Dương Yêu Nhi đột nhiên chống tay lên ngực Tiêu Dặc ngồi dậy, nói: "Rửa mặt."
Triệu công công dụi dụi khóe mắt, vội nói: "Vâng, vâng, nước mang tới đều sắp nguội rồi. Nô tài cho người đi thay nước nóng. Hoàng thượng cũng nên lau mình một chút... Còn phải thông báo cho những người khác..."
Tiêu Dặc nâng tay chống đỡ sau lưng Dương Yêu Nhi một cái, mới giúp nàng ngồi vững vàng ở bên giường.
"Tiêu thế tử đã trở lại chưa?"
"Chưa... Vẫn còn đang tìm Nhị công tử ạ."
Tiêu Dặc khẽ nhíu mày: "Lại tăng thêm nhân lực mau chóng tìm được Tiêu Nhị công tử. Còn phải tìm tung tích của Liên Quế, Đằng Tương Vệ và những người khác. Nếu trên đường gặp Đổng tham tướng và đồng bọn, giết sạch."
Triệu công công rùng mình, nói: "Vâng! Nô tài đi truyền lời ngay!"
Trong trướng nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
"Trẫm ngủ bao lâu rồi?" Tiêu Dặc chống giường chậm rãi ngồi dậy.
"Rất lâu."
"Vậy Yêu Nhi có sốt ruột chờ không?"
"Bọn họ chờ."
"Vậy Yêu Nhi có sốt ruột chờ không?"
Dương Yêu Nhi chậm rãi chớp mắt nói: "Thiếp đang ngủ, cũng ngủ rất lâu, không biết."
Lúc này tiểu thái giám bưng nước ấm mới thay vào, Tiêu Dặc không thể không tạm thời ngừng lại.
Bên kia, Triệu công công có lẽ là đã nhanh chóng truyền tin đi, vì thế không lâu sau bên ngoài màn đã lấp lóe vài bóng người.
Các Chỉ huy sứ, Thiên Tổng, cùng với các Tham tướng mới được đề bạt hiện giờ đều đang đứng bên ngoài chờ Tiêu Dặc triệu kiến.
Tiêu Dặc đành phải nuốt xuống những điều muốn nói.
Dương Yêu Nhi và Tiêu Dặc đều rửa mặt một lượt.
Rồi sau đó Dương Yêu Nhi liền nhìn chằm chằm Tiêu Dặc.
"Nhìn trẫm làm gì?" Có lẽ vì hai ngày không mở miệng, giọng nói Tiêu Dặc vẫn còn hơi khàn khàn, lọt vào tai giống như có lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.
Dương Yêu Nhi cảm thấy hơi ngứa.
"Hoàng thượng, khỏe lại rồi sao?"
"Khỏe lại rồi."
Tiêu Dặc đưa khăn cho tiểu thái giám bên cạnh, nói: "Trẫm làm nàng sợ sao?"
Dương Yêu Nhi lắc đầu.
"Yêu Nhi đã dùng thứ gì cứu trẫm?"
Dương Yêu Nhi liền nhét cái bình sứ đã hết vào tay hắn.
"Cái này ư?"
"Lục công chúa."
Tiêu Dặc mất chút công sức mới tìm ra manh mối trong ký ức. Lục công chúa cho nàng? Cho khi nào? Chỉ sợ là lúc Yêu Nhi tặng bộ trâm cho Lục công chúa lần đó.
Khó trách, hắn đã nói, yên lành tặng quà làm gì. Hóa ra là đổi lấy vật này.
Tiêu Dặc cầm lấy cái bình đưa lên ngửi, chỉ ngửi được một mùi tanh nhàn nhạt bên trong.
Hắn thu lại cái bình, trả lại cho Dương Yêu Nhi.
"Yêu Nhi quả thật là cá chép của trẫm." Hắn nói.
Dương Yêu Nhi lại căng thẳng siết chặt ngón tay, nàng ngước mắt nhìn về phía hắn, thấp giọng nói: "Không phải cá chép, không thể ăn được."
Ngũ quan vốn đang căng ra của Tiêu Dặc, trong khoảnh khắc trầm tĩnh lại, khóe mắt càng lộ ra nhiều ý cười. Hắn đưa tay kéo Dương Yêu Nhi ngồi xuống bên cạnh mình, một tay đè lên eo nàng, ghé vào tai nàng, nói: "Ai nói không thể ăn? Yêu Nhi cũng có thể ăn được."
