Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 377

Chống tay ngồi dậy, Dịch Vân mới nhận ra mình đang ở một nơi vô cùng xa lạ.

Hắn đang ngồi trên một cái sàn nhà xám xịt, trong một cái điện rất rộng, được chống đỡ bởi mười hai cái cột đá to lớn hàng ba, bốn người ôm. Dãy cột chạy dài cực kỳ ngay ngắn, toát lên dáng vẻ của một điện thờ cổ xưa. Vách tường rêu phong loang lổ, chằng chịt rễ cây thô to bò loằng ngoằng như những con rắn lớn. Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi vào qua cánh cổng hùng vĩ cao hơn mười thước. Toàn bộ bầu không khí trong điện tràn ngập một sự cũ kĩ, một sự lắng đọng của không gian và thời gian.

Mễ Mễ Lộ lúc này đang nằm phục trên chân hắn, mặt hoa quay lên phía trên, cũng đã giật mình tỉnh lại. Nàng ta hiếu kỳ nhìn quanh, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Nàng không hề biết được, chỉ thấy mắt tối sầm lại, ý thức lập tức biến mất, khi tỉnh lại thì đã ở nơi này.

Đúng lúc đó, một âm thanh trầm thấp đột ngột vang lên: "Các ngươi chịu tỉnh rồi hả?"

Hai người giật mình kinh hãi, nơi này còn có kẻ thứ ba sao, vậy mà Dịch Vân lại không hề cảm nhận được một chút gì cả?

Cả hai hoảng hốt quay lại nhìn đằng sau, nào thấy bóng dáng một ai? Chỉ có một con Ma thú kỳ dị đang nằm sấp trên nền điện cách bọn họ vài thước, lom lom nhìn hai người, vẻ mặt tràn ngập ý cười.

Con Ma thú này cũng không to lớn, ngoại hình không khác gì hổ báo. Toàn thân lông tím, hàm răng nhọn hoắt trắng nhởn, móng vuốt lập lòe sắc bén như dao. Một con Ma thú bốn chân hoàn toàn thông thường, không có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng hơi khác một điểm, xen kẽ với lớp lông màu tím đó là những vệt màu đen vằn vện lấp lánh đầy quỉ dị. Khi nó hô hấp, vô số hoa văn màu đen này co giãn, mơ hồ tỏa ra những rung động ma lực, thu phát hết sức tự nhiên, không hề có một sự gượng ép hay cố gắng nào cả

Điều làm Dịch Vân chấn động không thôi, là hắn không hề cảm nhận được hơi thở từ Ma thú đó. Cứ như nó là một bức tượng điêu khắc bằng đá vậy.

Mễ Mễ Lộ dụi mắt, cực kỳ kinh ngạc kêu lên: "Ma thú? Ma thú biết nói tiếng người a?"

Dịch Vân cũng kinh hãi vô cùng. Mà kinh ngạc thì ít, sợ hãi mới thật nhiều.

Bởi con Ma thú lông tím này, hắn đã từng thấy và suốt đời có lẽ sẽ không quên. Tuy thân hình lúc này so với trước một góc cũng không bằng, nhưng dáng vẻ thì không hề khác lạ.

"Ngài là Tinh Vực Ma thú lúc trước sao?" Dịch Vân khản đặc cổ họng, mãi mới thốt được một câu.

"Hừ!" Con thú lông tím nhe răng gầm nhẹ: "Ta quả nhiên không có đoán sai, đúng là khí tức của mi. Tên tiểu tử loài người đáng ghét thừa dịp ta ngủ say mà bỏ trốn trước kia. Can đảm, thật sự can đảm. Biết đây là địa bàn của Bản thú, có sự tồn tại của Bản thú còn dám vào náo loạn. May mắn một lần thoát đi, giờ lại to gan đến nữa à?"

Xong rồi, hết rồi! Đây đúng là con Ma thú cấp Tinh Vực lần trước rồi!

Dịch Vân than thầm, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng trấn tĩnh, cung kính hỏi: "Lúc trước ngài rõ ràng là không thấy tại hạ, sao ngài biết có người xâm nhập, lại còn khẳng định là tại hạ nữa!"

"Lúc đó Bản thú chỉ cảm nhận có một khí tức kỳ lạ đang ẩn nấp đâu đó xung quanh di tích. Nhưng dùng thần thức tìm kiếm thì chẳng thấy gì. Ta cứ tưởng đó là ảo giác, yên tâm mà ngủ! Ngày hôm sau tỉnh dậy mới thấy thức ăn của Bản thú để lại đã biến đâu mất. Không phải là có kẻ vô lễ to gan xâm nhập trộm đi hay sao?"

