Tên say rượu nhìn thấy m.á.u thì càng hưng phấn.
Hắn đè chặt Cầm Nương xuống, "xoẹt" một tiếng, xé toạc vạt áo nàng.
Ta biết sức mình không thể kéo nổi tên ác quỷ kia ra, liền nhấc chiếc ghế lên, đập mạnh vào đầu hắn.
Trong chớp mắt, tiếng mắng chửi, tiếng khóc thét, tiếng hét chói tai vang lên khắp cả viện.
Phượng Nương, Trần ma ma, cùng đám tỳ nữ vội vã chạy đến.
"Trời ơi, đúng là đồ gây họa! Ta đã biết trước các ngươi sớm muộn gì cũng rước tai họa mà!" Trần ma ma vừa vào viện đã lớn tiếng mắng Cầm Nương và ta.
Phượng Nương thì chẳng bận tâm đến lời nào, lập tức xông lên kéo tay Vương Đề Hạt.
Không ngờ tên họ Vương điên cuồng, dùng sức hất mạnh, khiến Phượng Nương ngã nhào xuống đất.
Sau đó, hắn đứng dậy, giơ chân lên, đạp mạnh xuống mặt nàng.
"Con kỹ nữ thối tha, dám động tay với đại gia ta! Bình thường giả vờ đoan trang cao quý, tưởng mình là tiểu thư khuê các sao? Ta thấy chính là bị chiều chuộng quá mức, nên không biết mình là thứ gì nữa!"
Phượng Nương từ nhỏ đã được nuông chiều, mười hai tuổi lâm vào cảnh phong trần, nhưng nhờ tài sắc vẹn toàn mà được mệnh danh là "hoa khôi danh giá."
Những công tử quyền quý, con cái nhà quan đều hết lòng tâng bốc, đối xử như tiên nữ, nào có ai dám đụng đến nàng.
Nàng từng chịu nỗi nhục nhã như vậy bao giờ?
Ta chưa từng thấy ánh mắt của Phượng Nương lại lạnh lẽo và tuyệt vọng như lúc ấy.
Khoảnh khắc bị chiếc chân bốc mùi đạp xuống mặt, ta cảm giác nàng đã nghĩ đến cái chết.
Đêm hôm đó, ta trằn trọc mãi không ngủ được.
Dưới ánh trăng lạnh như sương, ta lặng lẽ khoác áo, rón rén đến trước phòng của Phượng Nương.
Trong phòng, ánh nến leo lét, không gian im lặng đến đáng sợ.
Không biết đã bao lâu trôi qua, ánh nến phụt tắt, và rồi một tiếng "rầm" vang lên, như thể chiếc ghế ngã xuống đất.
Phượng Nương –
Thật sự đã treo cổ tự vẫn.
"Ngươi đọc bao nhiêu sách rồi mà ngay cả đạo lý ‘còn sống là còn hy vọng’ cũng không hiểu hay sao?!"
Trên giường gấm, Cầm Nương đầu quấn băng trắng, vừa giận vừa thương mà mắng Phượng Nương, người vừa được cứu sống kịp thời.
Phượng Nương với vẻ mặt không còn thiết sống, nhàn nhạt nói: "Sĩ khả sát, bất khả nhục." (Kẻ sĩ có thể chết, không thể chịu nhục.)
"Cái thứ đạo lý chó má gì thế? Nếu ta giống ngươi, chắc đã c.h.ế.t tám trăm lần rồi! Thật là nguy hiểm, lần này nếu không phải Hà nhi nhanh trí, ngươi đã không còn mạng nữa rồi!"
Phượng Nương nhắm chặt mắt, giọng thản nhiên: "Sống thì có gì vui, c.h.ế.t cũng chẳng có gì là khổ."
"Khổ? Ở đây có ai không khổ? Ta mồ côi từ nhỏ, bị họ hàng độc ác bán vào kỹ viện. Ráng nhẫn nhục lớn lên, nhờ có chút nhan sắc mà nghĩ có thể ngẩng đầu, lại gặp phải ngươi còn tài sắc hơn ta. Khó khăn lắm mới có người chuộc thân, tưởng đã có hy vọng, ai ngờ chưa qua ba tháng, hy vọng tan biến, lại bị quăng xuống sông, suýt nữa làm mồi cho rùa cá.”
May mà chủ quân nhảy xuống cứu ta, ta nghĩ từ đó sẽ có nơi an thân, sống yên ổn được nửa năm, cuối cùng lại bị tên khốn Lai Vượng phá hoại.
Số phận của ta cứ lật đi lật lại, hết lên lại xuống, mà toàn xuống thôi – xuống mãi, chẳng bao giờ ngừng!"
"Còn Hà nhi thì không khổ sao? Mới sáu tuổi đã phải cùng ta trốn ở chốn hậu viện này, rõ ràng người thân ở ngay trước mắt mà không thể nhận, ngay cả một tiếng ‘phụ mẫu’ cũng không dám gọi."
"Ngươi ấy, đừng đặt lòng tự ái quá cao. Ta thấy Ngô đại nhân đối với ngươi không tệ, ngươi cũng có chút tích lũy, chẳng bằng sớm chuộc thân, hoàn lương, rồi gả làm thiếp cho ông ta."
Nghe vậy, Phượng Nương cười thê lương, nhận chén trà ta đưa, yếu ớt nhấp một ngụm: "Làm thiếp sao? Nhưng Ngô phu nhân đã nói rồi, bà ta tuyệt đối không chấp nhận làm tỷ muội một nhà với kỹ nữ."
Cầm Nương ngẩn người: "Không chấp nhận làm tỷ muội với kỹ nữ?"
"Có nhà danh môn chính phái nào lại cho phép kỹ nữ bước qua cửa? Há chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?"
"Trò cười? Thật sự phải trở thành trò cười sao?" Cầm Nương lẩm bẩm, giọng đầy ngỡ ngàng.
Phượng Nương gật đầu, nhẹ nhàng vuốt má ta, khẽ nói: "Ngày trước là ta hồ đồ suy nghĩ nông cạn. Cầm Nương, ngươi hãy sớm đưa Hà nhi rời khỏi nơi này. Người đời thường ca tụng sen mọc trong bùn mà chẳng nhiễm mùi bùn, nhưng thực sự mấy ai được như sen? Nơi nhơ nhuốc này, từ nay chớ quay lại nữa."
Sau biến cố lần đó, Cầm Nương nhanh chóng sắp xếp cho hai chúng ta chuyển đến tiệm trà bánh mới thuê.
Cửa tiệm tọa lạc ngay bên bờ sông Lăng Hoa, là một ngôi nhà nhỏ với cửa hàng phía trước và sân vườn phía sau.
Mặt tiền không lớn, sân sau chỉ có hai gian phòng, nhưng như vậy đã đủ để chúng ta sống.