Hai tên lính cố ý trêu chọc nàng: "Được thôi, lần nào chúng ta chẳng giúp. Nhưng lần này ít nhất cũng phải thơm một cái mới được."
"Đúng vậy, lần này không thể để ngươi dễ dàng qua mặt như những lần trước nữa."
Đúng lúc họ còn đang dây dưa, Trương ngục tốt từ bên trong bước ra.
Ông cau mày, quát mắng hai tên lính ngục: "Cô ấy là người đáng thương, các ngươi hà cớ gì phải trêu chọc cô ấy?"
Trương ngục tốt có tính tình ngay thẳng, nhờ có ông mà những năm qua gia đình họ Chu không phải chịu quá nhiều khổ sở.
Nhưng dù vậy, khi ta vào trong gặp phụ mẫu, huynh trưởng và tiểu đệ, ta đã không còn nhận ra họ nữa.
Cầm Nương thường nói rằng phụ thân ta là một nam tử phong nhã, tuấn tú như lan ngọc.
Nhưng người mà ta nhìn thấy trước mắt chỉ là một thân hình gầy gò, gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương.
Còn người phụ nữ với làn da thô ráp ấy là mẫu thân ta, Thôi thị – tóc mai đã bạc, sắc mặt tàn tạ, nếp nhăn chằng chịt, còn không bằng cả những phụ nữ thôn quê.
Trưởng huynh mười ba tuổi và tiểu đệ bảy tuổi của ta dù má phúng phính, nhưng vì quanh năm không thấy ánh mặt trời nên nước da tái nhợt, trắng bệch đến đáng sợ.
Năm người của Chu gia, bốn người bị giam cầm, một người phải sinh tồn nơi kỹ viện.
Giờ đây, cả nhà được đoàn tụ, đương nhiên ai nấy đều rơi lệ.
Vì lo sợ tai vách mạch rừng, Cầm Nương kéo ta quỳ xuống, nước mắt lưng tròng mà thưa: "Nô tỳ chịu đại ân của chủ quân và chủ mẫu, hôm nay dẫn con gái của nô tỳ đến dập đầu tạ ơn hai người."
Qua song sắt, ta quỳ xuống, dập đầu thật mạnh trước phụ mẫu.
Mẫu thân không kiềm được, lao tới nắm chặt lấy tay ta, trong khi phụ thân lại quay mặt đi, âm thầm lau đi giọt nước nơi khóe mắt.
Bị vu oan vào ngục, người không khóc; nghe tin bị kéo dài án tù vô thời hạn, người không khóc.
Nhưng khi nhìn thấy ta đã lớn lên, trở thành một thiếu nữ duyên dáng, vị Thám hoa năm nào đầy khí chất phong nhã nay lại không thể ngăn được những giọt lệ.
Cốt nhục thân tình, gặp lại mà không nhận ra.
Há chẳng khiến lòng người bi thương?
Sau khi trở về từ Đại Danh phủ, Cầm Nương suốt ngày ủ rũ, không còn vui vẻ như trước.
Bất chợt một ngày, nàng tìm đến Phượng Nương, nói rằng muốn chuyển đi.
"Trước đây, mỗi ngày ta đều sống dựa vào hy vọng, đếm từng ngày trôi qua. Nhưng nay thì khác. Nơi đây người nhiều, lắm lời thị phi, ta không thể để sau này Hà nhi bị người đời chỉ trỏ, bảo rằng 'con bé này lớn lên từ kỹ viện.' Ta và ngươi đã là kẻ không còn hy vọng, nhưng Hà nhi thì vẫn còn tương lai."
Phượng Nương nghe vậy, lòng không đành: "Nếu ngươi đã quyết ý đi, ta không cản. Nhưng nếu đã đi, cũng phải tính toán cho ổn thỏa trước đã?"
Ta tính cả rồi. Tám mươi lượng bạc ta chưa động đến. Ta dự định thuê một căn nhà bên sông Lăng Hoa, mở quán bán trà nước và điểm tâm."
"Được thôi."
Phượng Nương nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, không chịu buông: "Nhưng đã chọn được chỗ ở chưa? Đồ đạc sắm sửa đủ chưa? Nếu chưa, thì cứ ở lại đây đã, sắp xếp ổn thỏa rồi hãy đi cũng chưa muộn."
Ta bật cười: "Phượng di à, người sợ chúng ta đi rồi, không ai dám cùng người đùa cợt nữa đúng không?"
Phượng Nương nghe thế cười rung cả người, trong khi Cầm Nương chỉ biết lắc đầu ngao ngán, chỉ tay về phía ta nói với Phượng Nương: "Xem kìa, vốn là một tiểu thư con nhà quan, giờ thì học được cái thói lẻo mép rồi. Không được, nhất định phải đi thôi!"
Miệng nói muốn đi, nhưng việc chuyển đi đâu phải dễ dàng.
Chỉ riêng tìm một nơi phù hợp, Cầm Nương cũng mất hơn một tháng.
Đúng vào đêm lễ Bái Nguyệt, chuyện không hay đã xảy ra.
Tại tiền viện, Phượng Nương đang tiếp đãi Vương Đề Hạt, một vị khách quyền thế trong thành.
Giữa buổi tiệc, Phượng Nương ra ngoài thay y phục, nhưng vì đi lâu quá, Vương Đề Hạt say rượu chờ không nổi, liền xách bình rượu loạng choạng đi tìm.
Và rồi, hắn bước vào hậu viện.
Lúc đó, ta đang mặc váy lụa trắng, ngồi dưới giàn nho ăn bánh ngọt.
Bất ngờ, một gã đàn ông bụng phệ lảo đảo bước đến, rồi bất thình lình ôm lấy eo ta.
Ta hoảng hốt, miếng bánh rơi xuống đất. Quay đầu lại, ta đụng ngay khuôn mặt đầy mùi rượu của hắn.
Cầm Nương nói không sai, tính cách của ta giống hệt mẫu thân, mạnh mẽ và quyết liệt.
Nếu là con gái nhà bình thường, gặp chuyện này chắc đã sợ đến mềm nhũn.
Nhưng ta lập tức vung tay, giáng cho tên kia một cái tát trời giáng.
Vương Đề Hạt vốn là kẻ nổi danh hay đánh đập thê tử, bắt nạt phụ nữ.
Dù là nhận nhầm người trong lúc say rượu, nhưng bị đánh bất ngờ, làm sao hắn chịu để yên?
Mắt hắn trợn tròn, lớn tiếng mắng: "Con kỹ nữ thấp hèn này, ngươi dám động vào đại gia ta à?”
Hắn không chỉ mắng chửi mà còn giơ bình rượu lên định đập vào đầu ta.
Chỉ nghe một tiếng "choang", chiếc bình rượu tráng men vỡ tan thành từng mảnh, và ngay lập tức, một dòng m.á.u từ trán Cầm Nương chảy xuống má.
Trong khoảnh khắc nguy cấp, Cầm Nương không biết từ đâu lao ra, đỡ thay ta cú đánh ấy.