Cầm Nương - Đồng An An

Chương 16

Bị các đạo cô ảnh hưởng, tính tình nàng giờ đây càng thêm thanh thoát, thoát tục hơn xưa.

Cầm Nương thực sự lo lắng rằng sau này trước mộ phần của Phượng Nương sẽ không có ai đốt hương giấy, nên nàng khuyên Phượng Nương tìm một lang quân mà gả đi.

Nhưng Phượng Nương lại lạnh nhạt đáp: "Hừ, đàn ông. Giờ chỉ cần nhìn thấy một nam nhân, ta liền cảm thấy mùi tanh hôi xộc vào mũi. Chuyện này về sau đừng nhắc lại nữa."

Cầm Nương ngượng ngùng nói: "Thế gian vẫn có nam nhân tốt mà."

Phượng Nương liếc mắt: "Ai?"

Cầm Nương lập tức im bặt.

Phượng Nương liền "phì" một tiếng, mắng thẳng: "Yêu mà không dám nói, đúng là kẻ nhát gan!"

Trong Chu phủ, cặp đôi ngọt ngào như mật ong chính là huynh trưởng ta và đại tẩu.

Huynh trưởng có vẻ ngoài và tính cách rất giống phụ thân, nhưng với thân phận một thư sinh, vốn không thể xứng đôi với đại tẩu xuất thân danh môn.

Thế nhưng Chu gia ta lại có một điểm mà các gia đình khác không thể sánh được, đó là: nam nhân họ Chu không nạp thiếp.

Nghe nói đây là quy định truyền từ thời cụ tổ.

Một đời một kiếp một đôi người. Cụ tổ đã làm được, tổ phụ đã làm được và có vẻ như phụ thân ta cũng vậy.

Phụ thân và mẫu thân ta đã cùng nhau vượt qua bao mưa gió, tình nghĩa không phai.

Mẫu thân tuy tính tình mạnh mẽ, nhưng quả thực rất đảm đang, quản lý Chu phủ đâu vào đấy. