Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 249

Tạ Sênh cúi đầu tiếp tục ăn kem, Chu thị không thể nhìn rõ biểu cảm của nó.

Tạ Sênh im lặng ăn kem, Chu thị chống cằm nhìn bên cạnh, càng nhìn càng thấy đáng yêu, ước gì bát kem này đừng bao giờ ăn hết mới tốt.

Đáng tiếc thực tế không như nàng ấy mong đợi, khóe mắt chợt thoáng qua một bóng người, định thần nhìn kỹ, hóa ra là Tạ Lang đang đi đến.

Chu thị đột ngột đứng dậy. Tuy nàng ấy rất muốn ở bên con gái, nhưng thực sự không muốn gặp Tạ Lang, sợ gần đây trời nóng dễ nóng nảy sẽ không kiềm chế được mà động tay đánh người.

Nàng ấy giải thích vài câu với Tạ Sênh rồi vội vàng bỏ chạy, Tạ Lang bước đến, liếc nhìn bóng lưng nàng ấy từ xa, hỏi Tạ Sênh: "Đó có phải mẫu thân con không?"

Tạ Sênh ăn kem trong bát, đầu cũng không ngẩng lên: "Phải."

Tạ Lang lại hỏi: "Nàng vừa đến tìm con à? Hai người nói chuyện gì vậy?"

Tạ Sênh dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía xa, giọng điệu bình thản nói: "Không có gì."

Tạ Lang thấy vẻ mặt người lớn của nó, không khỏi bật cười, ngồi xuống trước mặt nó: "Con nói xem con rốt cuộc giống ai nhỉ? Không giống ta, cũng chẳng giống mẫu thân con, ngược lại rất giống tam thúc con hồi nhỏ, chỉ có điều hồi nhỏ hắn không giống con như vậy—"

Y chưa nói xong, Tạ Sênh ngắt lời: "Con giống mẫu thân."

Tạ Lang sửng sốt, cười ha ha: "Con có giống gì nàng đâu."

Tạ Sênh chẳng đoái hoài đến tiếng cười của y, vẫn nghiêm nghị: "Trước kia con cũng nghĩ không giống, nhưng gần đây mới hiểu ra, con rất giống người."

Tạ Lang xoa xoa đỉnh đầu nó: "Tiểu nha đầu, đừng suốt ngày mang vẻ mặt nghiêm nghị như thế." Ánh mắt y rơi vào chén sứ trước mặt Tạ Sênh: "Đây là vật gì? Có phải mẫu thân con mang đến không?" Nói đến đây, giọng điệu có phần cứng nhắc. Năm xưa Chu thị cũng từng thích bưng canh cháo đến cho y mỗi ngày, vụng về hỏi han ân cần, vậy mà giờ đây nàng ấy như đã thay đổi, không còn muốn gặp mặt y nữa.

"Phải." Tạ Sênh gật đầu.

Sắc mặt Tạ Lang dịu lại, thở dài: "Mẫu thân con luôn đặt con vào vị trí quan trọng nhất trong lòng, chỉ là nàng không khéo ăn nói, cũng chẳng học được cách nói năng nhỏ nhẹ, con đừng nên làm tổn thương lòng nàng."

Tạ Sênh lặng lẽ lắng nghe.

Tạ Lang nói xong cảm thấy buồn bã, nhưng không muốn bộc lộ trước mặt con gái, bèn đổi chủ đề, cố tỏ ra vui vẻ: "Đây là món gì vậy, để cha nếm thử một miếng."

Tạ Sênh tính tình trầm lặng, lặng đến mức có phần u uất, ngay cả Tạ Lang cũng không biết làm sao để giao tiếp với nó, thường xuyên rơi vào bầu không khí lạnh lẽo.

Y cố gắng tỏ ra thân thiết hơn, đưa tay định chạm vào chén sứ của Tạ Sênh.

255

Hina

"Soạt" một tiếng, Tạ Sênh đột nhiên kéo chén sứ đi, cúi đầu nói nhỏ: "Không được."

Tạ Lang tưởng nó không muốn chia sẻ bánh với người khác vì tính trẻ con, còn có chút vui mừng vì cuối cùng nó cũng giống một đứa trẻ, cười nói: "Được rồi, được rồi, ta không ăn, ta không ăn, đây là do tam thúc mẫu con làm phải không?"

Tạ Sênh chẳng đếm xỉa gì đến y, bưng chén đưa cho nha hoàn, đứng dậy.

Nó thích tuân theo lễ nghi quy tắc, chưa từng cãi cọ với trẻ con khác, kính trọng bậc trưởng bối, đối xử tốt với hạ nhân, đến mức ngay cả lão phu nhân cũng cảm thấy nó quá cứng nhắc.

Tạ Lang tưởng nó đứng dậy là muốn hành lễ cáo từ, đang định nói gì đó, Tạ Sênh đã lên tiếng trước: "Cha, những lời vừa rồi, ai nói với con cũng được, duy chỉ cha là không được."

Tạ Lang chớp mắt, chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra.

"Lời gì cơ?"

Tạ Sênh đáp: "Cha hiểu mà." Nói xong, lần đầu tiên không hành lễ, quay lưng bỏ đi một cách vô lễ.

Tạ Lang nhìn bóng lưng nó rời đi, ngồi trên ghế đá hồi lâu không nhúc nhích, gió lạnh thổi bay vạt áo rộng của y, đánh thức y khỏi cơn ngẩn ngơ. Y tự cười chế giễu mình, giọng điệu không còn vẻ dịu dàng phong lưu nữa, như oán như hận nói với chính mình: "Ngay cả trẻ con cũng hiểu rõ hơn ngươi."

Bình Luận (0)
Comment