Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 376

"Đây là con quái gì?"

Mễ Mễ Lộ cuối cùng cũng nhìn thấy nó, thì ra nó chỉ cách nàng hơn mười thước, đang bơi nhanh theo dòng nước. Tốc độ cực nhanh, tựa như lực cản của nước không có tác dụng gì với nó, chỉ thoáng chốc là có thể vọt tới trước mặt nàng.

Dịch Vân không nói thêm lời nào, nhanh như chớp rút ma binh ra. Đó chính là thanh ma binh tam phẩm trung giai mang thuộc tính thủy, vì đang trong môi trường tràn ngập thủy nguyên tố, uy lực của hỏa chúc ma binh giảm mạnh nên hắn cố ý rút ra thanh còn lại, hi vọng nó sẽ phát huy tác dụng.

Xoát! Liêu! Xoát...choạt choạt…

Mười đạo kiếm mang chứa Phần Kiếp Tử Diễm đấu khí hợp lại, tuy rằng thi triển bằng thủy chúc ma binh thì uy lực chỉ còn chưa tới bảy thành, nhưng cũng là lực đạo vạn quân, hơn xa một kích mạnh nhất đánh bại Ma Đa của hắn lúc trước. Chỉ cần là ma thú dưới lục cấp thì khó mà ngăn chặn được thế công đó.

Nhưng ngoài dự tính của hắn, dị biến phát sinh!

Mười đạo kiếm mang chém thẳng vào dị thú khổng lồ, xuyên thấu vào trong nhưng cứ như chém vào ảo ảnh, như trăng nơi đáy nước. Kiếm mang chém vào cơ thể, xuyên thấu từ đầu này qua đầu kia. Cự thú như không hề có ảnh hưởng gì, mà còn chợt tăng tốc vọt tới trước.

Lúc đó, ma lực của Mễ Mễ Lộ rốt cục đã hết, thân thể trở nên hư nhược vô kể, suýt nữa thì bất tỉnh.

"Đi mau!"

Dịch Vân đẩy mạnh Mễ Mễ Lộ bay về hướng có điểm sáng. Ma binh trong tay nhanh chóng được thay bằng thanh hỏa chúc ma binh, đều là tam cấp trung giai giống như thanh trước. Đấu khí phần kiếp tử diễm vận chuyển mãnh liệt dưới đáy nước. Hồng quang chói mắt nhanh chóng lớn dần, hơn hai mươi đạo kiếm mang mãnh liệt bay ra.

Đòn tấn công mạnh nhất thế mà vẫn vô dụng. Giống như trước kia, tất cả kiếm mang xuyên qua nó nhưng chẳng hề làm nó tổn thương mảy may, nó giống như là một ảo ảnh, tất cả công kích vật lý đều không có tác dụng.

Dị thú khổng lồ chỉ còn cách ba thước, bỗng nhiên nó mở chiếc miệng khổng lồ ra, hút Dịch Vân về phía nó.

"Băng ngục hàn lam!"

Công kích vật lý không có hiệu quả thì sử dụng tới ma pháp. Dịch Vân điên cuồng vận chuyển ma lực Thủy hệ, nhiệt độ nước xung quanh chợt giảm xuống tới âm mười mấy độ, dưới đáy nước bên trong phạm vi 200 thước xung quanh toàn bộ đều bị đóng băng. Ngay lập tức đã đóng băng con dị thú khổng lồ như một quả núi nhỏ kia, giống như một tòa băng sơn di động trong nước.

Rốt cục vây khốn nó được rồi!

Đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm lại một lần nữa vận chuyển, dung hòa băng cứng xung quanh. Dịch Vân lập tức phá băng chui ra, để lại con dị thú bị đóng chặt trong tầng tầng lớp lớp băng, không thể động đậy.

