Đây là việc bốc đồng duy nhất mà Huệ Đế từng làm sau khi thân chinh tấn công Mộc Mộc Hàn.
Ông dẫn theo người con trai duy nhất còn nhỏ tuổi, theo cùng chỉ có hai ba cung nhân và thị vệ đi về hướng huyện Dân Trạch nơi Văn Đế đã từng đi qua.
Tiểu Thái tử tuổi nhỏ thể nhược, dọc đường đi phải đi rồi dừng, vất vả lắm mới đến được huyện Dân Trạch.
Họ sợ bị người trong kinh tìm về, Huệ Đế liền đóng giả thành nông hộ đi thăm người thân, tìm một khoảng sân tá túc, trả tiền cho chủ nhà.
Gia đình này họ Dương.
Nghe nói người dân ở khu này phần lớn đều mang họ Dương, trước đây là từ cùng một thôn chuyển đến.
Họ vào ở nhà họ Dương này, chỉ có một lão phụ nhân và một cháu trai nhỏ ở đó.
Lão phụ nhân nói con trai đang đi học trong huyện, ít khi về nhà.
Đến bữa cơm, lão phụ nhân khó khăn lắm mới làm ra một bữa ăn nhưng mắt bà không tốt, cơm canh còn lẫn với đất.
Huệ Đế thực sự không nuốt nổi, suy nghĩ một lát liền sai thị vệ cầm tiền đi gõ cửa nhà bên cạnh, hỏi họ mua thức ăn khác.
Các thị vệ ai nấy đều người cao ngựa lớn, đứng trước cửa, nhà người ta thấy vậy ngay cả cửa cũng không dám mở.
Thị vệ hết cách, đành phải quay về.
Tiểu Thái tử nhảy xuống ghế, khẽ nói: "Bản cung đi cùng các ngươi."
Các thị vệ đột nhiên nghĩ ra, đúng vậy, nếu dẫn theo một đứa trẻ bên người, người ta tự nhiên sẽ bớt đi tính cảnh giác nhiều.
Họ gõ cửa lần nữa, mới thấy một phụ nhân trẻ tuổi ra mở cửa.
Thị vệ cùng Tiểu Thái tử cùng nhau vào cửa, lấy bạc ra thương lượng với phụ nhân chuyện dùng tiền đổi lấy thức ăn.
Tiểu Thái tử lại nhìn thấy trong sân, cạnh bụi cỏ có đặt một chiếc ghế trúc, trên ghế ngồi là một bé gái trông lớn hơn hắn một chút. Nàng ngồi trên đó hai chân không chạm đất, chỉ có thể đung đưa lủng lẳng.
Tiểu Thái tử không kìm được đi tới.
Đến gần hơn, hắn mới nhìn rõ dung mạo nàng.
Nàng mặc xiêm y màu nâu, y phục tuy cũ kỹ, nhưng dung mạo nàng lại xinh đẹp.
Lông mi dài hơi xoăn, mũi cao, môi hồng như được tô vẽ. Gương mặt nàng hơi gầy, nhưng cằm lại đầy đặn.
Nhưng đôi mắt nàng cực kỳ xinh đẹp.
Giống như viên đá quý mà Tiểu Thái tử cất dưới gối, ngày nào cũng phải ngắm nghía.
Nàng ngoan ngoãn ngồi trên ghế không rên một tiếng, hai tay cũng ngoan ngoãn cuộn thành nắm tay nhỏ đặt trên đùi.
Giống như một pho tượng ngọc được tạo hình tỉ mỉ.
Tiểu Thái tử hầu như chưa bao giờ gặp một bé gái ở độ tuổi này, hắn thầm nghĩ, nếu nuôi dưỡng một bé gái như vậy bên cạnh hắn, nhất định sẽ nuôi nàng thành một cô bé với khuôn mặt tròn tròn đáng yêu, múp míp, giống như bánh bao nhỏ.
Nhưng lúc này, còn chưa đợi Tiểu Thái tử nói chuyện với nàng, thị vệ đã tiến lên mời hắn quay về.
