Cấm Kỵ Sư

Chương 15

Nhìn vào con quái vật bí ẩn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, tôi chợt nhớ tới một điều cấm kỵ mà ông đã nói.

- Trong lúc nửa đêm, nếu con nghe được tiếng mèo kêu, mà tiếng kêu này nghe rất thảm thiết, thì con tuyệt đối không nên đi nghe, càng không được hiếu kỳ mà đi ra xem, bởi vì xung quanh nơi mà mèo gọi hồn, nhất định sẽ có ma quỷ hiện thân.

Nhưng bây giờ tôi nghĩ tới điều cấm kỵ này đã là quá muộn, con ma quỷ chết tiệt kia đã xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm vào con quái vật xấu xí này, trong lòng phát hoảng, nếu không phải đã từng trải qua sự kiện con Giải Trĩ hai đuôi kia, sợ là vào lúc này tôi đã cuống cuồng lên mà quay đầu bỏ chạy.

Nhưng mà phải nói thứ đồ chơi này đúng là khó coi đến cực điểm, không có bộ dáng uy phong mạnh mẽ như thần thú Giải Trĩ, mà mười phần giống một tên lưu manh hèn mọn, một tên côn đồ cắc ké, cộng với những xác mèo khủng khiếp kia, tôi gần như chắc chắn, con này chắc chắn không phải là thần thú gì cả, mà nhất định là một con quái vật không thể nghi ngờ.

Tuy nhiên, vào thời điểm này, tôi không có vũ khí, cũng chưa có chuẩn bị gì cả, tôi chỉ là muốn đến xem tình hình một chút và cũng không nghĩ quá nhiều. Nếu sớm biết nơi này có một con quái vật, tốt xấu gì tôi cũng đem đến hai Pháp Quyết Chữ Trấn để trấn áp nó.

Trong khi tôi đang bối rối, con quái vật này từng bước áp sát tới, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên vẻ ham muốn giết chóc, nhưng nó không có lập tức nhào lên, mà tiến lên từ từ, và ngồi xổm xuống, giống như đang quan sát hành động của tôi.

Tôi đột nhiên nhận ra được, con quái vật này cũng giống y như con chó vậy, lúc nó chưa hiểu rõ nội tình đối phương, là không dám tùy tiện xông lên, nói chung là phải thăm dò, nhìn vào người lạ trước mặt có bất kỳ mối đe dọa nào với nó hay không, nhưng mà đối với con quái vật này, tôi gần như có thể đọc rõ nội tâm từ ánh mắt của nó, vào lúc này con quái vật có lẽ đang tự hỏi: Người này có ăn ngon hay không đây?

Mẹ nó, tôi cảm thấy như muốn hộc máu, nhưng tôi không thể chạy đi được, tôi biết được, nếu như vào lúc này mà tôi chạy như điên, sợ là con quái vật này sẽ lập tức nhìn thấu thực hư của tôi, ngay lập tức đuổi theo đè tôi xuống đất, cắt đứt cổ họng của tôi, sau đó thưởng thức một bữa ăn khuya ngon lành.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tôi nhanh chóng nghĩ ra những biện pháp đối phó ở trong lòng, nhưng tôi phát hiện được trong phép thuật tôi biết, có vẻ như cũng chỉ có một cái là Pháp Quyết Chữ Trấn, nhưng bây giờ tôi bắt đầu viết ra thì kịp sao?

Được rồi, mặc kệ có kịp hay không, cũng phải thử một lần.

Tôi không chút hốt hoảng mà lui về phía sau một bước, từ từ đem chiếc nhẫn huyết ngọc đeo ở cổ tháo ra và đeo nó lên ngón tay, đây là điều mà ông đã dặn nhiều lần, có nguy hiểm, phải đeo nhẫn lên.

Sau đó tôi chậm rãi ngồi xổm người xuống, động tác nhẹ nhàng và chậm chạp, giống y như những động tác thông thường khi mà người ta gặp con chó dữ, cúi người xuống kiếm cục đá.