Ma thú lông tím cười u ám: "Dám tới địa bàn của Bản thú náo loạn một vòng, còn âm thầm trộm đi thức ăn của ta. Hắc hắc, vạn năm lại đây, tiểu tử mi là kẻ đầu tiên liều lĩnh như vậy. Bản thú làm sao không nhớ!"

"Khí tức lúc xưa so với bây giờ cũng không giống mấy, nhưng bản chất thì không thể thay đổi. Hắc hắc hắc, chính xác là cùng một tên, rốt cuộc cũng đưa tới miệng ta a!"

Dịch Vân da đầu tê dại, hối hận không thôi. Nguyên lúc trước hắn trộm đi thi thể của con Nhân Diện Sư Thứu kia, da lông đều đem đổi thành một đống kim tệ sáng lóa cả rồi. Thật là chim chết vì mồi, người chết vì tài phú a!

Về phần Mễ Mễ Lộ, sớm đã chết điếng người!

Ma thú nói được tiếng người, chỉ trong truyền thuyết mới nghe nhắc đến, Tinh Vực Ma thú. Giờ lại sờ sờ trước mắt, đã dọa cho nàng ta lạc hồn thất phách!

Mà khiến nàng mém xỉu, khi nghe được, thì ra Dịch Vân và Ma thú khủng bố này có "quen biết". Mà còn là thù xưa hận cũ, ăn trộm đồ của nó. Nàng cũng không còn hơi sức đâu mà mắng chửi Dịch Vân có mắt như mù nữa, chân liền nhũn ra, té ngồi xuống đất, mờ mờ mịt mịt!

"Thôi bỏ đi... Chỉ là sai lầm nhất thời..!"

Ma thú lông tím giơ móng vuốt phẩy phẩy y hệt con người phất phất tay áo vậy, cười lớn: "Đồ ăn thừa thôi, chuyện qua rồi, không cần nhắc lại nữa!"

"Không nhắc tới sao. Chính ngài nói ra trước mà!" Dịch Vân thầm than.

"Loài người! Mi thật thú vị!"

Ma thú lông tím nhìn chằm chằm vào hắn, đảo mắt từ đầu đến chân Dịch Vân, rồi nhếch mép: "Mấy năm qua, ta vẫn thường tự hỏi, vẫn có kẻ tránh khỏi linh giác của ta, sống sờ sờ mà qua mặt ta dễ dàng như vậy hay sao? Quả không hề có chút đạo lý nào cả. Cho nên Bản thú mới ghi nhớ trong lòng. Tới hôm nay thì rõ rồi. Hắc hắc, thì ra là Thần khí, mà còn là Thần khí lấy máu nhận chủ, Huyết Kế Thần khí cực kỳ hiếm có. Chẳng trách có thể ẩn nấp khí tức cao thâm như vậy!"

"Thần khí này là đồ tốt đó, đáng tiếc, đáng tiếc lại là Huyết Kế Thần khí, trừ tiểu tử mi thì không ai có khả năng sử dụng nữa rồi. Bản thú cũng không xài được, nếu không, mỡ dâng miệng mèo, ta trước giết sau đoạt, làm sao mà buông tha chứ!"

Dịch Vân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng toàn thân. Con Ma thú này, cũng không phải là kẻ ăn chay niệm Phật à nha.

"Ngươi thú vị, nhưng con rắn nhỏ kia lại càng thú vị hơn!" Ma thú lông tím nhấc chân trước lên, một con rắn nhỏ màu trắng đột ngột xuất hiện trong móng vuốt của nó.

Dịch Vân sởn gai ốc, nổi da gà. Cầu Cầu vốn đang ngủ say, nằm im lìm trong thân thể hắn. Vậy mà chỉ chớp mắt một cái, không thấy Ma thú kia hung hăng náo động gì, thì đã nằm trong vuốt nó mà hắn không hề có cảm giác gì cả. Đây không phải là vấn đề về tốc độ nữa rồi. Mà là thực lực và trình độ của song phương là một trời một vực, căn bản không thể nhìn ra!

