Dương Yêu Nhi lại uống thêm hai thang thuốc, dễ chịu hơn không ít, cứ như vậy trải qua hai ngày, thấy sắc mặt đã tốt hơn, nàng liền nửa đêm giật mình tỉnh giấc.
Tiêu Dặc đối với âm thanh vốn đã rất mẫn cảm, nhất là từ khi Dương Yêu Nhi mang thai, lại càng nhạy cảm hơn. Hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở, vừa mở mắt ra liền thấy Dương Yêu Nhi cắn tay áo của hắn, hai mắt hơi híp lại, nước mắt chảy thẳng từ khóe mắt xuống.
Tiêu Dặc lập tức tỉnh táo lại.
Nến trong điện luôn được thắp sáng, hắn đưa tay vén màn trướng lên, ánh nến bên ngoài liền lập tức xuyên vào. Trong màn càng thêm sáng rõ, Tiêu Dặc mới nhìn thấy Dương Yêu Nhi hơi căng thẳng người, run rẩy nhẹ.
Tiêu Dặc đưa tay tìm đến bên hông nàng, nâng toàn bộ người nàng dậy, khẽ nói: "Đau ở đâu?"
Dương Yêu Nhi khó khăn mở mí mắt, trong mắt mang theo vẻ mệt mỏi, nàng tủi thân chỉ chỉ chân.
Tiêu Dặc ngồi dậy vén chăn lên, lại xắn ống quần nàng lên, bàn tay sờ từ đùi đến lòng bàn chân: "Là chỗ nào?"
Dương Yêu Nhi dùng mũi chân kia chấm chấm vào vị trí lòng bàn chân, cúi đầu nói: "Chỗ này." Giọng nói còn mang theo chút nghèn nghẹt sau khi khóc xong.
Tiêu Dặc đưa lòng bàn tay sờ lên, dùng lực đạo xoa bóp.
Hô hấp của Dương Yêu Nhi trở nên chậm rãi nhẹ nhàng, vẻ mặt ủy khuất cũng giảm đi không ít. Bất quá nàng từ từ cũng tỉnh táo lại, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dặc tràn đầy ánh sáng.
Nàng nhìn Tiêu Dặc, hỏi: "Hoàng thượng, cục cưng cần bao lâu, mới có thể chào đời?"
"Mang thai mười tháng, chắc là còn phải đợi sáu tháng nữa." Tiêu Dặc vừa nói xong, chân mày nhíu lại.
Nếu biết nàng phải chịu khổ sở như vậy, hắn thật sự không nỡ.
Cảm xúc của Dương Yêu Nhi dần ổn định lại, nàng thậm chí còn nghịch ngợm nhón nhón đầu ngón chân, sau đó lại ngoan ngoãn nằm xuống ngáp một cái lười biếng, nói: "Buồn ngủ, nhưng vừa mới tỉnh, lát nữa lại tỉnh..."
"Thế cũng phải ngủ." Tiêu Dặc nói.
"Vậy còn Hoàng thượng?"
"Trẫm lát nữa cũng ngủ." Tiêu Dặc nói xong, bàn tay vẫn như cũ dán vào lòng bàn chân nàng không rời.
Dương Yêu Nhi đá đá chân, khẽ nói: "Thoải mái hơn nhiều rồi."
Nói dứt lời nàng vươn tay bắt được vạt áo Tiêu Dặc, cố hết sức kéo Tiêu Dặc về phía mình, nhưng rốt cuộc khí lực nhỏ bé, kéo mãi vẫn không nhúc nhích.
Nàng bĩu môi, nói: "Hoàng thượng qua đây."
Tiêu Dặc nghe vậy, đành phải thu tay lại trước, cùng nàng nằm sát vào nhau, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, lấy tư thái trấn an khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn.
Lúc này Dương Yêu Nhi thật sự rất thoải mái, nhất là những ngày gần đây nàng càng thích chui rúc vào lòng Tiêu Dặc, ngay cả khi không chui vào lòng cũng muốn cảm thấy được dựa vào mới dễ chịu.
