Ngoài phòng, tuyết rơi càng lúc càng lớn, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Nhưng trong không khí ấm áp ấy lại thoang thoảng một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Tiêu Dặc mang theo một thân gió tuyết, nhanh chóng bước vào trong.
Đợi đến thay sạch sẽ đi hàn ý xiêm y, Tiêu Dặc mới vừa rồi mại đến giường bên cạnh.
Lục công chúa khoác áo choàng, đứng dưới mái hiên, lặng lẽ cúi đầu chờ đợi.
Thuốc hết tác dụng rồi sao?
Nàng có phải càng đau hơn không?
Tiêu Dặc vào cửa, đang định đi đến bên giường, nhưng lại đột nhiên dừng lại, gọi tiểu cung nữ: "Mang xiêm y sạch sẽ đến."
"Vâng."
Đợi đến khi thay xiêm y sạch sẽ đã hết lạnh, Tiêu Dặc mới bước đến bên giường.
Dương Yêu Nhi vẫn luôn không lên tiếng.
Miệng nàng cắn một củ nhân sâm nhỏ, hai má vì dùng sức mà căng lên, lông mày cũng nhíu chặt lại. Mồ hôi làm ướt tóc nàng, tóc lộn xộn vương vãi trên gối, bộ dạng nàng vô cùng chật vật.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim Tiêu Dặc thắt lại.
Tiêu Dặc nắm tay Dương Yêu Nhi, tim đập nhanh, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, hắn gần như không thể phản ứng gì thêm nữa.
Hắn há miệng th* d*c, nhưng cuối cùng lại khép lại.
Hắn chưa bao giờ có khoảnh khắc nào lòng dạ rối bời như thế này.
Đứa con hắn mong đợi đã đến.
Nhưng hắn càng sợ Yêu Nhi sẽ xảy ra chuyện.
Trong hoàng cung, chuyện chết do băng huyết khi sinh nở không phải là hiếm.
Tiêu Dặc nhắm chặt mắt, cố gắng xua tan ý nghĩ đó ra khỏi đầu, rồi chăm chú nhìn khuôn mặt Dương Yêu Nhi, một tay vuốt tóc cho nàng.
Đau, rất đau.
Dù không có túi thơm, cũng đau lắm.
Cảm giác như toàn thân bị xẻ làm hai. Dương Yêu Nhi muốn nôn, cũng cảm thấy khó thở, tứ chi rã rời, nhiều cảm giác khó chịu trộn lẫn vào nhau, cả người đều không ổn.
Dương Yêu Nhi vừa tức giận lại vừa đau khổ.
Cũng là cố kìm nén để không khóc.
Chỉ nghẹn lại một hơi.
Trong phòng và ngoài phòng đều tĩnh lặng đến lạ thường, mọi người không dám thở mạnh, chỉ có tiếng than hồng lách tách, cùng tiếng nói của bà đỡ thỉnh thoảng vang lên.
Xuân Sa ngồi trên bậc thềm ngoài cửa, bất giác nước mắt chảy dài.
Trong phòng, Lưu ma ma và Liên Quế cũng rưng rưng, nhưng không dám lên tiếng, chỉ làm theo lời bà đỡ, đứng bên cạnh hỗ trợ.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Thời gian cũng trôi qua từng chút một...
Cho đến khi bà đỡ hô to: "Sinh rồi, sinh rồi! Nương nương sinh rồi... Là một tiểu hoàng tử!"
Giống như giọt mưa rơi vào chảo dầu đang sôi, cả Dưỡng Tâm điện trên dưới đều náo động.
Nhưng Tiêu Dặc vẫn nắm chặt tay Dương Yêu Nhi, trong phút chốc không thể nào tỉnh táo lại được.
Bà đỡ dừng lại một chút, nói: "Khoan đã, khoan đã, còn một đứa nữa, còn một đứa nữa, đợi một chút..."
"Nương nương lại cố một chút nữa đi!"
Tiêu Dặc run lên bần bật, cúi đầu nói: "Chỉ lần này thôi, sau này không bao giờ sinh nữa. Chỉ chịu khổ lần này là đủ rồi..."
Dương Yêu Nhi gắt gao nắm chặt tay áo của hắn.
"Được rồi được rồi, ra rồi! Nương nương cố dùng sức nữa đi..." Bà đỡ lớn tiếng nói.
Dương Yêu Nhi gần như muốn kéo nát tay áo của Tiêu Dặc.