Có vẻ như con quái vật này có một ít điểm tương đồng như con chó, thấy tôi cúi người xuống, ngay lập tức giảm tốc độ lại, đồng thời ngẩng đầu cảnh giác nhìn tôi, tận dụng cơ hội này, tôi bận bịu tập trung tinh thần, đưa ngón trỏ ra, thật nhanh ở trên đất vẽ ra Pháp Quyết Chữ “Trấn”.

Tôi đã thực hành biết chữ này hơn một năm, từ lâu rất quen thuộc, trong chớp mắt tôi đã viết xong, lập tức đứng dậy, nhìn con quái vật với vẻ khiêu khích, chậm rãi lui về phía sau.

Con quái vật kia giống như không hiểu lắm, ngoẹo cổ nhìn tôi một cái, trong cổ họng gầm lên những tiếng quái lạ, và đi một vài bước về phía trước, gần như sắp đi tới nơi tôi đã bày ra Pháp Quyết Chữ Trấn, nhưng có vẻ như nó cảm giác được cái gì, cúi đầu ngửi tới ngửi lui trên mặt đất, cũng không có lập tức xông tới.

Cái tên này xem ra còn rất thông minh, có điều lúc tôi còn nhỏ đã quen đối phó với mấy con chó dữ trong thôn, tôi tự nhiên có biện pháp của tôi, liền cười hì hì, vẫy vẫy tay ra hiệu với con quái vật này, khiêu khích nó và nói:

- Đến đuổi tao nà!!!

Nói xong câu đó, tôi thè lưỡi ra một cái, xong liền quay người lại chạy thật nhanh!

- Gào...

Ở đằng sau truyền đến một tiếng gầm thét, tôi giảm tốc độ quay đầu lại nhìn xem, chỉ thấy con quái vật kia dường như cuống cuồng lên, đột nhiên nó cúi người xuống, sau đó phi thân lên, nhảy lên cao tận hai mét, từ giữa không trung đột ngột đánh về phía tôi.

Tôi không nghĩ tới tên này lại có thể nhảy cao như vậy, hoàn toàn nhảy qua Pháp Quyết Chữ Trấn, thân hình cũng không có bị gì cản trở, trên không trung mở ra cái miệng lớn như chậu máu, lộ ra hai hàng răng nanh âm trầm lạnh lẽo, trực tiếp muốn cắn cổ của tôi.

Mẹ nó, lần này nguy rồi, tôi chưa bao giờ nghĩ tới nó sẽ ra chiêu này, nhất thời mắt choáng váng, tôi cũng không có bản lĩnh như ông nội, ông nội có thể lăng không viết chữ, ngưng tụ mà không tiêu tan, nhưng mà tôi không thể a!

Chỉ trong lúc tôi đang ngớ ngẩn, quái vật kia cũng đã nhào tới, tôi chỉ có thể lăn lộn như một con lừa, liều mạng né sang hướng bên cạnh, nhưng con quái vật dùng móng vuốt đánh tới, tôi nghiêng người né được một lần nữa, nhưng quần áo lại không thoát được, tiếng xẹt xẹt vang lên, toàn bộ quần áo của tôi đều bị nó xé nát, lập tức khắc tôi liền cảm giác được sau lưng với dưới háng mát mát, mẹ nó, lão tử đây là đang thoát y sao.....

Đứng lên sau vài lần lăn lộn, tôi một lần nữa đối đầu với con quái vật này, nói đối đầu nghe cho oách thôi, thực chất một biện pháp ứng đối tôi cũng không có, tôi đã viết ra một chữ, nhưng không có tác dụng, vậy còn làm ăn được gì nữa!

Tôi còn chưa kịp lấy hơi, mà con quái vật nhỏ này lại không trượng nghĩa chút nào hết, hình như nó đã nhìn thấu tôi cũng không có quá nhiều bản lĩnh, hú lên quái dị, lần thứ hai phi thân đánh tới.