Nàng một tay nắm chặt tay áo Tiêu Dặc chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này mới ngủ say.
Suốt đêm đó, Dương Yêu Nhi tỉnh giấc rất nhiều lần. Có khi là vì bị chuột rút ở chân, có khi là vì lưng đau nhức vô cùng. Nàng không nhịn được cọ vào người Tiêu Dặc, vừa cọ vừa xoay trở, mượn động tác như vậy để giảm bớt đau nhức ở tứ chi.
Tiêu Dặc cũng khó chịu không kém.
Thứ nhất là bị nàng cọ xát khó chịu, thứ hai là nhìn thấy nàng khó chịu như vậy, cả trái tim hắn cũng như bị ném vào chảo dầu.
Ai cũng chịu dày vò vô cùng.
May mà trong cung chưa bao giờ thiếu những ma ma có kinh nghiệm, với sự chăm sóc cẩn thận như thế cùng với việc trấn an liên tục, mới khiến Dương Yêu Nhi tốt hơn rất nhiều, cả trái tim Tiêu Dặc cũng yên lòng hơn không ít.
Túi thơm bên người Dương Yêu Nhi trước đây đã hết dược hiệu, hiện giờ Lục Công Chúa vẫn chưa làm ra cái mới. Chỉ là ảnh hưởng của túi thơm trước đó vẫn chưa hoàn toàn tan biến, Dương Yêu Nhi khó tránh khỏi phải chịu đựng thêm mấy ngày đau đớn.
Vì Dương Yêu Nhi mang thai, Tiêu Dặc liền tạm thời che giấu tin tức Thái hậu qua đời, để tránh mang lại điềm xấu cho Yêu Nhi.
Chỉ chớp mắt, lại một tháng trôi qua.
Thân hình gầy gò của Dương Yêu Nhi lúc này mới lộ ra vòng eo và bụng, chỗ đó rõ ràng nhô lên.
Dương Yêu Nhi trước đây chưa từng thấy cảnh tượng như vậy nên thường xuyên ngẩn người nhìn bụng mình, lại rón rén dùng ngón tay chọc nhẹ, như thể không thể tin được bên trong này hóa ra lại chứa một thứ biết cử động. Đợi đến khi sinh ra, liền có thể biến thành người.
Lần nào Tiêu Dặc cũng vừa vặn nhìn thấy cảnh này, hắn đành phải không ngại phiền nắm lấy ngón tay Dương Yêu Nhi, nhưng bản thân lại không nhịn được ngồi xổm xuống, nghiêng tai ghé sát cẩn thận lắng nghe...
Lúc này thì chẳng nghe thấy gì, nhưng đơn giản chỉ là làm động tác như vậy cũng đã thấy tốt rồi.
Theo ngày tháng trôi đi, Tiêu Dặc càng cảm thấy bản thân hắn đã có được một gia đình hoàn chỉnh.
Nơi đây không còn chỉ là hoàng cung năm xưa mất mẹ, chỉ có phụ hoàng, nhưng cũng không thể che chở hắn hoàn toàn...
Đợi đến gần tháng thứ năm của thai kỳ, Tiêu Dặc mới hạ lệnh sai người công bố tin tức Hoàng hậu có thai.
Tin tức vừa tung ra, tự nhiên khắp chốn mừng vui, cả triều văn võ chúc mừng.
Đến đây, một ngọn núi lớn có thể ngăn cản thiếu niên Hoàng đế đã mất đi một tòa.
Ban đầu tất cả mọi người cho rằng Hoàng thượng còn trẻ tuổi, thể chất yếu ớt, tương lai nếu thành hôn chỉ sợ cũng khó giữ lại được con nối dõi. Vì thế sau khi đại hôn một thời gian dài không có tin vui, mọi người cũng không lấy đó làm cớ, cố ý đưa thêm phi tần vào cung. Đến khi tin tức truyền ra như bây giờ, họ mới thực sự kinh ngạc.