Nhờ bị đóng băng mà hình dáng của nó được hiện lên hoàn toàn. Đó là một con dị thú khổng lồ dài đến hơn một trăm thước, toàn thân màu lam nhạt. Theo sự cảm ứng của Dịch Vân thì không hề cảm nhận được khí tức nguyên tố nào quanh nó, nhưng Dịch Vân có thể khẳng định nó là một loại ma thú thủy hệ.

Băng ngục hàn lam, là ma pháp thủy hệ cấp bậc thất tinh, được thi triển trong tay Dịch Vân thì uy lực còn cao hơn một bậc so với cường giả pháp tước cùng cấp.

Cho dù là Băng Lân báo lục giai thủy hệ ma thú bị vây khốn trong đó, thì chỉ có nước chờ chết chứ vô phương thoát ra được. Nhưng con cự thú này vẫn không ngừng giãy dụa, đập phá mãnh liệt, làm khối băng tan rã nhanh chóng.

Tuy thế mục đích chính của lần tấn công này của Dịch Vân là chỉ cầu vây khốn kẻ định chứ không phải hạ gục nó. Vì hắn tự biết thực lực của mình khó mà đánh bại được nó, hơn nữa trong môi trường tràn ngập nguyên tố thủy hệ như vậy, đối thủ lại là một con ma thú thủy hệ khổng lồ, thiên thời địa lợi đều nghiêng về phía ma thú kia. Nhưng vào lúc hắn đang đột phá ra khỏi tầng tầng lớp lớp băng vây khốn để chạy trốn về phía điểm sáng thì dị biến xuất hiện.

Trong phạm vi hai trăm mét, tất cả băng ngưng tụ thành Băng Ngục Hàn Lam đều bị tan chảy. Không phải tan chảy do nhiệt độ cao mà do băng hóa thành từng dòng thủy nguyên tố khổng lồ xoay tròn xung quanh con cự thú bí ẩn kia.

Năng lượng thủy nguyên tố khổng lồ đều bị con cự thú kia thôn phệ hết sạch! Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Có được pháp tắc nghịch chuyển năng lượng, rốt cục nó là ma thú gì thế?

Dịch Vân phát hiện dị biến thì hiểu rằng ưu thế đã mất, nhanh chóng phá lớp băng hướng về điểm sáng bỏ trốn.

Một tầng băng đồ sộ lại một lần nữa nhanh chóng ngưng tụ quanh con cự thú.

Hao hết tất cả ma lực thủy hệ Dịch Vân lại một lần nữa thi triển ra Băng Ngục Hàn Lam, vây khốn con ma thú đáng sợ này để tranh thủ thời gian chạy thoát.

Nhưng hết thảy cố gắng đều là công cốc, chỉ có thể ngăn trở con cự thú trong chốc lát mà thôi. Trong khi khoảng cách tới điểm sáng còn tới một hai dặm mà trong nháy mắt, con cự thú đuổi kịp ở phía sau, hấp lực mãnh liệt không thể chống đỡ nhanh chóng thôn phệ thân thể Dịch Vân.

Đang ở trong khoảnh khắc sinh tử tồn vong, Cầu Cầu đang bơi ở dưới bỗng nhiên xông tới con cự thú.

Cái miệng to như chậu máu mở rộng ra, trong chớp mắt đã nuốt gọn thân thể khổng lồ rộng hơn một trăm mét của con cự thú đó.

Cự thú kinh hoàng giãy dụa muốn bỏ chạy, nhưng miếng thịt đã đưa đến tận miệng, Cầu Cầu sao lại bỏ qua được, quyền chủ động đều nằm trên tay nó, cái miệng khổng lồ nhanh chóng khép lại, dòng nước lại trở lại bình thường, cứ như con cự thú chưa bao giờ tồn tại vậy.

Dịch Vân tìm được đường sống trong cõi chết, thở phào nhẹ nhõm, lúc này cả tâm thần lẫn thân thể đều rã rời, không còn sức đâu mà di chuyển đành xuôi theo dòng nước hướng về phía ánh sáng càng lúc càng mạnh.

