Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 248

Nàng ấy cố nói vài câu quan tâm: "Đọc sách hại mắt lắm, con còn nhỏ, đừng nên đọc sách suốt ngày không nghỉ kẻo tuổi còn trẻ đã tổn hại đôi mắt." Nói xong lại cảm thấy lời này như đang ngăn cản con gái đọc sách học chữ, càng tỏ ra mình vô học, vội vàng bổ sung: "À ừm, dĩ nhiên rồi, nếu con thích đọc sách, ngày nào đọc cũng được, miễn là thấy thoải mái là được."

Nói xong trong lòng vô cùng hối hận, cảm thấy lần này đến đây quả thật thất bại, cố gắng hòa hoãn bầu không khí, nhìn về phía bìa sách: "Con đang đọc sách gì thế—" Chưa nói hết câu, nhìn thấy mấy chữ trên bìa sách, hoàn toàn chưa từng nghe qua.

Càng thêm ngượng ngùng, Chu thị thật muốn tự c.h.é.m mình một kiếm.

Đang lúc nàng ấy ngượng ngùng khó xử, Tạ Sênh bỗng động đậy. Nó đưa tay kéo chén sứ lại gần, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

Chu thị thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, Tạ Sênh chịu nể mặt nàng ấy là tốt rồi.

Tạ Sênh cầm thìa lên, khuấy khuấy kem đậu phụ mịn màng, bị kết cấu làm kinh ngạc, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ ngây thơ đúng với tuổi của trẻ con. Múc một thìa cho vào miệng, nó hơi mở to mắt, do dự vài giây, mới nuốt kem đậu phụ trong miệng xuống.

Vị ngọt thanh mát lan tỏa trong miệng, Tạ Sênh thưởng thức một lúc, cuối cùng mở miệng nói: "Rất ngon."

Hina

Chu thị lập tức nở nụ cười, hiếm khi nói chuyện trước mặt Tạ Sênh lại trôi chảy như vậy: "Đương nhiên rồi, đây là do tam thúc mẫu con làm đấy, tay nghề nấu nướng của nàng rất tinh xảo, người cũng thông minh, nhiều ý tưởng lắm. Lần trước đại tẩu dẫn các con đi phố ăn vặt, những món ăn trong đó đều do nàng nghĩ ra đấy!"

Nói xong, nàng ấy mới nhận ra mình dường như lại quên mất phải giả vờ nói năng nhỏ nhẹ đoan trang ưu nhã, bực bội cắn môi.

Đang khi nàng ấy suy nghĩ phải làm sao, bỗng nghe Tạ Sênh lên tiếng: "Vậy còn mẹ thì sao?"

Chu thị sững người: "Cái, cái gì cơ?"

Tạ Sênh nói chậm rãi, hoàn toàn không phù hợp với giọng nói non nớt của mình: "Con thích đọc sách, tam thúc mẫu thích nấu nướng, vậy còn mẹ thì sao?"

Chu thị và Tạ Sênh không thân thiết, thường thì nàng ấy hỏi một câu Tạ Sênh đáp một câu, hiếm khi Tạ Sênh chủ động nói chuyện.

Trong lòng nàng ấy vô cùng vui mừng, nghiêm túc trả lời: "Trước kia ta thích—" luyện võ.

Lời này không thể nói ra được, con gái sẽ chê cười mất. Chu thị vội vàng đổi lời: "Trước kia ta không có sở thích gì, bây giờ ta cũng thích nấu nướng, gần đây ta vẫn đang học nấu ăn với tam thúc mẫu con, nàng dạy ta rất nhiều, còn để ta tự nghiên cứu công thức, còn khen ta có tài cắt thái nữa..."

254

Vừa mở miệng là nói không ngừng, lộp bộp nói một tràng mới phản ứng lại, vội vàng ngậm miệng.

Tạ Sênh do lão phu nhân đích thân dạy dỗ, bàn về cô nương biết lễ nghĩa nhất kinh thành ở độ tuổi này, Tạ Sênh đứng thứ hai, không ai dám xưng nhất.

Nó không hề lộ vẻ chê bai hay không kiên nhẫn, mà chỉ cúi mắt lặng lẽ lắng nghe, đợi Chu thị nói xong, mới gật đầu nói một câu: "Rất tốt."

Chu thị nhất thời nghẹn lời, không biết nói gì nữa, bấu bấu lòng bàn tay, suy nghĩ xem mình có nên đi chưa, không ở đây cản trở con gái hóng mát đọc sách.

Đang khi nàng ấy tưởng bầu không khí sẽ cứ thế trở nên gượng gạo, bỗng nghe Tạ Sênh hỏi: "Vậy mẹ có thường xuống bếp không?"

Chu thị ngẩng đầu, vội vàng đáp lời: "Có, mỗi ngày ta đều phải luyện tập nấu nướng, còn nghĩ ra vài công thức nữa." Nói đến đây, nàng ấy nhìn gương mặt ngoan ngoãn của con gái, bất chợt thốt ra một câu: "Sau này ta làm được món ngon, mang đến cho con nếm thử nhé?"

Trong lòng nàng ấy muốn gần gũi với con gái, có vài lời buột miệng nói ra, nói xong mới nhận ra không thích hợp cho lắm.

Nàng ấy vội vàng đổi lời: "Ta chỉ nói bừa thôi—"

"Được." Tạ Sênh đột nhiên lên tiếng ngắt lời nàng ấy.

Chu thị ngạc nhiên, nhìn về phía Tạ Sênh.

Bình Luận (0)
Comment