Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 224

Chu thị liếc nhìn Từ thị, lòng thấy khoan khoái. Dẫu có đem hai đứa trẻ đến cũng chẳng sao, tam đệ muội vẫn ưu ái trao cho mình trước.

Xiên thịt thăn ngoài vàng ươm bắt mắt, thịt non mềm phủ nước sốt đậm đà, sắc tươi sáng, vừng trắng điểm xuyết, đưa gần mũi, mùi thơm mặn ngọt cùng hương dầu thoắt chốc xộc vào khứu giác, tựa luồng điện chạy thẳng lên não, đầu lưỡi bất giác tiết nước miếng.

Chu thị hơi nghiêng đầu, cắn một miếng thịt thăn, vừa vào miệng, hương vị thơm cay của nước sốt đã lan tỏa khắp khoang miệng. Cái cay này không phải cay khô, mà là cái cay nồng thơm, không gắt gao nhưng đủ đánh thức vị giác, khiến vị đậm đà, mặn, cay, ngọt của nước sốt được nhân lên, trong vị đậm đà có chút ngọt, trong ngọt lại có chút mặn, hương vị phong phú hòa quyện, thơm đến choáng ngợp.

Lớp thịt bên ngoài xiên thịt thăn được chiên giòn dai, các góc cạnh hơi giòn rụm, cắn vỡ lớp vỏ ngoài, hơi nóng bốc ra, thịt thăn mềm mịn tột bậc, giữ được hương vị nguyên bản của thịt, nước thịt được dầu nóng giữ kín bên trong, không hề có mùi tanh, nhai vào miệng cảm giác thỏa mãn tràn trề, chỉ muốn một hơi nuốt trọn từ đầu đến cuối.

"Thế nào? Có chiên già quá không?"

Chu thị miệng ngậm đầy thịt thăn, tiếc nuối không nỡ nuốt xuống, nói năng ú ớ, chỉ có thể điên cuồng gật đầu và giơ ngón cái lên.

"Vậy thì tốt, mấy xiên còn lại cũng mời nhị tẩu nếm thử hết." Khương Thư Yểu nói xong quay sang Từ thị: "Đại tẩu có muốn ăn thử một xiên không?"

Từ thị nhìn Chu thị ăn đến nỗi mép dính đầy nước sốt, ngấu nghiến như sói đói, âm thầm nuốt nước miếng.

"Không cần đâu." Nàng ấy cười nói: "Hôm nay con cả con thứ của nhà ta nghỉ học về, ta bận rộn đón tiếp bọn chúng, không để mắt được đến hai đứa nhỏ, vừa hay bọn chúng cứ đòi đến chỗ muội đã lâu, ta nghĩ đem chúng đến đây ăn ké bữa tối, khỏi phải chúng cứ quấy rầy trước mặt ta."

Từ thị xoa đầu Tạ Diệu: "Lần trước nó ăn đau bụng gây phiền phức cho muội, từ đó không dám đến nữa, nhưng A Chiêu cứ ồn ào mãi, thật đau đầu quá, ta không còn cách nào, đành để chúng đến xem. A Chiêu nói nó nhất định sẽ ngoan ngoãn, nếu không nghe lời, muội cứ đưa hai đứa về đại phòng."

Tạ Chiêu ủy khuất níu vạt áo Khương Thư Yểu, Khương Thư Yểu cười nói: "Vừa hay bữa tối ta nấu cháo trắng, ăn kèm với đồ nguội, thanh đạm dễ tiêu hóa, đại tẩu cứ yên tâm giao chúng cho muội."

"Vậy phiền muội rồi." Từ thị cảm tạ, chuẩn bị về đại phòng tiếp tục trông coi bọn a hoàn bày biện tiệc để đón Tạ Diệt và Tạ Hạo.

Chu thị bên cạnh ăn ngon lành, thấy Từ thị sắp đi, thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải chia xiên chiên với nàng ta.

Nào ngờ Khương Thư Yểu nhiệt tình nói: "Hay là đại tẩu cầm hai xiên về nhé?"

Chu thị sững sờ, cảnh giác nhìn về phía Từ thị.

Từ thị vốn thích đồ ngọt, không mấy hứng thú với món mặn, nhưng lúc này ngửi mùi thơm dầu mỡ và nước sốt, nhìn xiên chiên bóng loáng đỏ au, không hiểu sao lại mở miệng: "Vậy đa tạ muội."

230

Nàng ấy tùy ý chọn một xiên bánh gạo, bánh gạo được cắt thành từng miếng vuông màu trắng ngà xiên trên que tre, sau khi chiên xong viền hơi vàng, quét hai lớp nước sốt, màu nâu đỏ của nước sốt trên nền trắng ngà cùng với vừng trắng nổi bật trông vô cùng hấp dẫn.

Nàng ấy vén tay áo lên, nhẹ nhàng cắn một miếng, lập tức bị món ăn mặn này chinh phục.

Bánh gạo bên ngoài hơi giòn, cắn một cái dễ dàng, bên trong mềm dẻo, cực kỳ dai, tưởng như không thể nhai nát, sau khi chiên, mùi thơm đặc trưng của gạo bừng lên, đậm đà thơm ngon, kết hợp với nước sốt cay nồng hơi ngọt, miệng lưỡi đượm hương, càng nhai càng nghiện.

"Thế nào?" Khương Thư Yểu hỏi.

Hina

Lúc nãy nàng ấy còn chê Chu thị không có tướng ăn, nhai xiên chiên mà không chịu nuốt, nói năng cũng không rõ ràng, đến lượt mình mới hiểu được cảm giác của Chu thị.

Bình Luận (0)
Comment