Vừa đi ra từ thủy đạo dưới lòng đất, chưa kịp tận hưởng ánh sáng mặt trời đã lâu không thấy, thì đã bị một luồng nước từ trên cao ép mạnh xuống, như vạn mã bôn đằng, bất ngờ như cuồng phong tật điện. Dịch Vân không còn sức chống cự, bị đẩy xuống tận đáy nước.

Ba! Ba!

Dưới thác nước, là một cái đầm sâu không thấy đáy. Hắn và Cầu Cầu đều rơi vào đó, bị ép xuống tới độ sâu mấy trăm mễ, lực đạo vô cùng kinh khủng khiến Dịch Vân gần như bất tỉnh. Nhưng nhờ vào tinh thần mạnh mẽ, hắn gắng gượng tóm lấy Mễ Mễ Lộ đã hôn mê ngất xỉu bên cạnh kéo vào bờ.

Hắn tìm được một chỗ núp kín đáo kế bên hồ nước, vừa đặt Mễ Mễ Lộ lên bờ thì cũng vô lực gục xuống bên cạnh, miệng thở dốc. Một đường sinh tử tới đây, hắn đã vô cùng mệt mỏi rồi, hiện giờ không còn chịu đựng được nữa, lập tức chìm vào hôn mê

Tới lúc Dịch Vân tỉnh dậy, thì cảnh vật xung quanh đã hiện lên vô cùng quen thuộc như hắn từng nhớ. Nào là vách đá trái phải cao vút tới tận chân trời, nào là cái đầm này, cái cây này, con đường này, kể cả các loài côn trùng chung quanh,…

Bây giờ nghĩ lại, ký ức mấy năm trước bỗng hiện lên thật rõ ràng, nơi này hẳn là nơi bắt đầu của thông đạo đi vào viễn cổ điện phủ, chỉ cần men theo con sông này thì có thể tìm thấy viễn cổ điện phủ, nơi ở của một con tinh vực ma thú. Nhưng sự thay đổi của cảnh vật xung quanh đây khiến cho Dịch Vân hơi bị ngạc nhiên.

Một đường xuyên qua thế giới dưới lòng đất, nhờ thế lộ trình hắn đi lúc trước tới nửa năm nay đã được rút ngắn lại chỉ còn nửa tháng.

Cứ tưởng rằng ban đầu rất khó khăn, vì bỏ qua con đường cũ mà đi theo con đường mới do Cầu Cầu tìm được. Tuy rằng hung hiểm nhưng đó cũng là đường tắt nhanh nhất, đi thẳng một đường tới ngay chỗ này, rút ngắn thời gian rất nhiều.

"Dịch Vân, lúc ta đang bơi vào thủy đạo, hình như thấy được Cầu Cầu đang nuốt chửng con cự thú khổng lồ kia, chắc không phải do ta hoa mắt đó chứ?" Mễ Mễ Lộ ôm Cầu Cầu dè dặt hỏi.

"Cầu Cầu vốn thần dị, đó là vốn là thói quen của nó thôi." Dịch Vân chỉ đáp qua loa

"Nó là ma thú sao?" Thật ra không tới lúc đặt câu hỏi này Mễ Mễ Lộ mới thắc mắc, từ khi Cầu Cầu phát hiện được địa hệ phách mỏ được chôn sâu dưới đất thì nàng đã hơi nghi ngờ. Nhưng vẫn chưa dám tin.

Đáng yêu như thế, lại cực kỳ thông minh hiểu ý người, là cực phẩm sủng vật thì chẳng có gì lạ, sao lại biến thành một con tiểu ma thú rồi?

"Hẳn là ma thú, ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết rằng nó chính là Cầu Cầu, là đồng bạn của ta, một điều đó là đủ, các thứ khác không quan trọng."

Hai người đều đang kiệt sức, nằm tĩnh dưỡng bên đầm nước tới ba ngày mới hồi phục. Mỗi khi nói tới nguy hiểm dưới thủy đạo thì đều hiện vẻ hoảng sợ.