Mà đợi đến khi sự kinh ngạc qua đi, họ mới biết được, một vị Hoàng đế văn võ vẹn toàn, đã nắm quyền lớn và còn có thể có con nối dõi... Hắn đã là vị đế vương đủ tư cách không thể bàn cãi , cũng không ai có thể tùy tiện chỉ trích nữa!
...
Thoáng cái đến kỳ thi Hương.
Tiêu Dặc lúc này mới thực sự bắt đầu chọn lựa những thiếu niên anh tài có thể phục vụ cho hắn.
Đến lúc này, bụng của Dương Yêu Nhi đã trương to lên như thể bị thổi khí.
Cảm giác khó chịu trở nên nhiều hơn, cho dù dược hiệu của túi thơm dần dần mất đi, nàng cũng thường xuyên cảm thấy đau nhức khắp người, thức ăn này cũng không ăn được, thức ăn kia cũng không ăn vô.
Thỉnh thoảng nàng lại giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, bất giác khóc thành tiếng.
Mỗi khi Dương Yêu Nhi tỉnh giấc, Tiêu Dặc đều ôm chặt nàng vào lòng.
Nước mắt nàng có thể làm ướt đẫm vạt áo hắn, nhưng hắn dĩ nhiên không rảnh để bận tâm.
Hắn thường xuyên nghĩ, nếu như quay về lúc nàng còn nhỏ bị nhốt trong sân, cũng khóc như thế này, hắn nhất định sẽ nhịn không được phá khóa, mang nàng đi thẳng, nuôi dưỡng thật tốt bên cạnh mình...
Việc kiên nhẫn dỗ dành Yêu Nhi như hiện giờ, cũng xem như là bù đắp trọn vẹn cho việc không thể nhìn thấy nàng gào khóc thỏa thích khi còn bé.
Đợi đến khi Dương Yêu Nhi khóc mệt, Tiêu Dặc đưa tay lau nước mắt cho nàng, lại kể chuyện xưa về vị quý nhân không đầu trong cung cho nàng nghe một hồi lâu.
Cứ thế dỗ dành cho đến khi Dương Yêu Nhi ngủ say, Tiêu Dặc mới đứng dậy, gọi Triệu công công vào gian ngoài.
Triệu công công khom người nói: "Hoàng thượng, mọi việc đều đã được chuẩn bị theo lệnh của Người."
"Chờ một chút, đợi nương nương sinh hạ đứa bé này bình an, rồi hãy bắt Phượng Đình." Tiêu Dặc thản nhiên nói.
"Vâng."
...
Đầu mùa đông, trong Dưỡng Tâm Điện đốt chậu than.
Dương Yêu Nhi ngồi trước bàn, khó khăn lắm mới viết được một lúc, liền không viết nổi nữa.
Nàng chăm chú nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, hận không thể mọc cánh bay ra ngoài chơi đùa với tuyết như chim non.
Các cung nhân trong phòng đều biết nàng mê tuyết, nhưng lúc này ai cũng không dám lơ là cảnh giác, chỉ sợ trời lạnh trơn trượt, nương nương ngã một cái, thì tất cả mọi người trong cung sẽ phải theo đó mà đền mạng.
Xuân Sa là người không sợ lạnh, nàng dẫn đầu xông ra ngoài. Từ bên ngoài nắm một nắm tuyết lớn, bản thân run rẩy run rẩy bưng một người tuyết trở về, dùng mâm đựng, đặt trước mặt Dương Yêu Nhi.
Bên ngoài cửa, tỷ muội Lý Hương Điệp và Lý Ninh Yến đang chờ.
Không lâu sau được Lưu ma ma dẫn vào, các nàng quỳ gối trước bàn, khẽ nói với Dương Yêu Nhi về tuyết ngoài cung và tuyết trên núi Văn Xương...
Các nàng được Tiêu Dặc đặc biệt cho phép vào cung.
