Trong trướng rất nhanh chỉ còn lại Dương Yêu Nhi và nam tử.
Những người còn lại đều đi theo sau Triệu công công. Họ áp sát vào màn, từng bóng người đều in lên trên, dường như muốn nghe lén trong trướng đang nói gì, nhưng lại sợ mạo phạm Nương nương.
Dương Yêu Nhi nhìn chằm chằm hắn, cẩn thận xem xét.
Nam tử khom người nói: "Tiểu nhân Khuất Nhiên, bái kiến Nương nương." Dứt lời, hắn mím khóe môi, trên mặt toát ra một tia lo sợ bất an: "Nương nương giữ tiểu nhân lại là muốn hỏi chuyện Hoàng thượng trúng tên sao?"
Dương Yêu Nhi nhìn càng kỹ hơn.
Mặt hắn cứng đờ.
Nàng cúi đầu nói: "Phượng Đình."
Giọng nói của nàng đè nén nhỏ lại, vừa nghe đã lộ ra vài phần ngây thơ mềm mại tự nhiên.
Nàng nhìn chằm chằm hắn, nói: "Ngươi là Phượng Đình."
Vẻ mặt Khuất Nhiên lập tức thu lại, trở về sự bình tĩnh, đâu còn bộ dáng khom lưng lo sợ bất an lúc nãy?
Hắn mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Dương Yêu Nhi, có lẽ vì nhất thời các đường nét trên mặt đều cứng đờ, nhìn mà khiến người ta tự dưng cảm thấy kinh sợ.
Dương Yêu Nhi cũng không hề phát hiện ra điều đó, nàng chỉ nhìn hắn, chậm rãi nói tiếp: "Ngươi là người Thiên Truy Quốc, là Vu Nữ. Ta nhớ được."
Nàng đặc biệt thêm ba chữ ở phía sau để nhấn mạnh nàng thật sự đã nhớ, hắn không lừa được nàng.
Khuất Nhiên, hay có lẽ nên gọi là Phượng Đình. Hắn cũng nhìn thẳng vào khuôn mặt Dương Yêu Nhi.
Khuôn mặt này thật sự xinh đẹp, hơn đại đa số dung mạo của những người trên đời này. Đôi mắt nàng sạch sẽ trong suốt như nước, khiến người ta nhịn không được muốn nâng niu nó như một viên đá quý.
Nàng chính là dùng cái miệng ngây thơ lại vô tội như vậy để vạch trần hắn.
Phượng Đình lúc này mới mở miệng: "Ngươi muốn cứu Hoàng thượng?"
"Ta muốn hắn tỉnh."
"Vậy ngươi nhanh lên." Phượng Đình nói xong, ôm lấy chiếc túi thơm ở hông Dương Yêu Nhi, hắn cúi người nên động tác này có vẻ hơi thân mật bất thường, hắn nói: "Đây là thứ Lục công chúa tặng ngươi."
Dương Yêu Nhi hất tay hắn ra, lập tức ôm chặt lấy chiếc túi thơm kia, nàng nhìn chằm chằm Phượng Đình gằn từng tiếng nói: "Ngươi có thuốc."
Phượng Đình chậm rãi đứng thẳng người, nói: "Ta không có."
Dương Yêu Nhi không nhịn được nhíu mày, đáy mắt lộ ra một tia buồn bã. Chính nàng không hề hay biết, chỉ cảm thấy cái cảm giác bị tảng đá lớn đè nặng ngực lại quay trở lại.
"Ngươi có." Nàng cố chấp nói.
Phượng Đình chậm rãi lắc đầu, hạ giọng thấp hơn nữa, nói: "Ngươi có."
Đáy mắt Dương Yêu Nhi vụt qua một tia mờ mịt không biết phải làm sao.
Phượng Đình nhanh chóng nhìn chằm chằm sự thay đổi nhỏ trên mặt nàng, thu hết biểu cảm của nàng vào đáy mắt. Hắn hơi quay mặt đi, thản nhiên nói: "Tất cả đều nằm trong tay ngươi, đi mau đi, đừng để tiểu Hoàng đế của ngươi chết."
Dương Yêu Nhi nhíu mũi lại.
Nàng không hiểu rõ cách thể hiện cảm xúc của chính mình, nhưng dần dần lại bắt đầu hiểu được cách cảm nhận cảm xúc của người khác.