Con cự thú miễn nhiễm tất cả tấn công về vật lý cũng như ma pháp đó là thứ gì thế?

Không hề được ghi lại trong các điển tịch nào, thì hẳn là thượng cổ ma thú thôi. Chỉ còn cách giải thích đó là hợp lý nhất, bởi thế chạy thoát được trong tay nó phần lớn dựa vào sự giúp đỡ của Cầu Cầu cùng với vận may.

Ngay ngày đầu thì từ miệng Cầu Cầu đã phun ra hơn một trăm khối Băng Phách Vân Miểu, là dị bảo có thể hồi phục ma lực thủy hệ trong nháy mắt, mà vật phẩm cùng cấp bậc với Xích Luyện Hỏa Tinh. Cả hai đều là thiên địa kỳ trân, rất hữu ích trong chiến đấu, từ đó Dịch Vân mới hiểu được, lí do vì sao Cầu Cầu lại lặn xuống đáy nước, hẳn là vì tìm dị bảo này.

Ngày thứ ba, Cầu Cầu lại phun ra một viên châu màu lam to bằng một nắm tay, bò lên trên ngực Dịch Vân kêu tê tê mấy tiếng rồi chìm vào giấc ngủ.

Dịch Vân đã nhiều lần gặp qua động tác như vậy của Cầu Cầu. Trong lòng vừa vừa mừng vừa lo: " Cầu Cầu lại muốn tấn cấp rồi, đây đúng là chuyện tốt, nhưng thời điểm không thích hợp lắm, đang ở trong hiểm địa Lạc Nhật sơn mạch mà thiếu đi chiến lực cường đại này thì phiền toái rồi đây, không biết lần ngủ say này mất bao nhiêu thời gian nữa?"

Cầu Cầu vốn vô cùng cường đại, thậm chí so với bản thân hắn còn mạnh hơn. Cũng do nguyên nhân này, sau khi tìm được địa hệ phách quáng hắn mới ngăn không cho Cầu Cầu háu ăn nuốt phách thạch vào để luyện hóa.

Nhưng người tính không bằng trời tính, sau một hồi đả loạn với con thủy hệ cự thú kinh khủng kia, nhờ vào sự trợ giúp của Cầu Cầu mới may mắn thoát được nhưng lại khiến Cầu Cầu lâm vào ngủ say. Nhất thời khiến hắn thiếu đi một chiến lực hỗ trợ cường đại, sau này chắc phải cẩn thận hơn mới được.

Về phần viên châu u lam kia, trải qua sự suy đoán của Dịch Vân thì đó hẳn là thứ Cầu Cầu có được sau khi luyện hóa con cự thú kia. Nhưng viên châu này lại không hề có bất kì khí tức ma lực nào, trừ đi đặc điểm thỉnh thoáng phát sáng, thì hoàn toàn vô dụng. Trong nhất thời, Dịch Vân cũng chưa tìm ra được cách sử dụng nó.

Tuy thế, đây là vật phẩm từ con cự thú miễn nhiễm với tất cả công kích vật lý cùng ma pháp, hẳn không là phàm vật, chắc chắn phải có công dụng của riêng nó, khi có thời gian hắn sẽ từ từ tìm hiểu.

"Đây là chỗ nào thế?" Nhận ra Dịch Vân như đã tính trước, với chỗ này dường như không hề xa lạ, Mễ Mễ Lộ mới hỏi.

"Là nơi tận cùng trong Lạc Nhật sơn mạch, chỉ cần men theo con sông này thì có thể đến được mục tiêu cuối cùng rồi. Sẽ gặp được nơi có Luân Chuyển Kỳ Linh Quỳ, chỉ cần hái được mấy đóa kỳ hoa thì chuyến đi này thành công, lập tức rời đi không được nấn ná thêm." Dịch Vân cẩn thận nói

Điều mà hắn đang nghĩ tới trong lòng là tòa viễn cổ điện phủ cùng với con tinh vực ma thú kia.