Công việc của Tiêu Dặc ngày càng bận rộn, cho dù có thể xoa bóp chỗ đau nhức cho nàng, có thể dỗ nàng vui vẻ, có thể dỗ nàng ngủ, nhưng vẫn còn thiếu sót rất nhiều... Hắn không thể lúc nào cũng túc trực bên cạnh nàng, chỉ có thể bảo ma ma hầu hạ nhiều hơn, lại tìm thêm vài người thông minh có thể nói chuyện với nàng... Tỷ muội song sinh nhà họ Lý liền được chọn.
Ở trong phòng ấm áp thật sự, chỉ một lát sau người tuyết liền tan chảy.
Tỷ muội nhà họ Lý lại đi ra ngoài nặn thêm hai người tuyết nhỏ, sau đó đặt trong mâm mang vào cho Dương Yêu Nhi thưởng thức.
Dương Yêu Nhi cũng không thể trực tiếp dùng tay chạm vào, Lưu ma ma may cho nàng chiếc bao tay rất dày, chỉ có đeo vào thì ngón tay mới được chạm vào.
Mặc dù không thể vui bằng năm ngoái được, nhưng Dương Yêu Nhi cũng vô cùng thỏa mãn, như vậy liền cảm thấy vui vẻ.
Dương Yêu Nhi nâng tay chạm nhẹ, một thoáng chốc liền cảm thấy không muốn cử động nữa, dựa vào chiếc gối sau lưng.
Liên Quế bưng điểm tâm đến.
Dương Yêu Nhi vừa mới ăn một miếng, liền "Oa" một tiếng phun ra.
Vừa phun ra, khuôn mặt nàng liền nhăn tít lại.
Liên Quế vội vàng xoa xoa hai má cho nàng, lúc này nàng cũng không khỏi lo lắng nói: "Hôm qua ăn không phải vẫn ổn sao? Nương Nương bây giờ ăn cái gì mới tốt đây?"
Đang nói chuyện, lông mày Dương Yêu Nhi bỗng nhăn chặt hơn, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Liên Quế, nói: "Hơi đau."
Dứt lời, nàng chỉ chỉ vào bụng mình.
Liên Quế nhất thời hoảng hốt, chạy nhanh quỳ rạp trên đất, vén váy Dương Yêu Nhi lên xem xét.
Tỷ muội Lý gia cũng thay đổi sắc mặt, ngồi ở đó như chim cút, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ gây thêm rối loạn.
Liên Quế dở khóc dở cười.
Nàng cắn cắn đầu lưỡi, cố giữ bình tĩnh nói: "Đâu phải chỉ là hơi đau, nương nương đây là... sắp chuyển dạ rồi..."
Nàng lập tức quay đầu phân phó tiểu thái giám: "Đi, đến Tây Noãn Các thỉnh Hoàng thượng!"
Lại đột nhiên cất cao giọng: "Lưu ma ma! Ma ma!"
Bình thường nàng luôn luôn ổn trọng, thì lúc này trong giọng nói cũng có thêm một tia hoảng loạn. Người đau lòng cho Nương Nương, đâu chỉ có một mình Hoàng thượng?
Lòng mọi người lúc này đều hướng về nương nương...
"Đi, đi thỉnh Ngự y..."
"Mau, thắp thêm vài chậu than nữa."
"Nước ấm, đi đựng nước ấm."
"Đỡ Nương nương nằm xuống..."
Dương Yêu Nhi vẻ mặt mờ mịt, ngoan ngoãn để người khác đỡ nằm xuống.
Nàng nhìn chằm chằm màn trướng, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, cũng không thấy uất ức muốn khóc, chỉ là cảm giác bụng bị đẩy muốn nôn, vẫn mãnh liệt như cũ.
Nàng giật giật ngón tay, cuốn lấy cục bông rủ xuống trên màn trướng, nghĩ thầm, Hoàng thượng khi nào mới đến nhỉ?