Khẩu khí của hắn khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
"Ngươi đi trước." Dương Yêu Nhi nói.
Phượng Đình khom lưng hành lễ, nói: "Tiểu nhân cáo lui."
Dứt lời, hắn đi tới bên cạnh màn trướng, vén màn lên. Đám người vốn ban đầu đang khom lưng dán sát vào màn, lập tức đứng thẳng người lên nhàn nhạt hỏi hắn: "Nói chuyện với Nương nương xong rồi sao?"
Trên mặt Phượng Đình lộ ra một chút vẻ sợ hãi, gật đầu nói: "Xong rồi."
Đợi hắn đi rồi, Triệu công công mới lại vén màn trướng lên, nhanh chóng chạy vào trong trướng đỡ lấy Dương Yêu Nhi, thấp giọng nói: "Nương nương có bị dọa không?"
Lúc nãy nói trong trướng chỉ còn lại Dương Yêu Nhi và Phượng Đình, thì cũng không đúng.
Nơi này còn đang bày một cỗ thi thể nữa.
Dương Yêu Nhi lắc lắc đầu, nàng cắn môi, chậm rãi tìm từ nói ra: "Ta cứu Hoàng thượng... Ta có thể cứu..." Nàng đang thuật lại sự thật mà Phượng Đình vừa nói.
Nhưng trong tai Triệu công công nghe, thì đây đã là chuyện chắc chắn rồi.
Triệu công công biến sắc, nhất thời chuyển thành vẻ mừng rỡ tột độ, hắn đỡ cổ tay Dương Yêu Nhi, vội vàng hỏi: "Nương nương nói là thật sao?"
Dương Yêu Nhi không nói nữa, nàng ngẩng đầu, nói: "Trở về."
"Về trướng của Hoàng thượng sao?" Triệu công công hỏi xong, lập tức lại nói: "Về! Về! Chúng ta lập tức trở về! Mời Nương nương đi bên này. Dưới chân cẩn thận, đừng vấp."
Triệu công công đỡ nàng ra ngoài, những người bên ngoài mới không nhịn được ào ào tụ lại trước mặt Dương Yêu Nhi, nói: "Nương nương vừa rồi nói gì với Khuất Thiên Tổng vậy?"
"Đúng vậy Nương nương! Chẳng lẽ Khuất Thiên Tổng có biện pháp sao?"
Bọn họ vừa rồi đã muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy mạo phạm. Tâm tư của Hoàng hậu nương nương, đâu cần phải giải thích cho bọn họ nghe?
Nhưng trước mắt mọi người đều lo lắng cho sự an nguy của Hoàng thượng, nên lúc này thật sự không nhịn được nữa.
Dương Yêu Nhi lắc lắc đầu, cũng không nói nhiều.
Triệu công công không nể mặt, nói: "Hoàng hậu nương nương có lý lẽ riêng của mình, ta trước tiên cùng Nương nương trở về trướng xem Hoàng thượng thế nào, đến lúc đó sẽ cùng chư vị nói."
"Vâng, vâng, Công công nói phải." Mọi người liền vội vàng lùi sang hai bên, nhìn theo bọn họ rời đi.
...
Chờ về đến trong trướng.
Dương Yêu Nhi ngồi bên cạnh giường, im lặng một lát.
"Nương nương?" Triệu công công cúi đầu lên tiếng, hắn cúi thấp người, nói: "Nương nương đã nghĩ ra cách gì chưa?"
Dương Yêu Nhi mím môi, cũng không nói chuyện.
Triệu công công lòng nóng như lửa đốt, lại cũng không dám thúc giục nàng, chỉ cố cười nói: "Nô tài đi lấy một chút trà nóng và thức ăn cho Nương nương, hôm nay Nương nương thức dậy vẫn chưa ăn gì đâu. À phải, phải, còn nên rửa mặt nữa."
Dứt lời, Triệu công công liền nhanh chóng đi ra ngoài gọi hai tiểu thái giám cùng nhau đi lấy nước ấm, khăn sạch mang vào đặt trên giá trước mặt Dương Yêu Nhi.
Chậu nước được đặt lên, bên trong nước vẫn còn lay động.
Dương Yêu Nhi nhìn chằm chằm mặt nước một lát, đột nhiên cúi đầu sờ sờ vòng khăn quấn trên lưng mình, nàng mở ra, theo bên trong lục lọi lấy ra hai cái bình sứ nhỏ.
Nàng cố gắng nhớ lại một chút.
Một cái, Lục công chúa đã cầm, vừa đổ ra, rắn liền bất động.
Còn một cái, chưa từng động đến. Nhưng Lục công chúa đã đưa cho nàng cùng lúc.
Dương Yêu Nhi nắm lấy bình sứ, lắc lắc.
Triệu công công vừa bưng trà nước và thức ăn vào, hắn thoáng nhìn thấy thứ Dương Yêu Nhi đang nắm trong tay, liền thấp giọng nói: "Nương nương, đây là cái gì?"
Dương Yêu Nhi mím môi dưới: "Muốn... rắn, không, muốn thứ còn sống."
Nàng không phân biệt rõ cái nào là cái nào.
Triệu công công cũng không hỏi nhiều, lập tức xoay người đi ra ngoài, lại cho người ta khiêng một binh lính Mộc Mộc Hàn vào.
Tên binh lính kia đang chửi rủa những lời th* t*c, lát sau lại cười ha hả mắng Hoàng đế Đại Tấn sắp chết.
"Thứ này, các ngươi giải không được đâu, giải không được đâu..."
Triệu công công tức giận đến nỗi tát hắn mấy cái bạt tai, tát đến chảy cả máu nhưng người đó vẫn không dừng lại, chỉ điên điên khùng khùng lại tham lam nhìn thẳng vào Dương Yêu Nhi.
Dương Yêu Nhi không hiểu rõ cảm giác tức giận.
Nàng khó khăn lắm mới nổi giận được một lần, thì gần như đã dành hết cho Tiêu Dặc rồi.
Nàng bình tĩnh đối diện với ánh mắt của người đó.
Tên binh lính Mộc Mộc Hàn kia không hiểu vì sao, ngược lại cảm thấy sau lưng chợt lạnh, sợ run cả người.
Đây là Hoàng hậu Đại Tấn sao?
Hắn từ đáy mắt nàng thấy được vài phần trong suốt, vài phần hồn nhiên.
Vài phần... hồn nhiên đến tàn nhẫn.
Dương Yêu Nhi cũng không biết được người này đang nghĩ gì, nàng chỉ tùy ý nắm lấy cái bình, mở nắp, cân nhắc rồi đổ lên người đó.
Tên binh lính kia nào chịu để nàng đổ như vậy, lập tức vùng vẫy đứng lên, hắn càng giãy giụa, nước thuốc liền rơi rớt trên gương mặt hắn.
Trong cổ họng hắn phát ra tiếng kêu khản đặc, hai binh lính Đại Tấn suýt nữa không giữ được hắn.
Nhìn lại liền thấy trên gương mặt hắn đã bị cháy thành một cái lỗ lớn, cái lỗ lớn kia còn có xu thế lan rộng ra bốn phía, bên trong lộ ra cả thịt và xương.
Triệu công công hoảng sợ: "Này, này..."
Dương Yêu Nhi cầm lấy một cái bình sứ khác.
Nàng nghĩ nghĩ.
Làm sao để thử đây?
Cái này tốt hay không tốt, chẳng phải đổ lên là biết sao.
Nàng liền quay đầu nhìn Triệu công công, Triệu công công rốt cuộc cũng đã từng trải. Lúc này cũng đã bình tĩnh lại, hắn đối diện với đôi mắt Dương Yêu Nhi, nói: "Nương nương còn muốn thử nữa sao?"
Dương Yêu Nhi gật đầu: "Độc..."
Triệu công công lập tức hiểu rõ ý của nàng, liền xoay người phân phó tiểu thái giám lấy phần cán của mũi tên lúc trước mang đến.
Hai ba tên binh lính Đại Tấn mang theo cán của mũi tên, đâm vào vai tên binh lính Mộc Mộc Hàn kia.
Tên binh lính đó lập tức lại đau đến lăn lộn, trong miệng mắng: "Cứu không được đâu, các ngươi cứu không được đâu... Hắn sẽ chết, hắn nhất định sẽ chết..."
Dương Yêu Nhi ngồi xổm xuống, cầm bình sứ nhỏ, mở nắp, đổ một chút lên miệng vết thương.
