Cấm Kỵ Sư

Chương 16

Trong lòng tôi chìm xuống, sững sờ khi thấy được thứ thần bí trong bóng tối, không biết đó là người hay là quái vật, đột nhiên thứ đó nở nụ cười quái dị, lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai?

Giọng nói này trầm thấp mà khàn khàn, giống như là đã lâu rồi chưa mở miệng nói chuyện, khiến cho mọi người cảm thấy khó chịu khi nghe thấy, nhưng câu hỏi mà hắn ta đang hỏi, đó cũng chính là những gì tôi muốn hỏi. Hắn vừa mở miệng nói, nhưng cũng giải quyết được nghi vấn trong lòng tôi, trong lòng tôi thầm nghĩ, đây phân nửa là con người, hoặc là, một con quỷ?

- Vậy ông là ai?

Tôi cảnh giác hỏi lại.

Người đàn ông bí ẩn đó lại không trả lời tôi, mà lại nở nụ cười ha hả:

- Ha ha ha, ta là ai sao, điều này không quan trọng, nếu như ngươi chịu đi theo cùng ta, tự nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai.

- Đi theo ông?

Trái tim tôi đập thình thịch, theo bản năng lùi về sau một bước,

- Tại sao tôi lại muốn đi theo ông?

- Bởi vì…

Người đàn ông bí ẩn đột nhiên bước ra từ trong bóng tối, hóa ra đây chính là một người đàn ông cao gầy mặc một bộ đồ đen, mặt của hắn tràn đầy tà khí, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào tôi như một con hung linh, nhưng từ từ giơ tay ra, trong tay dĩ nhiên cầm một cái răng nanh của con quái vật khi nãy.

Hắn cười gằn tiếp tục nói:

- Ngươi vừa giết chết con trai của Dạ Ma, nếu như không đi theo ta, cái đêm mà Dạ Ma đến báo thù, chính là giờ chết của ngươi...

- Cái gì, con trai của Dạ Ma…

Tôi đột nhiên sững sờ, theo bản năng liếc về nơi mà khi nãy con quái vật nhỏ đã chết, nhưng ở nơi đó chẳng còn sót lại chút gì, con quái vật dữ tợn khi nãy, bây giờ chỉ còn sót lại hai cái răng nằm trong tay tôi và người đàn ông áo đen kia.

- Nếu đi theo ông thì tôi được cái gì?

Tôi cố khống chế nhịp tim của bản thân, giả vờ bình tĩnh đưa ra câu hỏi.

- Khà khà, nếu đi theo ta, ta sẽ để ngươi nắm giữ sức mạnh tối cao, những gì mà ngươi muốn, ngươi đều sẽ có tất cả.

Câu nói này sao nghe quen tai thế, giống như khi người xấu mượn sức người khác trong phim truyền hình, thông thường đều sẽ dùng câu này. Vì thế tôi gần như ngay lập tức quyết định rằng người đàn ông này không phải là một người tốt.

- Nếu vậy thì thật xin lỗi, chỉ sợ làm cho ông thất vọng rồi. Tôi là một người lười biếng, không muốn bất cứ điều gì, chỉ muốn thanh thản ổn định đến trường đi học thôi.

Tôi cự tuyệt nói.

Người mặc áo đen tà tà nở nụ cười:

- Từ hôm nay trở đi, sợ rằng ngươi không thể bao giờ sống an tâm được, thời khắc mà Dạ Ma giáng lâm...

Tôi đột nhiên cảm thấy không kiên nhẫn và ngắt lời nói của ông ta,

- Làm ơn đi, đừng bao giờ lấy Dạ Ma gì đó hù dọa tôi, tôi thậm chí còn không biết thứ đó là gì nữa. Bên cạnh đó, con quái vật kia cũng không phải do tôi giết. Tôi còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra thì con quái vật kia đã bị hóa thành vũng máu, sau đó ông lại xuất hiện... Ông có tin hay không tôi sẽ tố cáo với Dạ Ma là con của hắn bị ông giết?

Người mặc áo đen trông hơi lúng túng nhưng ngay lập tức cười ha hả:

- Được được được, quả nhiên có dũng cảm... Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi có đi theo ta hay là không?

- Ông có hỏi lại mười lần trăm lần tôi cũng sẽ không đi theo ông, sau một năm nữa tôi sẽ đi học đại học, đi với ông, ông có thể đưa tôi vào đại học Thanh Hoa sao? Xin lỗi, giờ tôi còn phải về phòng đi ngủ nữa, mai tôi còn phải đi học sớm...

