một chân vào phía sau lưng em trai ta, xương cốt đứt gãy, giọng nói dường như dẫm nát ta.
“Nàng đi rồi, ta sẽ lột da rút gân ngươi, treo lên thành thị chúng.”
Thấy ta chậm chạp không có ném đao trên tay xuống, đôi tay của em trai ta bị ép sau lưng, bị hắn vặn gãy.
Một đứa trẻ bảy tuổi, đau đến nỗi mặt không còn chút máu nào, vẫn miễn cưỡng nhìn ta cười: “Tỉ tỉ, không đau đâu, đệ là đàn ông, đệ chịu được!”
Răng rắc, chân của em trai ta bị dẫm gãy.
Khi mũi đao của Chu Huân muốn chọc vào đôi mắt của ta, ta ném đao trên tay.
Nhưng một thanh kiếm lại xỏ qua ngực ta từ phía sau, lại là tỉ muội mà ta một đường bảo vệ.
Người kia, hiện giờ vẫn ở trong hoàng cung, lặng yên không một tiếng động mà hưởng thụ vinh hoa phú quý của nàng.
Mệnh của nàng, cũng nên trả cho ta thôi!