Sắc mặt hắn nặng nề, nhưng lại chỉ ước gì có thể thay nàng gánh lấy nỗi đau.
Trước đây, mỗi khi nàng chịu khổ hay đau đớn, nàng đều không nói ra, nhưng càng như vậy, Tiêu Dặc càng cảm thấy khó chịu như bị xát muối vào tim.
Tiêu Dặc nghiến răng, giục bà đỡ: "Xong chưa?"
"Hoàng thượng... sắp rồi..." Bà đỡ cũng mồ hôi đầm đìa.
"Được rồi, xong rồi!" Bà đỡ bế đứa trẻ còn lại ra, thở hổn hển, rồi đưa cho Lưu ma ma ở bên cạnh, nói: "Là một, là một tiểu công chúa."
Nước mắt mà Lưu ma ma kìm nén bấy lâu trong khóe mắt, cuối cùng cũng rơi xuống. Bà run giọng nói: "Tốt, tốt, thật tốt quá rồi, nương nương quả nhiên là người có phúc."
"Chỉ là tiểu công chúa có vẻ yếu hơn một chút." Lưu ma ma khàn giọng nói.
So với tiểu hoàng tử vừa ra đời, hình thể của bé chênh lệch thật sự rất lớn.
Tiêu Dặc nhanh chóng liếc qua, xác nhận hai đứa trẻ đều không có gì đáng ngại, hắn liền đưa tay run rẩy ôm Dương Yêu Nhi vào lòng, khẽ giọng nói: "Chuẩn bị nước, lau người cho nương nương."
"Vâng." Các cung nhân nhanh chóng đáp lời.
Tiêu Dặc bế nàng lên.
Các cung nhân vội thay đệm giường sạch, lau người cho Dương Yêu Nhi, rồi lấy quần áo mới đến, hầu hạ nàng thay.
Cảm giác nhớp nháp dần biến mất.
Dương Yêu Nhi mềm nhũn dựa vào lòng Tiêu Dặc.
Tiêu Dặc nâng cằm nàng lên xem. Lúc nãy nàng đã dùng sức cắn quá mạnh, giờ khóe miệng còn lưu lại một chút vết máu.
Tiêu Dặc cảm thấy vừa xót xa vừa chua chát. Hắn cúi người hôn lên môi Dương Yêu Nhi, hôn đến giọt máu nơi khóe môi: "Yêu Nhi của trẫm chịu khổ rồi."
Dương Yêu Nhi yếu ớt nói: "Hoàng thượng hư, không ngủ với Hoàng thượng nữa."
"Đúng, là trẫm hư..."
"Lần sau Hoàng thượng sinh."
Tiêu Dặc dở khóc dở cười, nói: "Được, lần sau trẫm sinh."
Dương Yêu Nhi mơ màng nhắm mắt lại, nói: "Thôi, đau quá... Vẫn là đừng sinh nữa..."
Tiêu Dặc v**t v* hai bên má nàng, khẽ nói: "Đều nghe lời Yêu Nhi."
Ngoài cửa sổ, tuyết lớn vẫn bay tán loạn, nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.
Bên ngoài, Lục công chúa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, gọi người đỡ mình, chầm chậm quay về.
Tin tức Hoàng hậu sinh long phượng thai nhanh chóng truyền khắp kinh thành, sau đó còn được dán cáo thị khắp nơi, toàn dân ăn mừng.
---
Tại Dân Trạch huyện.
Ở một tòa nhà mà trước đây từng là của phú hộ Lý gia đến từ kinh thành, trên cửa treo một tấm biển: Dương Trạch.
Khi tấm cáo thị được dán lên, người nhà họ Lý ở Dân Trạch huyện liền đến thăm, cười nói: "Dương lão gia, Dương phu nhân, hôm nay sao không cùng công tử nhà mình sang nhà chúng ta uống rượu?"
Người nhà họ Dương vẫn còn chút e dè.
Lúc trước khi nhận căn nhà này, họ đã hoảng hốt, không dám tin. Sau đó người nhà họ Lý thường xuyên đến gần, tỏ ý thân thiện, họ mới dần dần yên tâm, trong lòng lờ mờ hiểu ra, chắc là Yêu Nhi vào kinh làm thiếp cho một vị quan lớn nào đó.
"Hôm nay là ngày gì?" Dương thị ngơ ngác hỏi.
"Hoàng hậu nương nương sinh long tự, vừa dán cáo thị tuyên cáo khắp thiên hạ đó ạ." Người nhà họ Lý cười nói.