Thứ đổ ra cũng là một loại chất lỏng, nhưng lại có màu đỏ tươi như là máu người.
Vừa chạm vào máu người, hòa lẫn với máu ở miệng vết thương, thì không nhìn ra được gì nữa.
Triệu công công trợn mắt nhìn nửa ngày, nhìn đến nỗi mắt đều mỏi.
Dương Yêu Nhi lại đứng lên, chỉ vào cái bình đó nói: "Thuốc, đưa cho Hoàng thượng."
"Cái này, cái này, cái này tốt sao?" Triệu công công kinh ngạc nói.
Dương Yêu Nhi "Ừm" một tiếng.
Nàng cũng không quay sang nhìn sắc mặt Triệu công công, quay đầu đi tới bên cạnh giường, ngồi xuống.
Cả tim Triệu công công đều treo lơ lửng ở cổ họng, cổ họng hắn đau rát như bị bỏng, hắn khô khốc mở miệng: "Nương nương... Thuốc này..."
Lời còn chưa dứt, tay Dương Yêu Nhi đã động, đổ thuốc lên miệng vết thương đã được làm sạch của Tiêu Dặc, nơi da thịt trắng bệch bên ngoài bị lật ra trông cực kỳ ghê rợn.
Chất lỏng màu máu nhanh chóng bao phủ miệng vết thương của hắn.
Triệu công công suýt chút nữa không thở nổi, ngất ngay tại chỗ.
Cái này, cái này, cái này như vậy là xong rồi sao?
Nhưng hắn chẳng thấy có chiêu thức gì hết!
Tên binh lính Mộc Mộc Hàn kia đã đau đến ngất đi rồi.
Từ vị trí vai hắn, có cái gì đó màu trắng tinh tế như bột phấn rơi xuống lả tả, lát sau đã tạo thành một vết nhỏ trên mặt đất.
Lần này Dương Yêu Nhi gần như đã đổ hết cả bình.
Nàng lắc lắc bình, thấy quả thật ngay cả một giọt cũng không đổ ra được nữa, lúc này mới đậy nắp lại.
Sắc mặt Triệu công công đều chuyển thành trắng bệch, hắn ngồi sững sờ trước giường, cả trái tim đập nhanh như bay.
Nhưng hắn không thể cất lời trách cứ hành động l* m*ng như vậy của Hoàng hậu.
Cố gắng... cố gắng thật sự là biện pháp cứu người sao?
Hắn chỉ có thể chờ, chỉ có thể chờ...
Dương Yêu Nhi đặt bình sứ sang một bên, hơi cúi người xuống.
Nàng áp sát vào khuôn mặt Tiêu Dặc.
Sau đó nâng tay, ôm lấy tóc hắn giật giật.
Hắn không mở mắt.
Nàng lại nhéo nhéo mũi hắn.
Vẫn không mở mắt.
Nàng đưa tay che môi hắn.
Nàng nghĩ, hóa ra môi hắn cũng mềm...
Nàng luôn không nhớ rõ lắm. Mỗi lần hắn hôn nàng, lòng nàng đều hoảng loạn, ngực còn đau nhói, tay chân đều mềm nhũn giống như muốn chết, nên cũng không nhớ rõ điều gì khác.
Đang lúc suy nghĩ, tay nàng bị một lực đạo nắm lấy kéo xuống.
"Yêu Nhi vụng trộm sờ trẫm làm gì? Muốn sờ thì nên lớn mật sờ như thế này này." Giọng nói của hắn khàn khàn, ngữ khí yếu ớt. Nhưng hắn lại thực sự mở mắt, hàng mi dài khẽ run rẩy, đôi đồng tử sâu thẳm như muốn hút Dương Yêu Nhi vào trong.
Dương Yêu Nhi ngơ ngác nằm rạp trên người hắn, không nhớ rõ phải cử động.
Triệu công công cho rằng ý thức mình mơ hồ nghe lầm giọng rồi, hắn cảm thấy bi thương, bất ngờ nhảy dựng lên gào to một tiếng: "Hoàng thượng!"
Tiêu Dặc lúc này mới biết hóa ra còn có một người khác: "... ..."
Liền lặng lẽ buông tay Dương Yêu Nhi ra.