Hắn sớm biết con Ma thú năm xưa vốn đạt cấp Tinh Vực. Bây giờ vì thân hình thu nhỏ mà không bộc lộ ra sự chấn nhiếp vốn có. Đến Lang Lang còn lớn hơn nó gấp năm lần. Cho nên, phải đến khi lão tổ tông này ra tay biểu thị lực lượng cường đại, không thể chống đỡ. Dịch Vân mới cảm thấy một nỗi sợ hãi đang dần gia tăng.

Trước mặt quái vật này, sinh mạng hắn nhỏ bé chẳng khác gì con kiến cả. Hoàn toàn không có phân lượng.

Có điều con Ma thú cũng không để ý tới sắc mặt của Dịch Vân, ngơ ngẩn nói: "Ma thú họ rắn, phẩm chất và thiên phú cực cao. So với Long, Phượng nhị tộc cũng không thua kém mấy. Thuộc tính... ồ, kỳ quái nhỉ, đến Bản thú cũng nhìn không ra! Rõ ràng là đã gần tiến tới Bát giai, sao thân thể lại không bằng con chó con mèo thế nhỉ? Quái quái, chưa từng thấy a!"

Nó lẩm bẩm một tràng rồi vung trảo ném Cầu Cầu lại cho Dịch Vân. Hắn thở phào nhẹ nhõm: "Cầu Cầu... sắp tiến giai Bát cấp Ma thú rồi sao tiền bối?"

"Còn hỏi nữa?" Con thú thản nhiên: "Con rắn nhỏ này đang là Thất giai đỉnh phong, hiện nó ngủ say để luyện hóa năng lượng mà thôi! Sau khi tỉnh lại, chân chính trở thành Bát giai!"

Dịch Vân và Mễ Mễ Lộ chấn động.

Mễ Mễ Lộ kinh ngạc bởi vì trước giờ nàng ta chỉ xem nó là một con sủng vật yêu thích thôi. Tuy mấy ngày ở chung, phát hiện Cầu Cầu thực lực cũng rất mạnh, mới cho rằng nó còn hơn cả nàng mà tương đương với Dịch Vân. Thật không nghĩ, nó lại là Ma thú cường đại đến như vậy.

Bát giai Ma thú. Cùng đẳng cấp với loài người Cửu Tinh. Như vậy, một khi Cầu Cầu luyện hóa toàn bộ năng lượng trong thân thể kia mà thức tỉnh, liền có thể so sánh với các cường giả Cửu tinh hùng mạnh trên đại lục sao? Thật khó tin, một con rắn suốt ngày ăn ngủ vậy mà...!

Còn Dịch Vân kinh ngạc là vì Ma thú lông tím kia có thể dễ dàng nhìn ra thực lực đẳng cấp của Cầu Cầu.

Phải biết một điều, ngay cả Môn La, Tạp Lỗ Tư hay là A Khắc Tây, những cường giả Tinh Vực Đỉnh phong của nhân loại, cũng không làm sao nhìn thấu được cấp bậc của Cầu Cầu. Vậy mà con thú kia chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.

Chính vì thế hắn kinh hãi không thôi!

Không hề nghi ngờ gì nữa, trình độ của con Ma thú này hơn xa đám người Tạp Lỗ Tư. Cao hơn rất nhiều chứ không chỉ một phân hay nửa điểm!

"Ừm…" Con thú lông tím lại nhếch mép, rồi đột ngột nói: "Nếu như Bản thú không đoán sai, thì con rắn nhỏ đó cũng chẳng thuộc về đại lục này, mà hẳn là đến từ một thế giới khác!"

"Thế giới khác sao?" Dịch Vân nén sự sợ hãi xuống, ngạc nhiên: "Ngoài đại lục Khung Võ ra, tại hạ nghe nói vạn năm trước tất cả những đại lục khác đều xảy ra biến cố trọng đại mà chìm sâu vào lòng biển! Trừ đại lục này ra, đã không còn đại lục nào khác nữa mà?"

"Ta có nói là Đại lục sao?" Ma thú lông tím lầm bầm: "Là một thế giới khác, một không gian thời gian khác hoàn toàn! Vạn năm trước, thế giới này đều biết là có một thông đạo đi sang những không gian khác. Chỉ là sau đại họa các chủng tộc, cũng như đại chiến diệt thế khủng khiếp kia đã làm cho thế giới cũ tan vỡ. Cánh cổng thông qua không gian khác cũng bị phong ấn rồi biến mất. Các đại lục bị nhấn chìm. Con rắn nhỏ này, rất có khả năng đến từ không gian thế giới khác đó!"