Tiểu Thái tử đành phải quay lưng rời đi.
Sau đó ăn cơm canh gì, hắn cũng không nhớ rõ lắm.
Huệ Đế dẫn Thái tử ở lại huyện Dân Trạch khoảng năm sáu ngày.
Trong năm sáu ngày đó, Tiểu Thái tử luôn phải đi gõ cửa nhà bên cạnh, khi thì gõ được, khi thì không. Khi nào gõ không ra, Tiểu Thái tử liền khó khăn trèo qua bức tường nhà nọ rồi ghé vào tường rào nhìn xuống.
Bé gái phải rất lâu sau mới chú ý đến hắn.
Nàng nhìn hắn đến mức xuất thần, nhìn đến nỗi hai má Tiểu Thái tử hơi đỏ lên. Nhưng lúc này có một con chim bay qua rất nhanh, nàng lập tức chuyển ánh mắt đi.
Tiểu Thái tử buồn bực thầm nghĩ, không biết nàng nhìn hắn hay là nhìn chim chóc nữa.
...
Chờ năm sáu ngày trôi qua.
Người trong kinh đã đến, nói muốn đón Huệ Đế và Thái tử trở về.
Huệ Đế không nói gì nhiều, dễ dàng bước lên xe ngựa.
Tiểu Thái tử lại lo lắng cho bé gái trong sân.
Nàng mỗi ngày đều ngồi bất động như vậy, không có cha mẹ nói chuyện cùng, không có bạn chơi, có một lần hắn còn thấy nàng lén lút cúi xuống cắn cỏ.
Hắn sợ hãi đến mức ném cho nàng một cái bánh bao nhưng nàng cũng không dám nhặt, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Tiểu Thái tử càng nghĩ càng thấy khó chịu liền nắm lấy một thị vệ, quay người xông vào nhà họ Dương, chỉ vào bé gái, nói: "Ôm nàng đi."
Thị vệ không rõ sự tình, nghe theo mà bế nàng dậy.
...
Tiểu Thái tử cứ thế chỉ huy hắn ôm nàng lên xe.
"Để lại cho họ một khoản bạc, đi mau đi mau." Tiểu Thái tử nói.
Chuyến đi về kinh này, xóc nảy rất dữ dội.
Nhưng nàng vẫn như cũ không khóc không cười.
Tiểu Thái tử chưa từng thấy một người như vậy, hai năm trước hắn còn từng khóc một trận rất lớn.
Đợi về đến trong hoàng cung, Tiểu Thái tử liền sai người sắp xếp cho nàng ở nơi ở của mình.
Cung nhân chuyển ghế dựa đến cho nàng ngồi, nàng ngồi lên, hai chân vẫn lắc lư mà không chạm đất.
Tiểu Thái tử không kìm được ngồi xuống nâng bàn chân nhỏ bé của nàng, đối diện với ánh mắt nàng, hắn khẽ nói: "Gọi ca ca."
...
Dương Yêu Nhi trở mình trên giường, nửa tỉnh nửa mê gọi một tiếng: "Ca ca."
Tiêu Dặc giật mình tỉnh giấc.
Hình ảnh trong đầu vẫn còn, hắn cúi đầu tinh tế hồi tưởng, không nhịn được tự mình bật cười. Nếu hắn thực sự gặp Yêu Nhi khi còn nhỏ, có lẽ sẽ thực sự trực tiếp cướp người bỏ chạy.
Tiêu Dặc cười cười, liền không kìm được đưa tay ôm Dương Yêu Nhi vào lòng, hôn nàng đến tỉnh dậy, khẽ nói: "Gọi ca ca."
Tiếng gọi này liền trùng lặp với trong mộng.
Dương Yêu Nhi hồn nhiên không biết, ngoan ngoãn gọi lại một tiếng: "Ca ca."
Tiêu Dặc ôm hôn nàng, cùng nàng hồ nháo trên giường một hồi mới đứng dậy.
Đợi đến khi rửa mặt xong, Triệu công công nói với hắn: "Hoàng thượng, ... Vị kia, đã dẫn đi rồi."
