Cầm Nương - Đồng An An

Chương 8

Phụ thân ta xuất thân từ gia đình nghèo khó, dòng họ cũng chẳng khá giả gì.

Còn mẫu thân ta, gia tộc bị cuốn vào vòng xoáy tranh chấp, thân mình còn khó bảo toàn, nói chi đến việc lo lắng cho ta.

Vì vậy, ta sống nương nhờ bên cạnh Cầm Nương, phụ thuộc hoàn toàn vào nàng.

Cầm Nương không cho phép ta ra khỏi hậu viện, mà trong hậu viện, mọi người đối với ta khá tốt, ngoại trừ Trần ma ma.

Trần ma ma là kẻ tham lam, thô tục. Bà ta thường nhân lúc Phượng Nương không có nhà, lén lút lục lọi hòm đồ của nàng.

Có vài lần, ta vô tình bắt gặp, bà ta lập tức túm lấy búi tóc của ta, nghiến răng đe dọa: "Nếu dám bép xép, ta bóp c.h.ế.t ngươi."

Nhưng mỗi khi Phượng Nương trở về, ta liền mách ngay với nàng.

Hừ, Phượng di đối xử với ta tốt như vậy, ta nào có sợ một bà già độc ác.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, đến tháng sáu năm Thừa Khánh thứ hai mươi ba.

Tháng sáu nóng bức oi ả, lòng Cầm Nương cũng nóng như lửa đốt, bởi hạn tù của phụ mẫu ta sắp mãn.

Khi ấy, triều đình chỉ phán họ ba năm tù, theo tính toán, cuối tháng sáu sẽ được thả.

Ba năm qua, Cầm Nương ngày ngày khâu vá se dây, Phượng Nương cũng có lòng nâng đỡ, thường giao cho nàng làm vài đĩa bánh ngọt mời khách.

Khách vừa lòng, thỉnh thoảng thưởng nàng ít trang sức, gấm vóc hoặc túi thơm. Những thứ nhỏ nhặt ấy gom góp lại, ba năm trời nàng cũng tiết kiệm được hơn tám mươi lượng bạc.

Không hổ danh hồng trần là nơi tiêu tốn vàng bạc.

Cầm Nương tính toán: "Với tám mươi lượng này, bốn mươi lượng thuê một căn nhà nhỏ, hai mươi lượng sắm sửa vật dụng, mười lượng mua y phục, giày dép, còn lại mười lượng đưa cho chủ mẫu, để bà tùy ý dùng vào việc gì cũng được."



Cầm Nương đếm từng ngón tay, vừa đắc ý vừa vui vẻ kể từng kế hoạch sử dụng số bạc, đôi mày mắt cong cong còn xinh đẹp hơn cả vầng trăng lưỡi liềm trên trời.

Phượng Nương không nhịn được, chen lời phá hỏng hứng thú của nàng: "Đừng quên, ngươi còn nợ ta một trăm lượng đấy."

Cầm Nương vênh váo phẩy tay: "Không thiếu ngươi lâu đâu! Chủ quân nhà chúng ta từng làm tri huyện, ngài ấy tài giỏi lắm!"

Phượng Nương mím môi cười nhạt, phe phẩy quạt lụa trắng, để mặc nàng khoe khoang.

Ba năm qua, Cầm Nương đã một mình đi đi về về Đại Danh phủ tám chín lần. Nhưng lần này, nàng quyết định dẫn ta theo.

Lúc ấy, ta đã chín tuổi, dáng người dong dỏng, tính cách bắt đầu hình thành, làm việc cũng đã có chút chủ kiến.

Cầm Nương thường nói: "Tính khí của con không giống phụ thân con, mà giống mẫu thân của con hơn."

Thật ra, dáng vẻ và tính cách của mẫu thân, ta đã quên gần hết.

Ký ức thời thơ ấu thường rất ngắn ngủi và những gì ta nhớ được rõ ràng nhất chỉ bắt đầu từ ngày lễ Thượng Nguyên ba năm trước.

Cuối tháng sáu, ta cùng Cầm Nương ngồi lên xe ngựa đến Đại Danh phủ.

Ta nghĩ rằng, quãng đường hơn một trăm dặm này hẳn sẽ rất dễ dàng.

Nhưng khi lên đường mới hay, dọc đường núi non hiểm trở, sông suối nguy nan, va vấp liên tục, phải luôn cẩn thận, chú ý từng bước.

Ấy vậy mà Cầm Nương, một nữ tử yếu đuối, đã một mình đi qua con đường này suốt ba năm ròng.

Chúng ta khởi hành từ sáng sớm, mãi đến chiều mới đến Đại Danh phủ.



Cầm Nương đưa ta vào một khách điếm nhỏ trong thành để nghỉ ngơi, sau đó nàng tự mình đi tìm Trương ngục tốt để dò hỏi tin tức.

Ở lại khách điếm, ta đợi mãi không thấy nàng quay về, hết ngóng bên này lại trông bên kia, lòng như lửa đốt, bồn chồn không yên.

Đến giờ thắp đèn, Cầm Nương cuối cùng cũng trở về. Đôi mắt nàng sưng đỏ, dáng vẻ thất thần như một con rối thiếu đi hơi thở sống động.

"Thế gian bất nhân này, thật sự muốn dồn người ta vào chỗ c.h.ế.t mà!"

Ngoài trời, sấm chớp đùng đoàng, mưa lớn trút xuống ào ào.

Trong phòng, nàng ôm ta khóc òa, khóc cho cái thế gian không chừa đường sống, khóc cho ông trời cố tình trêu ngươi.

Hạn tù của gia đình họ Chu đã mãn, nhưng triều đình lại có kẻ cản trở, khiến án tù của họ bị phán là vô thời hạn

Án tù được phán là vô thời hạn!

Cầm Nương không chịu nổi cú sét đánh ngang tai này, đêm ấy nàng phát sốt.

Ta quỳ gối van xin chưởng quầy của khách điếm gọi đại phu, sắc thuốc, suốt đêm quỳ bên giường nàng, trông nom không rời.

Sáng hôm sau, nàng cố gượng dậy, cắn răng nói với ta: "Hà nhi, ta dẫn con đi gặp phụ mẫu con."

Trước cửa nhà ngục Đại Danh phủ, hai tên lính canh ngục vừa thấy Cầm Nương liền cười đùa cợt nhả: "Chà, Tiểu Bạc Quả lại đến thăm ngục đấy à! Trời nắng thế này mà da ngươi vẫn trắng như tuyết, không cháy nắng chút nào."

"Hừ, tiểu Bạch Quả gì chứ, rõ ràng là Tiểu Hương Ngọc! Tiểu Hương Ngọc, lần này lại mang thứ gì ngon cho cố chủ của ngươi đây?"

Cầm Nương đặt ta đứng sau lưng mình, ôm túi đồ, cố nhịn cảm giác ghê tởm, gắng gượng sức lực yếu ớt của cơ thể, cúi chào hai tên lính canh ngục.

"Hai vị đại gia, xin làm ơn giúp đỡ."
Bình Luận (0)
Comment