Đến đây, con thú trầm ngâm một hồi, rồi lại phủ nhận: "Cũng không đúng, con rắn này nhìn sao cũng chỉ là ấu thú. Thời gian cánh cổng không gian phong ấn cũng đã vạn năm, như vậy nó không thể chui ra từ đó. Vậy nó ở đâu tới đây?"

Dịch Vân càng ngạc nhiên: "Đại Chiến Diệt Thế? Cánh cổng không gian? Thông đạo? Tại sao nó lại bị phong ấn vậy tiền bối?"

Đáng ra Dịch Vân không nên hỏi vấn đề này, bởi....

Con Ma thú bỗng dưng nổi khùng, nó nhảy vọt lên, gầm rú tức giận: "Đồ con người khốn kiếp đáng chết, còn hỏi cái vấn đề khốn nạn này sao? Tranh chấp dẫn đến đại chiến diệt thế, không phải do lũ người đê tiện bọn mi khơi mào hay sao? Làm liên lụy Ma thú vô tội chúng ta và cả những giống loài khác!?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Mễ Mễ Lộ hoảng hồn sợ nó sẽ ra tay giết Dịch Vân, vội vàng hét lên: "Lông Tím tiền bối! Đây là chuyện của vạn năm trước rồi! Bọn tiểu tử chưa hề được nghe tới, không biết không có tội a! Ngài không nên giận cá chém thớt, đá thúng đụng nia bọn tiểu tử mới đúng!"

Con thú lông tím sững người lại một lát ngẫm nghĩ, rồi nó lại nằm ườn ra đất, lẩm bẩm: "Lông Tím? Xưng hô thông minh sáng tạo đấy, nhưng Bản thú không thích. Ta gọi là Minh Độc!"

Dịch Vân bị dọa suýt tè ra quần. Vừa rồi khi con thú kia nhìn chằm chằm vào hắn, đã khiến toàn thân hắn như bị đông cứng lại. Ngay cả một hơi thở, điều kiện sống tối thiểu nhất cũng không có. Con thú hơi tức giận cũng làm cho không gian biến động dữ dội, ép nén lại bén nhọn như đao kiếm, Dịch Vân không hề nghi ngờ, nó thật sự có ý muốn giết mình. Nếu không nhờ Mễ Mễ Lộ nhanh miệng cầu xin, có lẽ bây giờ hắn đã hồn du địa phủ!

Đang nói chuyện bình thường, trở mặt là ra tay ngay. Ma thú quả thật hỉ nộ vô chừng, cực khó mà đối phó hầu hạ!

Mễ Mễ Lộ tuy cũng bị dọa chết khiếp, nhưng khi nghe con thú khủng bố này xưng tên, nàng ta liền nhanh trí bợ mông cọp: "Minh Độc tiền bối, chúng tiểu bối hướng ngài vấn an. Tiểu nữ là Mễ Mễ Lộ, còn hắn gọi...!"

"Thôi thôi!" Quơ quơ móng vuốt, Minh Độc sốt ruột gầm gừ: "Bản thú không cần biết tên của bọn người chúng mi, cũng không muốn biết. Mi ngồi xuống đây nói chuyện với Bản thú đi!"

"Nói chuyện?" Mễ Mễ Lộ ngơ ngác.

"Bắt bọn mi tới đây, để Bản thú chém gió đỡ buồn thôi!" Minh Độc dửng dưng: "Trăm dặm quanh đây, không có một con thú nào khác dám đến gần. Cũng chỉ loài người ngu ngốc bọn mi mới liều mạng vậy thôi. Mà con người đều là giống rác rưởi, đồ bỏ đi, chỉ mỗi chém gió là có tài, là tốt! Cho nên tận lực phát huy sở trường, cùng chém gió với ta!"

Náo động cả buổi, thì ra là do con Ma thú này ở không sinh nhàm chán, muốn tìm người cùng nó tán dóc, mới bắt bọn họ về đây!

Dịch Vân và Mễ Mễ Lộ dở khóc dở cười nhìn nhau. Nhưng trước mái hiên thấp buộc phải cúi đầu. Hai người không còn cách nào khác phải ngồi xuống.

Cứ như thế, một đại hội chém gió kỳ quái nhất thiên hạ ầm ĩ diễn ra!

***

Kể đến chuyện Đại hội Ma Đấu đầy sôi động thì...

