Cẩm Đường - Tiểu A Thất

Chương 9

18.

Tháng thứ hai ta vào cung, trong cung tổ chức yến tiệc mùa thu.

Ta bị Thẩm Xung kéo tay, ngồi bên người hắn.

Chu Huân vẫn cố gắng chống giữ ngạo khí, đã sớm hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Nhân dịp Thẩm Xung cùng các đại thần đối ẩm, ta lặng lẽ đổi rượu thành nước, sau đó khiêu khích, sờ lên bụng.

Ta hả, có thai rồi.

Chu Huân nắm chặt chén rượu, tay trắng nhợt.

Rượu xong ba tuần, ta chủ động đưa ra ý kiến muốn ra ngoài một chút.

Thẩm xung chỉ nói ta phải cẩn thận.

Ta vỗ đao trên người: “Có nó rồi, yên tâm đi!”

Đã lâu chưa mở Hàm Phúc Cung, ta mở cửa.

Trinh Tần ru rú trong nhà đã sớm đứng dưới ánh trăng chờ ta.

Khi vừa nhìn thấy ta, nàng vội chạy tới: “Bọn họ còn sống không? Đến tột cung ngươi muốn gì?”

Ta lạnh nhạt đẩy tay nàng ra: “Quý xuống!”

Sắc mặt nàng cứng đờ.

Thấy sắc mặt lạnh băng của ta, một lúc lâu sau, nàng mới yếu đuối quỳ xuống: “Thỉnh an nương nương.”

Ta không cho đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, ngồi trước mặt nàng: “Hàm Phúc Cung này, sao bằng viện hoa lệ trước kia của ngươi. Sao thế, Chu Huân đối với ngươi không tốt sao?”

Nàng chua xót mà kéo khoé miệng: “Ta chẳng qua là một quân cờ mà thôi, không có con nối dõi bên cạnh, hiện giờ đã là kết cục tốt nhất.”

“Nàng đến tột cùng muốn làm gì ta? Ta chỉ muốn biết người nhà của ta có còn sống không thôi?”

Ta không đáp lời nào, chỉ ném xuống một túi thuốc:

“Gần đây đi dạo thật nhiều trong cung của Hoàng Hậu, là chị em tốt của nhau, con trai bảo bối của nàng ta bị bệnh đến nỗi cung yến cũng không dậy nổi, sao thiếu được mấy lời an ủi của ngươi.”

Ánh mắt của nàng dừng lại rất lâu ở túi thuốc kia.

Cuối cùng vẫn run rẩy chộp lên tay con đường chết này.

“Như thế, ngươi có thể thả mẹ và em trai ta không?”

Ta đứng dậy đi: “Ngươi không có tư cách hỏi.”

Có uy hiếp lưu lại trong tay người khác, nàng có tư cách gì để cò kè mặc cả đâu.

Năm đó, thư của em trai ta chỉ có nàng từng nhìn thấy, người bán đứng chúng ta cũng chỉ có nàng, Tống Trinh Nhi.

Nợ máu trả bằng máu, nàng dựa vào cái gì cho rằng, nàng có tư cách cùng ra điều kiện với ta.

Kể từ khi ta đưa cho nàng tín vật của mẹ và em trai nàng, đã chắc chắn là trước khi nàng chết sẽ khó có thể yên lành rồi, không ngày nào là không hoảng hốt sợ hãi.

Trên đường trở về cung yến, ta bị Thần Phi ngăn lại, nàng cười nhìn mặt của ta: “Ngươi rất giống một vị cố nhân.”

Ta trợn mắt: “Ồ, ta biết. Ngày bệ hạ cầu xin ta làm phi tử của hắn đã nói, thế thân của ánh trăng sáng mà thôi. Không phải cũng là phi tử kim tôn ngọc quý, áo cơm vô ưu, ta còn làm ra vẻ cái gì.”

Sắc mặt nàng trắng bệch, lời châm ngòi ly gián thiếu chút nữa làm nàng nghẹn chết.

“Sắp tới là thời cơ rất tốt để Nhị Hoàng tử lộ mặt, ngươi không nên thừa cơ mà làm sao?”

“Hoàng thượng thật là đau đầu, nhi tử của mình không có đứa nào nên thân, cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ lại không chờ được nữa.”

“So với Hoàng Hậu giả mù sa mưa, thật ra ta cảm thấy ngươi thân thiết hơn nhiều!”

Mắt của Thần phi sáng rực lên, dịu dàng cầm tay của ta.

19.

Tam Hoàng tử bị bệnh, Nhị hoàng tử khí phách hăng hái lộ mặt trên triều đình.

Ta đã từng rất thích mẹ của hắn.

Nhu nhược yếu đuối, luôn luôn cười dịu dàng, đi theo phía sau ta gọi tỉ tỉ tỉ tỉ.

Suy nghĩ của nàng tỉ mỉ cẩn thận, cũng dịu dàng ngoan ngoãn.

Khi ta mang theo một thân đầy máu hồi phủ, nàng thường đứng ở hành lang, chờ ở đó rửa mặt chải đầu bôi thuốc.

Trong vương phủ ta tin tưởng nhất là hai người, một người là Vạn Quỳn ta một tay mang tới, một là Tống Trinh Nhi ta nhặt được từ đống xác chết.

Nhưng cuối cùng, Tống Trinh Nhi lấy ta ra uy hiếp đổi lấy phú quý, hiện giờ là Trinh Tần.

Vạn Quỳnh là người đâm kiếm vào sau lưng ta, bảo vệ mẫu tử bình an, sau này được phong Thần Phi.

Các nàng, không ai trốn thoát được hết.

Hiện giờ Tam Hoàng tử sắp suy tàn, Thần Phi ẩn nhẫn nhiều năm, khi ta báo tin tức cho nàng, cuối cùng cũng lộ mặt.

Trên triều đình, Nhị hoàng tử không ngừng thu mua nhân tâm, ép cho Tam Hoàng tử không thể động đậy.

Hậu cung, Thần phi công nhiên giao hảo với ta, đánh cho Hoàng Hậu trở tay không kịp.

“Đa tạ chứng cứ của muội muội, hiện giờ Chu thượng thư hãm sâu vào vụ án tham ô kết bè kết cánh, lại khó bứt ra, muốn trở thành chỗ dựa của Tam hoàng tử, cũng hữu tâm vô lực.”

Thấy ta không có đáp lại, nàng lại nói bóng nói gió:

“Chỉ tiếc, rốt cuộc hắn thật sự mạnh miệng, nhất định không khai ra Tam hoàng tử.”

Ta liếc xéo nàng một cái:

“Có chứng cứ hay không thật ra không quan trọng, đạo lý lời nói đáng sợ, Nhị hoàng tử hiểu, cùng lắm thì chính là, tạo thế.”

Ta nhớ tới hôm nay là ngày ăn thịt, đứng dậy đi tới Kỳ Phúc Điện.

Khoé miệng của Thần Phi nháy mắt thu lại, âm lãnh như rắn độc, dính vào sau lưng ta.

Muốn mượn đao giết người ư? Ai là ai đao còn không chắc đâu.

 
Bình Luận (0)
Comment