Tôi giả vờ thờ ơ nhún nhún vai, quay đầu liền muốn đi về, người mặc áo đen kia ở phía sau cười lạnh một tiếng, lại đưa tay ra ném qua một đồ vật, tôi theo bản năng vốn định tránh đi, nhưng hắn lại quát khẽ:

- Đưa cho người một thứ tốt thôi, nhận lấy đi...

Vừa nghe là thứ tốt, tôi liền theo bản năng vươn tay ra nhận lấy, cúi đầu xuống nhìn và thấy rằng nó chỉ là một hòn đá màu đen. Tôi dùng một bàn tay có thể vừa vặn cầm lấy nó, nhưng cũng không thấy được điều thần kỳ gì hết, nó tương tự giống như mấy cục đá đen trên núi của chúng tôi.

- Đây là cái gì?

Tôi cầm lấy hòn đá này, và đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ mà tôi không thể nói được, nó rất khó chịu, và tôi không thể không sinh ra kích động muốn ném nó đi.

- Tuyệt đối không nên ném nó….

Hắn ta giống như nhận ra ý đồ của tôi, ngăn cản nói:

- Đây là Hắc Diện Thạch(*), là đồ vật trừ yêu diệt quỷ, hơn nữa viên đá này ta đã để ở bên người rất nhiều năm, rất có linh tính, ta gọi nó là đá động thiên, ngươi hãy giữ ở bên người và nó sẽ có tác dụng đối với ngươi.

Tôi lắng nghe lời nói của hắn ta rồi cau mày. Tôi đã nghe về Hắc Diện Thạch, xác thực có thể trừ tà, lẽ nào người này cũng không có ác ý? Thế nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, làm thế nào tôi cũng không thể đem hình tượng của hắn giống một người tốt. So với cái khác, lại giống như con sói trong truyện cô bé quàng khăn đỏ, coi như mặc quần áo vào người, nói những lời hoa ngôn xảo ngữ, nhưng một cái đuôi lớn và răng nanh lộ rõ cả ra ngoài, rõ ràng chính là một đầu sói ác ôn, đưa cho hắn cà rốt hắn sẽ ăn sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn quyết định từ chối:

- Thật xin lỗi, chúng ta cũng không quen biết, tôi không thể nào lấy đồ vật của ông, bên cạnh đó, nếu tôi mà lấy đi thì ông dùng cái gì?

Tôi cố gắng từ chối một cách tế nhị nhất có thể, để tránh không làm hắn tức giận, nhưng hắn lại bắt đầu cười ha hả:

- Ha ha ha ha, ngươi không cần phải lo lắng gì về điều này, hai người chúng ta gặp gỡ cũng coi như là có duyên. Hơn nữa ta còn có dụng ý khi tặng ngươi vật này, nếu như ngày sau ngươi nghĩ thông suốt, muốn tìm ta, chỉ cần bóp nát viên đá kia, ta sẽ xuất hiện ở trước mặt ngươi...

- Không thể nào, thần kỳ như vậy? Nhưng xin vui lòng hiểu giùm, nếu như tôi có sức mạnh bóp vỡ cục đá này thì còn tìm ông làm gì?

- Ha ha ha, nếu như ngươi không có loại sức mạnh này, như vậy tìm ta cũng vô dụng, ta tin tưởng, ngươi tuyệt đối không phải một người bình thường, ngươi phải nhận lấy viên đá động thiên này, nhớ kỹ, không nên để cho bất luận người nào nhìn thấy...

Người mặc áo đen này nói, cười khẩy chậm rãi lui về phía sau, dần dần ẩn thân ở trong bóng tối, tôi vốn muốn tiếp tục từ chối, thân hình hắn bỗng nhiên nhảy lên, nhảy lên cao trên bức tường, một trận cười quái dị làm người khác sởn tóc gáy vang lên, nhảy mấy cái, liền biến mất ở phía sau bức tường.

Trái tim tôi đập thình thịch, chỉ biết trơ mắt nhìn người áo đen biến mất trong tầm mắt, càng lúc càng xa, một lát mới thở phào nhẹ nhõm, nguy cơ rốt cục giải trừ, đồng thời chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, hai chân như sắp nhũn ra.

Trong đêm tối, rốt cuộc khôi phục yên tĩnh, yên tĩnh thật giống như chuyện gì đều chưa từng xảy ra, chỉ là một cơn gió thoảng qua tai, vẫn còn mơ hồ mùi máu tươi, khó có thể tản đi.