"Cao nhất cũng chỉ đẳng cấp Lục tinh thi đấu thôi sao? Vậy mà là chuyện trọng đại của Đế quốc! Đúng là no cơm rửng mỡ, hết chuyện lại đi xem kiến hôi cắn nhau! Ta thà đi đá dế còn hơn...!"

"Gì kia? Con nhóc mi mà cũng vào bảng Thập Cường sao!... Thằng nhóc này mà lại vô địch á... phì phì! Chẳng trách, toàn là kiến không! Kém cỏi quá!"

Kể sang chuyện ba đại thế lực nắm quyền trên đại lục thì...

"Nước mạnh nhất là Kỳ Võ á? Vậy Gia Mã đế quốc đâu? Gì kia? Ngàn năm trước sụp đổ rồi à? Chài, vô dụng thế! Vậy thế giới này lấy tên là Khung Võ hả? Lại có kẻ dám xưng tên nước là Kỳ Võ nữa chứ! Kiêu ngạo nhỉ! Rảnh rỗi Bản thú chạy tới giết hắn cho xem!"

"Ba thế lực lớn của Đại lục hả? Giờ mới nghe đó, so với ngàn năm trước thì sao? Để lúc nào buồn chán Bản thú tới chơi thử coi mạnh yếu như nào!"

Nói đến cường giả trên Đại lục thì...

"Giè giè! Ba cái tên Cửu tinh củ chuối đó cũng làm Viện trưởng sao? Tinh Vực sơ giai cũng xưng là cường giả á! Chọc chết ta sao? Hay là báo ứng đây? Loài người bọn mi, càng sống càng đồi bại a!"

Một phen huyên thuyên chém trời chém đất. Dịch Vân cuối cùng cũng từ Minh Độc mà hiểu khá rõ lịch sử Đại lục một ngàn năm trước. Một ngàn năm trôi qua, vùi lấp biết bao sự kiện. Mà Minh Độc lại biết thêm những quốc gia mới sau thời kỳ đại chiến, như Kỳ Võ, Bàn Thạch và Bối Mông Đặc.

Dịch Vân lại suy luận, ngàn năm trước, với tính tình Minh Độc, chắc hẳn đã bắt lấy một cường giả loài người về đây chém gió cùng nó. Sau đó thì không có ai đến nữa. Nên hắn và Mễ Mễ Lộ đã "may mắn" trở thành đám khách mời đầu tiên sau một ngàn năm, có điều...

Người cùng tám với Minh Độc ngàn năm trước, bây giờ ở đâu?

Đây cũng là điểm rất quan trọng mà Dịch Vân rất muốn biết.

"Đại Hội Chém Gió" kéo dài ba ngày ba đêm liên tục. Không kể tới Minh Độc, cứ lấy thực lực của Dịch Vân và Mễ Mễ Lộ bây giờ, tu luyện một lần cũng mất hơn mười ngày không ngủ là thường. Giờ mới ba ngày, cũng không phải là điều gì to tát lắm.

Chỉ là con Ma thú lông tím này lại nói rất nhiều, hỏi cũng lắm, làm như trong đầu nó toàn là thắc mắc nghi ngờ vậy. Khiến cho Dịch Vân và Mễ Mễ Lộ phải vắt óc trả lời, không thì không xong với nó.

Khuya thứ ba, Minh Độc chợt ngửa đầu lên trời ngáp dài, lè nhè nói: "Lâu rồi không có thức đêm nha. Không có tốt cho làn da chút nào! Những gì cần nói cũng đã nói xong, chém gió đến đây kết thúc được rồi!"

Hai người nghe mà vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng có thể rời đi rồi sao!?

Bọn họ tưởng như vậy, nhưng Minh Độc thì không, chỉ một câu đã làm cho cả hai choáng váng xém ngất xỉu: "Các ngươi cũng đến lúc lên đường rồi. Nói đi, muốn chết thế nào, cho các ngươi tự chọn đó!"

"Minh Độc tiền bối... Ngài...!" Mễ Mễ Lộ hoảng hồn, khẩn trương.

"Quy củ của Bản thú, loài người xâm phạm di tích, đều phải chết. Không có ngoại lệ!"

Ngay lập tức, Dịch Vân liền nhớ đến phía ngoài di tích, nơi hài cốt nát vụn của Vua Đạo tặc Kỳ Lôi Tư đang dãi dầu sương gió. Lão có lẽ chính là người một ngàn năm trước đã nói chuyện cùng Minh Độc!
Bình Luận (0)
Comment