Vào lúc bắc đắc dĩ này, trong đầu tôi liều mạng mà nhớ lại bộ dáng mà ông nội đại triển thần uy ngày hôm đó, hai tay tôi bắt chước vẽ lại, muốn viết ra được Pháp Quyết Chữ Trấn, nhưng tiếc rằng đó chỉ là múa may thôi, một điểm tác dụng còn không có, cuối cùng tôi quyết đấm nó một phát, mặc kệ có hiệu quả hay không, nhưng bị cắn cánh tay còn khỏe hơn bị cắn cổ.

- A....

- Quào...

Hai tiếng kêu thảm thiết dường như vang lên cùng một lúc, tôi chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau nhức, gần như muốn đứt rời ra, tôi cầm cổ tay nhảy tới nhảy lui trên mặt đất, nhưng xem con quái vật nhỏ kia, thế mà nó cũng đang nhảy loạn trên mặt đất, hai bàn chân nhỏ vung vẩy lung tung, lăn lộn ở trên đất, nhìn qua thậm chí còn đau khổ hơn cả tôi.

Không thể nào? Bộ thịt của tôi khó ăn như vậy sao, cắn một cái liền thống khổ thành bộ dáng này? Tôi lúc đó liền sửng sốt, nhìn lại cánh tay của mình, nhưng chỉ thấy có hai dấu răng trên cổ tay của tôi, mơ hồ thấm ra máu, không có máu thịt be bét, cũng không có bị đứt hay gãy cổ tay, nhưng nhẫn huyết ngọc tôi đeo trên ngón tay cái lại không thấy.

Hỏng rồi, lẽ nào bị tên này ăn mất? Tuy rằng nhẫn huyết ngọc này mang lên hơi có chút vướng, lại không có tác dụng gì, nhưng ông nội đã nói vật này tuyệt đối không thể làm mất, nhưng mà bây giờ lại bị con quái vật này ăn.....

Tôi cắn răng, bước về phía trước, gắng chịu đau đớn từ cổ tay, trong lòng kiên định hơn bao giờ hết, nếu như mày thật sự ăn nó, vậy thì thật xin lỗi, tao chỉ có thể mổ bụng mày ra, tìm trở về chiếc nhẫn huyết ngọc kia.

Nhưng mà tuy nói như thế, tôi vừa nghĩ đến trong bụng con quái vật này, tôi liền cảm thấy buồn nôn, nhưng lúc này cũng không thể suy nghĩ nhiều hơn được, sau đó tôi đột nhiên quyết tâm, cúi đầu lấy một tảng đá có góc nhọn, nghĩ thầm ngày hôm nay tao quyết liều mạng với mày!

Tuy nhiên, con quái vật này giống như ăn đồ không hợp vệ sinh nên bị đau bụng, vẫn còn la hét trong đau đớn, tôi không thể không tự hỏi, lẽ nào là tác dụng của chiếc nhẫn huyết ngọc kia? Cái tên này ăn vào nhưng không tiêu hóa được?

Mặc kệ như thế nào, thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi, ông nội đã nói, mấy thứ yêu ma quỷ quái này không thuộc về thế giới này, phương pháp đối xử duy nhất chính là tống cứ chúng qua một thế giới khác.

Tôi nâng tảng đá lên, liền muốn chạy tới ném thẳng vào đầu của nó, nhưng trong cuộc sống từ nhỏ tới lớn, tôi chưa bao giờ giết qua sinh vật nào, thậm chí ngay cả con gà cũng chưa từng giết, lúc nâng tảng đá lên, nhìn vào dáng vẻ đau khổ của con quái vật này, tôi đột nhiên cảm thấy do dự.

Thật sự muốn đánh chết nó sao? Ý nghĩ này lóe lên trong tâm trí tôi, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc này, cái bụng của con quái vật nhỏ đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ.