Cả người Dương Yêu Nhi đều cứng lại, nàng lắp bắp: "Không, không thể..."
"Có thể." Tiêu Dặc nói xong, cắn một miếng vào vành tai nàng, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn: "Có thể ăn như thế này..."
Tay chân cứng đờ của Dương Yêu Nhi bắt đầu mềm nhũn ra, nàng mềm mại dựa vào đó, cảm thấy toàn thân đều ngứa ngáy.
Tiêu Dặc khàn giọng nói: "Nói mới nhớ, trẫm hôn mê hai ngày này chưa hề ăn uống gì, thật sự có chút đói bụng..."
Hắn buông tai nàng ra, ngược lại cắn cắn môi nàng.
Mềm mại ẩm ướt, mềm thật sự, so với đồ ăn còn ngon miệng hơn nhiều lắm.
"Môi Yêu Nhi quả thật rất ngon miệng." Hắn hạ giọng nói càng lúc càng thấp.
Dương Yêu Nhi một phen đẩy hắn ra, lớn tiếng kêu: "Triệu công công! Hoàng thượng đói bụng!"
Tiêu Dặc: "..."
Hắn nhịn không được đỡ trán, cúi đầu cười thành tiếng.
Giọng nói đó còn thoải mái và sảng khoái hơn ngày thường rất nhiều, cứ như lần đi qua Quỷ Môn Quan này, ngược lại đã cởi bỏ hết thảy trói buộc trên người hắn.
"Trẫm không ăn nàng đâu." Tiêu Dặc tựa vào đầu giường nói.
Dương Yêu Nhi lúc này mới ngậm miệng, đứng dậy đi xa hơn một chút, nhìn hắn.
Nàng còn tưởng là hắn thay đổi.
Nàng còn nhớ hắn đã kể cho nàng một câu chuyện, nói rằng sau khi Vương Quý Phi trong cung thắt cổ tự tử, đã bị cô hồn dã quỷ đoạt xác...
Triệu công công rất nhanh lại đi vào trong trướng.
"Hoàng thượng, Đỗ tham tướng và những người khác vẫn còn chờ bên ngoài, Người xem..."
"Cho bọn họ vào."
"Vâng."
Triệu công công quay người đi ra ngoài. Một lát sau, màn trướng lại bị vén lên, bước vào là một đám người khoác áo giáp, trong chốc lát đã chen chật cả trong trướng.
Dương Yêu Nhi liền lùi về phía sau, lùi một bước lại một bước, rồi lại một bước, cứ thế lùi ra ngoài màn.
Nàng sờ vào bụng, cũng cảm thấy hơi đói.
Nàng cũng còn chưa dùng bữa.
Nàng quay đầu nhìn những tướng quân đang vây quanh Hoàng thượng nói chuyện, tự mình đi vòng quanh màn trướng.
"Chúc mừng Nương nương, Hoàng thượng đã tỉnh lại rồi."
Dương Yêu Nhi quay đầu nhìn về phía người vừa nói.
Là Phượng Đình.
Dương Yêu Nhi lấy cái bình sứ kia ra: "Trả lại ngươi."
Phượng Đình nhận lấy, lắc một cái, sắc mặt khẽ biến: "Ngươi dùng hết tất cả lên người hắn rồi sao?"
"Ừm."
Đáy mắt Phượng Đình nhanh chóng lướt qua một tia cảm xúc phức tạp, hắn thấp giọng nói: "Ngươi lại nỡ lòng nào dùng hết tất cả cho hắn. Một lọ như vậy, vốn là thứ cực kỳ khó kiếm."
Dương Yêu Nhi không lên tiếng.
Đúng vậy, khó kiếm.
Cho nên đưa cho Hoàng thượng dùng.
Không sai.
"Thứ Hoàng thượng trúng phải không hẳn là độc, mà là một loại Vu Cổ. Vu Nữ Thiên Truy Quốc thích luyện cổ, cổ này được luyện từ thi thể người, sau khi luyện thành có hình dạng như bột phấn, sẽ làm máu thịt con người rối loạn, cổ nhận thấy sự hấp dẫn, sẽ bò lên trên đó. Nếu bám vào vết thương của người khác sẽ lập tức chui vào máu thịt bên trong, dần dần cắn nuốt não người, nhưng vẫn có thể giữ xác không bị thối rữa... Trước đây Thiên Truy Quốc còn dùng vật này để bảo toàn thi thể thành viên hoàng thất."
