Cầm Nương - Đồng An An

Chương 14

Sau khi trêu đùa nhau chán chê, Cầm Nương giục ta viết thư hồi đáp cho phụ thân.

Ta viết được nét chữ nhỏ tinh tế đẹp đẽ, đó là do Phượng Nương dạy ta ngày trước.

Dưới ánh nến, ta trải giấy, chau mày cầm bút viết từng nét, còn hai nàng thì ngồi bên quạt mát, im lặng nhìn ta.

Không biết bao lâu trôi qua, Phượng Nương bỗng thở dài: "Mới chớp mắt, Hà nhi đã mười ba tuổi, trở thành thiếu nữ rồi."

Cầm Nương nghe thế cũng thoáng bùi ngùi: "Chúng ta cũng già rồi."

"Chúng ta làm sao mà không già được? Cả ngươi và ta đều đã hai mươi bảy tuổi rồi. Nếu là nữ tử trong gia đình gia giáo, ở tuổi này đã có con cái đầy nhà rồi đấy."

"Hừ, làm mẹ thì có gì tốt? Sinh con chính là bước qua quỷ môn quan, ta sợ c.h.ế.t lắm."

"Nhưng nếu không con không cái, sau này đến mộ phần cũng chẳng có ai khóc than, đốt giấy."

"Vậy thì ngươi đi mà sinh."

"Phì, ta không sinh đấy. Ta còn phải tu đạo thành tiên, sau này đến sống ở cung Tử Phủ."

Ta viết xong bức thư, nghe thấy lời đối đáp của các nàng, không nhịn được mà bật cười khúc khích.

"Yên tâm đi, sau này Hà nhi nhất định sẽ dẫn con cháu đến mộ phần hai người, khóc than, đốt giấy thật nhiều."

Nghe vậy, Cầm Nương và Phượng Nương đồng loạt nhướng mày giận dữ, cùng đứng lên véo má ta: "Con nhóc không biết xấu hổ, dám mở miệng trù chúng ta c.h.ế.t hả!"



Tiệm trà bánh kinh doanh lúc được lúc mất.

Lúc đông khách, mỗi ngày có thể kiếm đến mười lượng bạc; lúc ế ẩm, muốn kiếm được mười văn cũng khó, thậm chí còn phải bán chịu, một thời gian sau họ mới quay lại trả tiền.

Chỉ tại hoàng gia mấy năm nay như bị trúng tà, năm ngoái Thái hậu băng hà, năm nay thân vương qua đời, năm sau không chừng lại đến lượt vị Hoàng tử nào đó.

Cầm Nương bực đến mức than trời: "Đúng là cứ nhằm vào lúc người ta đang gặp chuyện mà gây thêm rắc rối!"

Nhưng may thay, dưới sự lãnh đạo của Dương Tụng và Nội các, gian thần bị diệt trừ, triều chính được chỉnh đốn. Vị Hoàng đế trẻ tuổi cũng một lòng trị quốc, khiến triều đình dần ổn định, dân chúng cũng nhìn thấy hy vọng cho ngày mai.

Mùa xuân năm Vạn Huy thứ tư, Nội các Dương Tụng qua đời vì bệnh, Trần Các lão – người bạn tri kỷ của ông – trở thành tân Thủ Phụ.

Trần Các lão yêu tài trọng sĩ, việc đầu tiên sau khi nhậm chức là điều chuyển môn sinh của mình - Chu Xuân Đường, từ Diêm Châu về kinh thành giữ chức Hình Bộ Thị Lang.

Phụ thân ta, Chu Xuân Đường, là người chính trực, phong thái tựa sương tuyết, tài hoa như sao sáng, hiếm có ai sánh bằng.

Suốt trăm năm, Diêm Châu chưa từng có người đỗ Tiến sĩ, nhưng chỉ trong ba năm phụ thân ta tại chức, nơi này đã xuất hiện hai người thi đỗ.

Một người được ban danh "Tiến sĩ xuất thân," một người được ban danh "Đồng Tiến sĩ xuất thân."

Người dân Diêm Châu cảm kích ân đức của phụ thân, dựng nên các cây cầu, con đường, giếng nước mang tên Xuân Đường.

Khi gia đình ta rời Diêm Châu, dân chúng rơi lệ tiễn đưa, tiễn suốt ba mươi dặm.

Nhận được tin mừng, Cầm Nương vui đến mức ba ngày ba đêm không ngủ.



Nàng lập tức quyết định đóng cửa tiệm trà bánh, nhanh chóng thu dọn hành lý, chuẩn bị đưa ta về kinh thành.

Phượng Nương nhìn nàng với ánh mắt khinh khỉnh: "Ngươi gấp gáp cái gì? Chu Thị lang vẫn còn đang trên đường về kinh mà."

Cầm Nương vừa cười vừa tất bật thu dọn: "Ta có gấp đâu? Ta có gấp đâu? Ta có gấp đâu?"

Phụ thân ta về đến kinh thành vào giữa tháng Bảy. Đầu tháng Tám, huynh trưởng Chu Việt đã đến Nguyệt Lăng.

Huynh trưởng ta không chỉ đích thân đến, mà còn mang theo một tờ chiếu thư xóa án.

Tờ chiếu thư ấy được gửi đến cho Phượng Nương.

Sau khi nhận được chiếu thư, Phượng Nương đã khóc ba ngày ba đêm không dứt.

Đó là những giọt nước mắt của khổ tận cam lai.

Phụ thân ta, người tuy ít nói nhưng trọng tình nghĩa, việc đầu tiên khi đến Hình Bộ là xem xét lại án cũ, rửa sạch oan khuất cho phụ thân của Phượng Nương – Đỗ đại nhân.

Từ nay, Phượng Nương không còn là con gái của tội thần nữa.

Mẫu thân ta dặn dò huynh trưởng trăm lần ngàn lần, rằng nhất định phải đón cả Cầm Nương và Phượng Nương về kinh thành.

Nhưng Phượng Nương lại chần chừ: "Giờ tâm nguyện của ta đã trọn, lòng cũng không còn vướng bận gì. Nửa đời còn lại, ta chỉ muốn uống trà đạm bạc, đọc kinh luận đạo mà thôi."

Cầm Nương nghe vậy liền không chịu, níu c.h.ặ.t t.a.y áo Phượng Nương, nhất quyết không buông: "Ngươi muốn làm đạo cô? Được thôi! Kinh thành có Ngọc Tuyền Quán, ngươi muốn làm đạo cô thì đến đó mà làm. Nhưng nhất định không được cách ta quá xa. Dù sao ta sống là người của Chu gia, c.h.ế.t cũng là ma của Chu gia, ta nhất định phải về kinh thành!"
Bình Luận (0)
Comment