Trong chớp mắt, cái bụng cua con quái vật đột nhiên phình to ra, tôi hết sức kinh ngạc, không biết tại sao nên tôi lui lại phía sau hai bước, lại thấy quái vật này trong miệng kêu ô ô, giống như đang rên rỉ, lại giống như đang kêu gọi một thứ gì đó vậy, thân thể bỗng nhiên nhảy lên giữa không trung, nó hét thảm một tiếng, bụng bỗng nhiên nổ tung, đột nhiên xung quanh bắn ra ánh sáng màu đỏ rực rỡ, một đồ vật nhỏ leng keng leng keng rớt trên mặt đất, sau đó quay vòng vòng một lúc, nhưng lại vừa vặn dừng ở dưới chân tôi.

Bụng con quái vật nhỏ nổ tung, sau đó nó rơi xuống từ giữa không trung, oành một tiếng, thân thể lăn lộn hai lần, sau đó nó cũng không còn cử động nữa, từng mùi kinh tởm đột nhiên phát tán ra xung quanh bầu trời đêm.

Ánh mắt tôi nhìn sang một bên, căn bản không dám nhìn vào cái bụng bị nổ của nó, chậm rãi cúi đầu, nhặt lên chiếc nhẫn huyết ngọc đang lóe lên màu đỏ sậm nằm trên mặt đất.

Trên chiếc nhẫn lóe lên một luồng ánh sáng màu đỏ tà dị, giống như máu đang chảy ra ở đầu chiếc nhẫn, xen lẫn với một mùi khó chịu, dần dần, ánh sáng màu đỏ dần dần ảm đạm, nhìn giống như bị chiếc nhẫn này hấp thu, cuối cùng khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Dường như cả người cảm thấy ớn lạnh, tôi buộc bản thân mình thu hồi ánh mắt, đem chiếc nhẫn ẩn chứa một sức mạnh ghê gớm này cầm chặt trong tay, ngẩng đầu lên để xem con quái vật nhỏ kia, nhưng đột nhiên sững người, trên mặt đất trống không, con quái vật nhỏ khi nãy dĩ nhiên không thấy.

Trong lòng tôi rùng mình, vội vàng chạy tới, nhìn kỹ, quả nhiên không có dấu vết gì của con quái vật nhỏ trên mặt đất, nhưng chỉ còn một vũng máu và từ từ hòa vào lòng đất.

Con quái vật kia biến thành máu rồi sao? Tôi quả thực không thể tin được con mắt của chính mình, theo bản năng mà sờ sờ trên mặt đất, nhưng rốt cuộc dòng máu này cũng đã thâm nhập vào lòng đất, sau một lát, ngay cả một điểm dấu vết cũng không có.

Tôi thất vọng đứng dậy, nhưng tựa hồ nhìn thấy trên mặt đất có một đồ vật màu trắng, tôi vội cúi người xuống xem, nhưng nhận ra đó chỉ là hai cái răng sắc nhọn, dài khoảng một inch, đầu nhọn, chính là hai cái răng nanh khi nãy của con quái vật.

Tôi tiện tay nhặt lên một cái, sắp xem xét cẩn thận, bên cạnh lại đột nhiên xẹt qua một cơn gió mạnh, tôi từ bỏ đi nhặt cái còn lại, vội vã chạy đi nơi khác, lại nghe được cách đó không xa, vang lên một trận cười quái dị.

Trong bóng tối, đột nhiên hiện ra hai ánh sáng xanh nhạt, giống y như hai mắt của con quái vật khi nãy, uy nghiêm đáng sợ nhìn chằm chằm tôi.

Hỏng rồi, lẽ nào vừa giết con quái vật nhỏ xong, thì con quái vật lớn xuất hiện?

-------------------------------------------

Dịch: T

Beta: T

Nhóm dịch: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại
Bình Luận (0)
Comment