"Bất quá chỉ là thủ đoạn hù dọa mà thôi, không cần để nương nương biết."
"Vâng."
Tháng mười, trong kinh lại có một nhà phú hộ đến huyện Dân Trạch, còn trực tiếp tìm đến nhà họ Dương nói với người nhà họ Dương rằng con gái nhà họ Dương hiện giờ không phải làm thiếp cho ai, mà là đang làm Hoàng hậu. Từ nay về sau, họ chính là hoàng thân quốc thích.
Người nhà họ Dương hoảng loạn, nào dám nhận.
Người kia liền nói muốn dẫn người nhà họ Dương lên kinh bái kiến Hoàng hậu, đến thăm con gái.
Vợ chồng Dương thị không dám đồng ý, nhưng sau đó thấy người này quen biết với người nhà họ Lý, lúc này mới tin.
Nhưng trong đầu họ, nào có khái niệm như vậy?
Chỉ cảm thấy Hoàng thượng, Hoàng hậu là những từ vừa nghe đã khiến người ta sợ hãi, vì thế tìm mọi cách từ chối, không dám đáp ứng. Cuối cùng vẫn là tiểu tử Dương gia thu xếp hành lý, cùng đi lên kinh.
Bên này vừa vào kinh, tin tức lập tức truyền đến tai Tiêu Dặc.
Người đi huyện Dân Trạch chẳng qua là muốn mượn nhà họ Dương làm cái cớ thôi, Tiêu Dặc lúc này sai người chặn lại, hiện giờ, liền trực tiếp đưa cậu bé nhà họ Dương vào cung.
Tiêu Dặc thay xiêm y, đi tới chính điện.
Trong điện, người nọ đã chờ, Tiêu Dặc liếc mắt một cái nhìn qua, chỉ thấy một thân ảnh hơi hơi run rẩy cùng cái gáy đang cúi gằm.
Tiêu Dặc ngồi xuống, thản nhiên nói: "Đứng dậy đi."
Người kia đứng dậy, là một người có ngũ quan đoan chính, mày rậm mắt to, nhưng mặt mày lại tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Tiểu tử nhà họ Dương lúc này làm gì còn có thể không tin, tỷ tỷ đã thực sự làm Hoàng hậu đâu?
Chuyến đi đến đây, quả thực không phải giả vờ.
Hắn chỉ cần ngẩng đầu nhìn trộm một chút cung điện nguy nga này, đều cảm thấy khó thở.
"Trẫm là tỷ phu của ngươi." Tiêu Dặc nói.
Tiểu tử Dương gia vội vàng quỳ xuống, nói: "Không dám không dám."
Tiêu Dặc nhìn hắn như vậy, thực sự có chút nhìn không nổi.
Gia đình này, cùng Yêu Nhi thực sự là hai loại người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng nghĩ đến Yêu Nhi, Tiêu Dặc vẫn thản nhiên nói: "Các ngươi đều biết rồi?"
"Biết rồi, đều biết rồi, phụ lão hương thân đều, đều biết rồi."
"Vậy các ngươi có cần vào kinh mua nhà, làm hoàng thân quốc thích không?"
Tiểu tử Dương gia đột nhiên cực kỳ căng thẳng.
Hắn nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Từng nghĩ tới... nhưng là không dám nghĩ."
Tiêu Dặc không lên tiếng, chờ hắn tiếp tục nói.
Tiểu tử Dương gia khẽ nói: "Lúc trước, nương, nương có nói với ta rồi, nói tiền ta đọc sách, tiền ăn thịt, thậm chí tiền mua nhà, cưới vợ, đều là lấy tỷ tỷ đi đổi."
Có thể nói ra những lời này, lại khiến Tiêu Dặc nhìn nhiều hơn một chút.
Tóm lại không phải là kẻ vô ơn.
Hắn nói: "Cũng không ngại, tỷ tỷ ngươi vẫn chưa chịu khổ."