Phượng Đình nói xong, dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: "Thứ thuốc kia, là máu của Vu Nữ Thiên Truy Quốc, có công dụng trừ cổ. (khu cổ chi dùng được)."
"Ngươi có biết ta giết một Vu Nữ, khó khăn đến mức nào không?" Phượng Đình bất đắc dĩ nói.
Dương Yêu Nhi chỉ nhìn hắn, chớp mắt.
Nàng không có giết Vu Nữ nào.
Nàng không biết.
"Cũng không cần trả lại cho ta, nàng đã cho ngươi, đó là của ngươi." Phượng Đình cúi xuống, dường như sợ nàng lại lãng phí, liền nói tiếp: "Cho dù không có bình để chứa, nó vẫn có công dụng kỳ diệu."
"Ừm."
Dương Yêu Nhi đứng yên ở đó không nói gì nữa, nàng cũng không hỏi hắn vì sao ngươi lại biết rõ ràng như vậy.
Rốt cuộc ngươi là loại người nào.
Nàng chẳng hỏi gì cả, chỉ đứng đó lắng nghe hắn nói.
Vẻ mặt Phượng Đình dần dần dịu xuống.
Hắn ghét nhất việc người khác hỏi về chuyện cũ của hắn.
Vì sao hắn lại biết rõ về những chuyện này? Bởi vì hắn đã từng trải qua mùi vị đó rồi. Không chỉ loại này, ở chỗ Đại Vu Nữ, hàng ngàn loại độc dược và độc cổ, hắn đều đã nếm qua. Việc giết một Vu Nữ, thật sự đã tốn của hắn rất nhiều sức lực.
Mà lúc này Dương Yêu Nhi mới ngước mắt nhìn hắn: "Ngươi muốn Hoàng thượng thưởng cho ngươi."
Phượng Đình giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười cứng ngắc: "Đúng vậy."
Dương Yêu Nhi mím môi dưới, nói: "Nhưng mà, ngươi không phải Khuất Nhiên."
Nàng chậm rãi lý giải suy nghĩ của bản thân.
Nàng không biết rõ chỗ nào không đúng, nhưng hắn không phải Khuất Nhiên, hắn là Phượng Đình, điều này là sai.
Phượng Đình ngây người ra, hắn nhìn thẳng Dương Yêu Nhi, lẩm bẩm nói: "Hoàng hậu Đại Tấn quả nhiên là một kẻ ngốc sao?"
Dương Yêu Nhi mím môi không nói nữa.
Trước đây nàng chưa từng nghĩ là có chỗ nào không tốt. Bởi vì nương nàng nói nàng là ngốc, người bên ngoài cũng luôn nói nàng ngốc, thì nàng chính là ngốc. Ngốc có nghĩa là ngu ngốc, là không thể đọc sách. Khi đó nghe xong cũng không cảm thấy buồn bã thế nào.
Nhưng hiện giờ nàng biết đọc sách, còn biết viết chữ nữa.
Hoàng thượng còn nói với nàng: "Yêu Nhi không phải người ngốc nghếch."
Dương Yêu Nhi lần đầu tiên vì cách gọi này mà cúi gằm mặt mày, có vẻ hơi không vui.
Nàng vừa thay đổi nét mặt như vậy, sự linh động trên khuôn mặt liền lập tức tan biến.
Phượng Đình yên lặng nhìn nàng, cảm thấy như có ai đó dùng lực mạnh vò nát một thứ gì đó. Hắn quay mặt đi, thản nhiên nói: "Trông có vẻ thông minh."
Dương Yêu Nhi lúc này mới ngẩng mắt lên nhìn hắn, mặt mày cũng không còn cúi xuống, nàng đáp: "Ừm."
Phượng Đình cúi đầu nói: "Còn nhớ những gì ta đã nói với ngươi trước đây không?"
Dương Yêu Nhi không lên tiếng, chỉ nhìn hắn.