"Nghe giọng ngươi hình như không được lạc quan lắm, có nguy hiểm sao?"

"Cũng không an toàn lắm, men theo 300 dặm ven con sông này đều là nơi cư trú của cao cấp ma thú, tệ lắm cũng là ma thú thất cấp, tới cuối cùng lại càng hung hiểm nữa. Nhưng lần đầu ta đến đây chỉ mới đạt tới thực lực tam tinh lĩnh vực, mà chỉ hữu kinh vô hiểm đi tới cuối đoạn đường. Lần này nếu chúng ta cẩn thận một chút thì chắc không có vấn đề gì đâu."

Mễ Mễ Lộ nghe vậy một trận rét run, nơi này hẳn là nơi tụ tập của cao cấp ma thú, ngày đó con Ngân Dực Long làm cho nàng sợ gần chết tới đây bất quá cũng chỉ là một con mồi nhỏ bé yếu ớt mà thôi.

Tuy hung hiểm nhưng Dịch Vân vẫn muốn đi vào tới cùng…

Hung hiểm mãnh liệt, cảm giác nguy hiểm càng lúc càng mạnh. Tuy biết thế, nhưng Dịch Vân lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để làm việc này, sau có thể dễ dàng lui bước. Nàng chỉ còn cách cắn răng kiên trì theo sau hắn.

Muốn có được cuộc sống an bình, phú quý thì phải đối mặt với hiểm nguy đã, nếu đã đến đây rồi, nàng không có lý nào lại lui bước. Đây có lẽ là một lần nữa nàng đánh cược vào Dịch Vân. Sinh hay tử, cường hay nhược, chỉ trong chớp mắt thôi. Nếu chết thì chỉ còn lại đám tro tàn, nhưng nếu có thể sống sót thì tất có được thu hoạch lớn lao. Trên con đường trở thành cường giả, không tiến nghĩa là đã lùi, cường giả là giấc mơ lớn nhất của đời nàng. Nên đây cũng là lần đánh cuộc lớn nhất của nàng.

Cắn chặt răng, nàng kiên định theo sau Dịch Vân.

Trong mắt những người quan sát như Môn La, Mễ Mễ Lộ thật ra vô cùng giống với Dịch Vân.

Giống ở cả hai đều có mục tiêu cụ thể, giống ở quyết tâm thực hiện nó, cũng như tín niệm. Điều khác biệt chỉ là, Mễ Mễ Lộ muốn trở thành cường giả, còn Dịch Vân bắt buộc phải trở thành cường giả.

Chỉ cần một chút khác biệt thì tâm cảnh đã khác xa nhau rồi!

Bất quá, nàng tựa hồ đã bị ảnh hưởng dần dần từ Dịch Vân, từ từ lột xác.

Dọc đường vô cùng cẩn thận, lén lén lút lút, chỉ có chạm mặt hơn chục con thất giai ma thú trở lên. Đó vốn là công của Môn La, nhờ sự cảm ứng của hắn mà có thể biết trước đường đi của ma thú, nhiều lần hóa hiểm thành an, nhưng điều này trong mắt của Mễ Mễ Lộ lại là một cảnh tượng khác xa… Có thể cảm ứng được cao cấp ma thú, đối với Dịch Vân nàng càng lúc càng không nhìn thấu hắn.

Sau hai mươi lăm ngày, hai người rốt cuộc đã tới được điểm cuối cùng của thông đạo, là cánh cửa duy nhất để ra vào cốc.

Dịch Vân đưa cho Mễ Mễ Lộ một gốc cây màu bích lục. Trầm giọng nói: "Đây là Mạn Đà Hoa, có tác dụng che dấu khí tức đến ngay cả tinh vực cường giả cũng khó mà nhận ra, nhớ kỹ tuyệt đối không được sử dụng bất kỳ ma lực nào, nghe theo mệnh lệnh của ta. Bằng tốc độ nhanh nhất hái đóa kỳ hoa trong cốc, chuyện vừa xong lập tức thối lui, tuyệt không lưu lại lâu."