Dương thị cười: "Tốt, vậy cùng nhau đi uống rượu. Cũng nhân tiện lấy may mắn."
Trong lúc nói chuyện, tiểu từ Dương gia bước vào nhà.
Năm nay cậu đã mười tám tuổi, tuy có đi học ở trường tư, sau này nhà họ Lý còn mời thầy giáo giỏi về dạy, nhưng vì hoàn cảnh hạn chế nên cũng không học hành được gì nhiều. Chỉ mong sang năm có thể thi đỗ tú tài, để trong nhà được miễn một ít thuế má, có chỗ đứng tốt hơn ở địa phương, thế đã là tốt lắm rồi.
Dương thị nhân cơ hội này đã lo liệu hôn sự cho hắn, tháng trước con dâu đã có thai.
Chẳng phải là nhờ phúc của quý nhân đó sao.
Lý gia đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn.
Mấy người Dương thị cùng nhau đi đến Lý gia, vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Dương thị không dám nhắc đến Yêu Nhi.
Bà muốn hỏi, nhưng lại không dám. Nếu biết con gái sống không tốt thì cũng chẳng làm gì được. Còn nếu sống tốt, thì dù sao cũng chỉ là thiếp, bà cũng không có mặt mũi mà hỏi nhiều.
"Uống rượu, uống rượu." Dương thị nâng chén rượu lên, lộ ra nụ cười.
...
Cứ thế, phải đợi đến khi hoàng tử và hoàng nữ vừa được năm tháng tuổi.
Tiêu Dặc cuối cùng cũng ra tay.
Việc quan lại Đại Tấn bị giả mạo đã gây ra một làn sóng chấn động lớn.
Tiêu Dặc nắm trong tay binh quyền, lập tức ra tay quyết liệt, bắt giữ những kẻ giả mạo. Phủ Lý cũng cuối cùng sụp đổ, bị người trong thiên hạ khinh thường.
Tiêu Dặc nói: "Đúng là Hoàng hậu nương nương phi thường sâu sắc, phân biệt được sự khác nhau giữa người Thiên Truy và người Đại Tấn, nhờ vậy mà bọn chúng không thể thoát thân."
Những gia tộc bị tịch thu tài sản lúc này không dám có nửa lời dị nghị.
Bọn họ chỉ có thể gào khóc đau đớn, mắng nhiếc kẻ gian ác đứng sau giở trò, cùng với phủ nhà họ Lý có liên quan đến kẻ gian đó!
Trong một thời gian ngắn, Hoàng hậu nương nương được coi là hóa thân của thần nữ trên trời, lời nói của người được ví như cá chép, truyền khắp trên dưới Đại Tấn.
Dưới cổng thành kinh thành, một chiếc xe ngựa lặng lẽ đi ra ngoài.
Bên trong xe ngựa là một thiếu nữ xinh đẹp và một nữ tử cao lớn che mặt bằng khăn đen.
Hộc Lan cười khẽ, khàn giọng nói: "Cũng không thể coi là thất bại, ít nhất Thiên Truy Quốc thế nào cũng sẽ bị Đại Tấn tiêu diệt."
Phượng Đình mặt trầm xuống, không nói gì.
Ánh mắt hắn dừng lại ở cái hộp trên bàn.
Cái hộp đó là món quà khi hắn cứu Hoàng hậu Đại Tấn.
Hộc Lan cũng nghiêng đầu nhìn.
Nàng đột nhiên cười nói: "Đúng rồi, còn chưa nói với huynh trưởng. Nương nương còn tặng một hộp than, bảo ta cầm để sưởi ấm."
Phượng Đình im lặng, Hộc Lan cũng không nói gì thêm.
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười, chăm chú nhìn những đường vân trên cái hộp.
Bọn họ như những kẻ chạy trốn vô phương, lang thang khắp nơi.
Khi đến Đại Tấn, họ mang theo một âm mưu lớn lao, muốn thay thế Hoàng hậu, Hoàng thượng và toàn bộ triều đình, rồi dùng Đại Tấn để tấn công Thiên Truy Quốc, nhằm hủy diệt nơi mà họ chỉ cần nghĩ đến đã thấy ghê tởm vô cùng.
Nhưng sau đó, họ đã gặp Hoàng hậu Đại Tấn.
Con người ta thường đặc biệt khao khát những thứ mà mình thiếu thốn.
Hộc Lan dường như đói khát mà hấp thụ ánh sáng từ người nàng.