"Nương nương không thể nói chuyện của ta ra ngoài. Thiên Truy Quốc cấu kết với Mộc Mộc Hàn, hiện giờ Mộc Mộc Hàn đã sụp đổ, nhưng chưa chắc sẽ không có một Mộc Mộc Hàn thứ hai. Các ngươi chưa từng tiếp xúc với Thiên Truy Quốc, hiện giờ kẻ có thể kiềm chế Thiên Truy Quốc, chỉ có ta. Nương nương khai ta ra, ta sẽ giết người. Nhưng Nương nương không nói ra, sau này ta vẫn sẽ cứu người cho Nương nương."
Lời nói của hắn thật sự quá dài.
Dương Yêu Nhi mím môi dưới: "Ngươi là người tốt? Hay ngươi là người xấu?"
Phượng Đình cũng không lên tiếng trả lời, chỉ vươn ngón tay ra, móc vào chiếc túi thơm bên hông nàng, nói: "Đừng tháo xuống, đeo chắc vào."
Dứt lời, Phượng Đình liền lớn tiếng nói: "Tiểu nhân cáo lui." Lập tức xoay người đi xa.
...
Còn bên trong màn trướng.
Tiêu Dặc chỉ nói vài câu với mọi người, đại khái hỏi qua tình hình an trí sau khi đánh bại Mộc Mộc Hàn. Lại xác nhận là vẫn chưa truyền tin tức về kinh, mới không nói nhiều với bọn họ nữa.
Nhưng vừa dừng lại, hắn liền nhíu mày.
"Hoàng hậu đâu?"
Triệu công công sửng sốt: "Nương nương, Nương nương có lẽ đã đi ra ngoài..."
Dứt lời, hắn lập tức xoay người đi tìm.
Tiêu Dặc thản nhiên nói: "Tất cả lui ra đi."
"Vâng." Mọi người lúc này vẫn còn đắm chìm trong niềm vui mừng vì Hoàng thượng đã tỉnh lại, chỉ còn chờ quay về để tiêu hóa một phen nên cũng không nán lại lâu, ào ào khom người cáo lui.
Dương Yêu Nhi đi không xa, Triệu công công rất nhanh đã tìm thấy nàng.
Đợi khi dẫn nàng quay lại trong trướng, Triệu công công liền rất cơ trí lui ra ngoài, buông màn trướng xuống, nói: "Nô tài lát nữa sẽ mang cơm canh vào."
...
Trong trướng quay về yên tĩnh.
Dương Yêu Nhi chậm rãi đi tới bên cạnh giường.
Tinh thần Tiêu Dặc đã hoàn toàn hồi phục, đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng sâu thẳm.
Hắn giữ lấy cổ tay Dương Yêu Nhi, thuận thế kéo nàng vào lòng, chặt chẽ ôm vào trong ngực.
Cho đến lúc này, hắn mới chính thức để lộ một tia cảm xúc của bản thân.
Hắn c*n v** c* Dương Yêu Nhi, sau đó khẽ l**m l**m, thật giống như đang xác nhận lại lãnh thổ của mình.
"Vừa rồi đi đâu?"
"Đi dạo một chút."
"Sao không nói với trẫm một tiếng?"
"Bọn họ chen lấn ta." Nói đến đây, giọng Dương Yêu Nhi có vẻ gấp gáp hơn, ngay cả chính nàng cũng không nhận ra trong đó còn toát ra một chút hương vị ủy khuất như vậy.
Đáy mắt Tiêu Dặc in sâu hình dáng của nàng.
Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng, nâng tay cởi đai lưng ở eo nàng ra, rồi sau đó cúi đầu h*n l*n ch*p m** hơi ửng đỏ vì lạnh của nàng, thấp giọng nói: "Lần sau cứ cột chặt vào người trẫm như thế này thì sẽ không bị chen nữa."
"Bằng không..." Hắn nói: "Trẫm còn tưởng nàng bị trẫm dọa chạy?"
"Dọa chạy?"
"Không biết bộ dạng trẫm bị thương có đáng sợ không?"
Dương Yêu Nhi nghĩ nghĩ, chân mày nhướng lên, vô cùng xinh đẹp: "Vẫn là đẹp mắt."
Đáy mắt Tiêu Dặc nhảy nhót ánh lửa, thuận thế kéo nàng ngã xuống: "Trẫm nếm thử xem, môi Yêu Nhi có phải lại ngọt hơn không."
----
Tác giả có lời muốn nói: Yêu Nhi, nhan khống.