Tôi nhìn xung quanh một chút, nhưng cảm thấy may mắn, trong sân trường to lớn này chỉ có một mình tôi, nên sẽ không bị người phát hiện, nhưng phía xa xa trong bóng đêm âm u, bên cạnh những tòa nhà cao tầng đổ nát, vào giờ phút này như có những con quái vật đang nằm chờ ở đó.

Tôi không nhịn được rùng mình một cái, nắm chặt nhẫn huyết ngọc, cùng với cái răng nanh, thừa dịp bầu trời tối đen, xung quanh không có người, tôi như một làn khói chạy nhanh về ký túc xá.

Từ ngày hôm đó, trong lòng tôi liền bị bao phủ bởi một tầng bóng đen, tôi sợ con Dạ Ma gì đó sẽ tìm đến tôi để tính sổ, lại sợ người mặc áo đen thần bí kia đến và đòi đưa tôi đi, hơn nữa mỗi khi đến bên cạnh phòng học, tôi đều theo bản năng mà né tránh mấy cái thùng rác kia.

Chỉ là sau sự việc này, ở trong trường của tôi không còn thấy bóng dáng của con mèo hoang nào nữa.

Viên đá này tôi vẫn luôn cất giấu ở trong tủ quần áo, hai ngày sau, rốt cục đợi được đến ngày nghỉ, tôi không thể chờ đợi được để trở về nhà, cũng muốn hỏi ông nội rốt cuộc đây là đồ vật gì, cái con Dạ Ma kia có thực sự tìm đến tôi để báo thù hay không.

Nhưng khi tôi về đến nhà, ông nội không có ở đó, cánh cửa bị khóa, cửa sổ cũng đóng chặt, ngay cả cổng hàng rào nhỏ bên ngoài cũng bị đóng lại.

Trong lòng tôi bỗng cảm thấy nặng nề, vội vàng lấy ra chìa khóa để mở cửa, sau khi đi vào nhà thì thấy nhà bếp vắng vẻ, mọi đồ vật trong nhà đều được bao phủ bởi một lớp bụi, mọi thứ trong phòng đều cho thấy đã lâu không có ai ở.

Nỗi lo lắng hiện lên trong đầu tôi, tôi quay đầu liền chạy ra ngoài, nhưng ở ngoài cửa đụng phải hàng xóm sát vách Lý đại thúc.

- Thúc ơi, ông nội của con đâu rồi ạ?

Tôi vội vàng kéo hắn, hỏi trong trạng thái bất an.

- Chớ vội chớ vội, thúc vừa mới thấy con trở về, mới cố ý qua nói cho con biết, ông nội của con ra ngoài rồi, đi vào tháng trước, bảo là muốn đi rất lâu, trước khi đi có nhắn nhủ với thúc, nếu như con trở về, nói cho con đừng lo lắng, chậm thì mấy tháng, nhiều thì một năm, ông con sẽ trở lại.

- Một năm?

Tôi kinh ngạc nói,

- Rốt cuộc ông nội cần phải làm gì mà đi lâu như vậy?

Lý đại thúc lắc đầu nói:

- Thúc cũng không biết, nhưng thúc nhìn thấy ông cháu đi rất thong thả, giống y như là đi du lịch, sẽ không có bất kỳ chuyện gì đâu, con yên tâm được rồi đó.

- Đi ra ngoài du lịch? Nhiều năm rồi ông nội vẫn sống cùng mình trong thôn này, đang yên đang lành thì ông có thể đi đâu được chứ...

Tôi tự lẩm bẩm, Lý đại thúc an ủi tôi nói:

- Hay có lẽ có chuyện gì đó, nếu ông nội con nói sẽ trở về, vậy thì nhất định sẽ trở về, con gấp gáp làm cái gì? Hắn còn nói, con cần phải an tâm đọc sách, nhớ phải học tập chăm chỉ, chuyện khác cái gì cũng không cần quản.

Lý đại thúc nói xong, liền vỗ vỗ bờ vai của tôi, thở dài rồi đi về.

Tôi ngỡ ngàng nhìn vào căn nhà trống rỗng, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc là ông nội đi đâu cơ chứ?

(*)Obsidian, hay còn gọi là đá vỏ chai.

-----------------------------------------

Dịch: T

Beta: T

Nhóm dịch: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại
Bình Luận (0)
Comment