Tiểu tử Dương gia tiếp tục nói: "Mấy năm nay, chúng ta, chúng ta đã nhận được không ít ân huệ, có nhà, có tiền tiêu không hết, người khác nhìn vào không còn dám xem chúng ta là nông hộ như trước. Cha mẹ lớn tuổi, không tiện tùy tiện hoạt động nữa, nơi đó cũng đã ở quen rồi, vào kinh, e rằng, e rằng còn phải làm trò cười cho tỷ tỷ..."
Hắn nói xong, nuốt nước bọt, nói: "Còn có một điều cũng không được, ta đã lấy vợ. Ta cùng cha mẹ, có thể nghĩ dù vào kinh, cũng, cũng sẽ không thể tham lam, đòi hỏi vô độ. Nhưng không phải ai cũng như vậy, tương lai còn có vợ ta, con trai con gái ta, nhạc phụ nhạc mẫu ta, và cuộc sống sau này... Không phải ai cũng có thể nhớ được những gì tỷ tỷ đã đổi lấy. Chưa vào kinh, luôn không giống, vào kinh, khắp nơi đều là vinh hoa phú quý... Ta cũng sợ, sợ tương lai một ngày kia, bị mê mắt, ngược lại không nghĩ đến sống an ổn qua ngày nữa..."
Tiêu Dặc nói: "Nhập kinh không bằng dựa vào những gì đang có, ở huyện Dân Trạch an ổn làm địa chủ. Ngươi là người thông minh, ngươi nói không sai. Nếu ngươi hôm nay lòng tham không đáy, đòi hỏi vô độ, trẫm sẽ coi thường các ngươi, càng căm hận các ngươi, sao có thể là người nhà của Yêu Nhi."
"Người nhà họ Lý sẽ luôn ở lại huyện Dân Trạch, các ngươi có việc cứ việc nói với họ."
Tiêu Dặc nói đến đây, cúi xuống, thản nhiên nói: "Ngươi muốn gặp tỷ tỷ ngươi một lần không?"
Tiểu tử Dương gia lắc đầu: "Không cần, sợ gặp. Thấy nàng sẽ khó chịu. Ta cũng sợ, sợ thấy, ngược lại... Ngược lại sinh ra tâm tư khác..."
"Vậy cha mẹ ngươi đâu?"
Hắn khấu đầu, nói: "Xin Hoàng thượng hoặc người bên cạnh Hoàng thượng viết một phong thư để ta mang về đọc cho họ nghe."
Không hẹn mà gặp, vừa vặn đúng ý Tiêu Dặc.
Theo hắn thấy, trừ Dương thị, hai người khác trong nhà họ Dương thực sự cũng không có nhiều tình cảm với Yêu Nhi. Vẫn là không gặp thì hơn.
Tiêu Dặc lúc này mới mỉm cười một chút, nói: "Sao lại phải để người khác viết? Để Yêu Nhi viết cũng được. Nàng hiện giờ đã biết đọc sách viết chữ rồi." Trong giọng điệu lại có một tia tự hào.
Tiểu tử Dương gia ngây người nói: "Vậy, vậy thì tốt."
Hắn quá mức co rúm sợ hãi, chờ nói xong, Tiêu Dặc liền sai Triệu công công dẫn hắn đi xuống.
Còn Tiêu Dặc thì đứng dậy quay về Dưỡng Tâm điện.
Đợi vào cửa, hắn thấy Dương Yêu Nhi cùng Xuân Sa ngồi một chỗ đang khó khăn học thêu túi thơm.
Tiêu Dặc cảm thấy lòng mình mềm nhũn, sải bước tiến lên.
Các cung nhân thức thời lui xuống.
Hắn khẽ ghé vào tai nàng nói: "Yêu Nhi gọi lại một tiếng ca ca nghe nào, lát nữa trẫm dạy Yêu Nhi viết thư."
Dương Yêu Nhi hơi ngẩng đầu, tay vẫn cầm khung thêu: "Ca ca."
Thấy không, cần gì đệ đệ.
Cần ca ca là đủ rồi.
Tiêu Dặc thỏa mãn nở nụ cười.