Nghe đời lời nói nghiêm trọng hiếm thấy của Dịch Vân, Mễ Mễ Lộ khẩn trương hỏi: "Bên trong có thứ gì sao?"

"Một con ma thú, một con ma thú cường đại không thể chống lại. Cơ hội duy nhất cho chúng ta là nhân lúc nó vắng mặt, hái tất cả Luân Chuyển Kỳ Linh Quỳ rồi lập tức rời đi. Điều may mắn là nó thường ở trong một viễn cổ điện đường tại sâu trong cốc, địa phương chúng ta muốn tới chỉ ở rìa ngoài của cốc thôi. Chỉ cần cẩn thận một chút là được, tỷ lệ thành công tới trên chín thành, đáng để thử một phen!"

Hai người bính trụ khí tức của bản thân, sau đó cẩn thận đi dọc theo thông đạo vào cốc, bước đi vô cùng chậm chạp, như sợ phát ra tiếng động cho dù là nhỏ nhất. Lát sau, đi tới một biển hoa tuyết trắng, hoa hồng sinh trưởng khắp nơi, là một biển hài cốt hơn ngàn năm!

"Bóp nát đóa hoa, sau đó đi tới trước thu thập, hái tất cả Luân Chuyển Kỳ Linh Quỳ, phải nhanh!" Dịch Vân thấp giọng nói.

Mễ Mễ Lộ nghe vậy lập tức bóp nát bông hoa bích lục trong tay, một màn sương mù như ẩn như hiện lập tức bao phủ toàn thân nàng. Trong nháy mắt, đã che dấu triệt để khí tức của nàng, hiệu quả so với mật pháp ẩn tàng của hắc ám hệ còn tốt hơn.

Lòng của Mễ Mễ Lộ tràn ngập tin tưởng, không dám chậm trễ, phân ra hai hướng so với Dịch Vân, nhanh chóng thu hoạch kỳ hoa hỏa hồng.

Bên trong biển hài cốt Luân Chuyển Kỳ Linh Quỳ mới có thể sinh trưởng, từ thi hài của ma thú cấp cao mọc lên. Nếu sinh ra trên hài cốt của người, thì phải trải qua hơn ngàn năm mới trở thành tuyệt thế kỳ hoa như lời A Khắc Tây nói. Nay tất cả những đóa hoa như thế đều bị thu hoạch hết.

Luân Chuyển Kỳ Linh Quỳ có thể sử dụng để tẩy tủy luyện mạch, cũng như làm dược liệu để điều chế ma thuốc cấp cao. Nhưng những điều đó đối với Dịch Vân không hề quan trọng, hắn chỉ muốn cứu những đồng bạn ở Ái Đạt trấn năm xưa, loại bỏ đi độc tính của cấm kỵ ma dược, giúp cho bọn họ khôi phục thần trí, biến họ từ một đấu khuyển trờ thành một con người chân chính!

Không tới nửa khắc thời gian, hơn một trăm đóa kỳ hoa Luân Chuyển Kỳ Linh quỳ đều được hai người thu hoạch hết. Giống như dự liệu, vô cùng thuận lợi.

Nhưng vào lúc bọ muốn li khai, bỗng một tiếng rống to như sấm động, vang dội khắp đất trời truyền vào tai bọn họ. Toàn thân hai người nhất thời mềm nhũn, giống như có một lực lượng vô hình nào đó giữ chặt bọn họ tại chỗ, không thể động đậy.

Một khắc sau, một luồng uy áp mãnh liệt tràn tới, một bóng đen to lớn vừa hiện ra trong mi mắt thì thân thể hai người đã chấn động kịch liệt, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức, chìm vào hôn mê.
Bình Luận (0)
Comment