Cầm Nương - Đồng An An

Chương 15

Phượng Nương cố gắng vùng vẫy: "Tại sao ngươi cứ phải bám lấy ta không buông?"

Cầm Nương bật cười: "Ngươi nói thừa! Không có ngươi, ta biết chọc ghẹo ai đây? Sống thì có gì vui, c.h.ế.t cũng chẳng có gì là khổ."

Phượng Nương không chịu thua: "Còn ngươi thì sao? Lên rồi lại xuống, xuống thì xuống mãi không thôi—"

Cầm Nương ôm bụng cười nghiêng ngả, không thở nổi: "Lần này về kinh, ta – Lý Cầm Nương – đã thực sự trở mình. Từ nay sẽ không còn xuống, xuống, xuống mãi nữa!"

Huynh trưởng ta là người lễ nghi, ngồi một bên nghe hai người đối đáp mà ngẩn người, không nhịn được liền kéo tay áo ta, khẽ hỏi: "Hai tỷ ấy thường xuyên như vậy sao?"

Ta vỗ vai huynh ấy, điềm nhiên đáp: "Huynh phải sớm quen đi."

Huynh trưởng sững sờ, rồi lập tức cảm thán từ tận đáy lòng: "Quả thật là những nữ tử tài tình hiếm có trên đời."

Cuối cùng, Phượng Nương cũng không cãi lại được Cầm Nương, bị nàng kéo tay lôi lên xe ngựa trở về kinh thành.

Trước cổng phủ Thị lang ở kinh thành, mẫu thân ta đã dẫn theo một nhóm gia nhân đứng chờ từ lâu.

Đã xa cách nhiều năm, vừa nhìn thấy Cầm Nương và Phượng Nương, mẫu thân ta lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y hai người, xúc động nói: "Hai vị hiền muội, hai vị ân nhân, nhà họ Chu cuối cùng cũng trông đợi được ngày đón hai người trở về."

Tiếng gọi "hiền muội" ấy khiến cả Cầm Nương và Phượng Nương ngây người trong giây lát, rồi lập tức đỏ hoe cả hai mắt.

Cả đời Lý Cầm Nương chỉ có một chấp niệm, đó là trở về Chu phủ.

Bởi vì khoảng thời gian nửa năm làm đầu bếp trong Chu phủ, đối với nàng, đó chính là tia sáng duy nhất trong nửa đời đầu tăm tối.



Một cuộc sống bình yên, an ổn và niềm vui thầm lặng, nơi nàng không phải là kỹ nữ, không phải là thiếp, mà chỉ đơn giản là một con người thực sự.

Và giờ đây, sau gần mười năm, nàng lại được sống những ngày như thế.

Mẫu thân ta coi các nàng như tỷ muội ruột thịt, sắp xếp viện của các nàng ở gần bà nhất.

Mọi thứ từ ăn uống đến đồ dùng đều là tốt nhất, còn phái thêm vài tỳ nữ hầu hạ bên cạnh.

Mẫu thân nhiều lần xúc động nói với Cầm Nương: "Nhiều năm trước là ta hồ đồ, không chỉ oan uổng muội mà còn đuổi muội ra khỏi Chu phủ. Nhưng muội lại chẳng oán hận, còn nuôi dạy Hà nhi trưởng thành. Muội chính là đại ân nhân của Chu gia. Những năm qua muội vất vả rồi, giờ hãy ở lại phủ hưởng phúc đi."

Bề ngoài, Cầm Nương luôn miệng "Vâng, vâng, phải, phải," nhưng chỉ cần quay lưng đi là nàng lại lén chạy vào tiểu trù phòng làm bánh.

"Chủ quân thích bánh sen, đại nương tử thích bánh gạo nếp, hai vị công tử thích bánh sữa ngọt, còn Hà nhi thì không kén chọn, cái gì con bé cũng thích, ngọt, mặn, đắng, cay. Ôi chao, bánh mà ăn vào miệng, ta chẳng yên tâm để người khác làm đâu."

Lúc nào nàng cũng nói vậy.

Đầu đông, huynh trưởng ta – Chu Việt – thành hôn với đích tôn nữ của Trần Các lão, còn tiểu đệ ta – Chu Huyền – nhập cung làm đồng học bên cạnh Hoàng thượng.

Từ đó, ta bỗng trở thành một trong những tiểu thư được săn đón nhất kinh thành.

Bỗng nhiên ta trở nên bận rộn.

Hôm nay tiểu thư nhà Thượng thư hẹn ta đi thưởng mai, ngày mai thiên kim nhà Tế tửu mời ta đi uống trà. Vì tính cách thẳng thắn mà lại khéo xử sự, ta nhanh chóng được các quý nữ yêu thích, nguyện ý kết giao.

Mà kết giao rồi, tự nhiên sẽ có người hỏi ta về những năm tháng đã qua.

Mỗi lần như vậy, ta đều thoải mái đáp: "Ta được nuôi lớn bởi hai nữ tử xuất thân dân dã. Các nàng sống hết lòng hết dạ, một người tính cách lạnh lùng nhưng tâm can ấm áp, một người thì cứ động tí là khóc, nhưng luôn che gió chắn mưa cho ta."



Các quý nữ nghe nói ta lớn lên nơi dân gian, đều cúi đầu cảm thán: "Chắc hẳn nàng đã chịu không ít khổ cực rồi, đúng không?"

Thực ra, mẫu thân ta cũng từng hỏi như vậy.

Ta rời xa bà khi lên sáu, đến mười lăm tuổi mới trở lại Chu phủ. Khoảng cách chín năm thiếu tình thương của mẫu thân, bà luôn muốn bù đắp cho ta.

Mẫu thân một mực cho rằng, một đứa trẻ sáu tuổi phải rời xa gia đình, đó nhất định là chuyện rất bi thảm.

Nhưng chín năm ấy, ta thực sự sống rất tốt.

Mỗi ngày ba bữa đều no bụng, quần áo tươm tất, chân tay không chịu lạnh. Tuy là sống nơi dân gian, nương nhờ vào người khác, nhưng ta vẫn lớn lên như một tiểu thư thực thụ, chẳng bao giờ phải đụng tay vào việc nặng nhọc.

Gặp được Cầm Nương và Phượng Nương là phúc phận của ta.

Nhưng mẫu thân lại cho rằng, phúc phận của ta không nên chỉ dừng lại ở đó.

Vậy nên, bà hợp sức với đại tẩu của ta – Trần thị – vô cùng tích cực giúp ta tìm một mối hôn sự tốt.

Thế nhưng sau ba, bốn lần gặp gỡ, ta vẫn chưa tìm được một lang quân như ý.

Mẫu thân nóng ruột, Cầm Nương cũng sốt sắng không kém.

Cầm Nương gấp gáp hỏi: "Con có chắc mình không bị Phượng Nương mê hoặc đấy chứ? Ngàn vạn lần con không được học theo nàng!"

Từ khi đến kinh thành, Phượng Nương cứ cách vài ngày lại ghé Ngọc Tuyền Quán. Lần nào cũng ở lại đó vài ba ngày.
Bình Luận (0)
Comment