Ban đầu, nàng từng muốn có một cuộc sống như Hoàng hậu Đại Tấn, nhưng sau này nàng chỉ mong Hoàng hậu Đại Tấn sống thật tốt.
Một người hồn nhiên và dịu dàng như vậy, nếu không thể sống một cuộc đời tốt hơn... thì trên đời này có lẽ cũng sẽ chẳng còn điều gì tốt đẹp nữa.
Hộc Lan khẽ giọng nói: "Huynh trưởng, chúng ta sẽ đi đâu nữa?"
Thiên Truy Quốc chưa diệt vong, họ vẫn không thể dừng lại.
"Đại Nguyệt quốc."
...
Trong hoàng cung.
Liên Quế chịu trách nhiệm chăm sóc tiểu hoàng tử, còn Lưu ma ma và Xuân Sa thì cẩn thận hơn trong việc chăm sóc tiểu công chúa.
Sinh con một lần, Dương Yêu Nhi đã bị tổn thương nguyên khí, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Nàng lười biếng tựa vào giường, đọc sách một lát, thấy thật sự chán, liền bảo ma ma lấy thoại bản cho nàng.
Giờ Thái hậu đã mất, Từ ma ma cũng trở về Dưỡng Tâm điện để hầu hạ.
Từ ma ma không chống nổi ánh mắt của nàng, lặng lẽ đi lấy thoại bản.
Vẫn là quyển Thư sinh phong nguyệt sự mà nàng chưa đọc xong lúc trước.
Lúc Tiêu Dặc trở về, Dương Yêu Nhi vừa khép sách lại.
Tiêu Dặc mỉm cười, bước nhanh tới, xoay mặt nàng lại đối diện với hắn. Rồi đột nhiên hắn thấy Dương Yêu Nhi nước mắt đầm đìa.
"Sao lại thế này?" Tiêu Dặc giật mình.
Dương Yêu Nhi nức nở nhét quyển thoại bản vào lòng hắn, khàn giọng nói: "Đọc xong rồi."
"Đọc xong thì đọc xong, vẫn còn truyện mới mà."
"Không đọc." Dương Yêu Nhi giận dỗi nói.
Tiêu Dặc vuốt tóc nàng, khẽ hỏi: "Có phải không hay?"
Dương Yêu Nhi gật đầu, nói: "Hoàng thượng trước đây nói, chúng ta học thư sinh và Thúy Nương, học... học mấy lần đâu."
Mặt Tiêu Dặc hơi nóng lên, khẽ đáp: "Ừm."
Những lần học đó dĩ nhiên không phải là chuyện đứng đắn gì rồi.
Dương Yêu Nhi cúi mặt xuống, nói: "Thư sinh Đỗ Lang thi đỗ trạng nguyên."
"Ừm, đó chẳng phải là chuyện tốt sao?"
"Nhưng sau khi đỗ trạng nguyên, hắn liền nạp hai tỳ nữ của Thúy Nương làm thiếp, người khác tặng vũ nữ ca kỹ, hắn cũng đều nhận lấy..."
Tiêu Dặc giật mình, thầm nghĩ, quyển truyện dâm ô này thật hại người!
Hắn vội hỏi: "Trẫm và Yêu Nhi, sao có thể giống thư sinh và Thúy Nương được? Loại trạng nguyên này cũng không phải trạng nguyên tốt, sau này nếu trẫm thấy người như vậy, nhất định sẽ đuổi hắn về quê! Không được làm quan!"
"Thật không?" Dương Yêu Nhi ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn hắn.
Tiêu Dặc ôm nàng vào lòng, khàn giọng nói: "Thật, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Lời của Hoàng đế đều là lời vàng ngọc, sao có thể đổi ý?"
Dương Yêu Nhi nức nở ôm lấy mặt hắn, hôn hắn một cái: "Đóng dấu rồi, đã hứa rồi."
Tiêu Dặc lật người nàng nằm xuống giường, dịu dàng nói: "Ừm, đóng dấu rồi." Nói xong, hắn hôn lên môi nàng.
Hắn và gã thư sinh kia sao có thể giống nhau được?
Với gã thư sinh mà nói, Thúy Nương chỉ là sự ngưỡng mộ nhất thời, là một chút kinh diễm thoáng qua.
Còn Yêu Nhi đối với hắn, chính là ánh dương rực rỡ mà hắn cuối cùng cũng nhìn thấy, sau bao năm cô độc bước đi trong hoàng cung tăm tối không có mặt trời.
Nàng là bến đỗ của trái tim hắn.
[Chính văn hoàn]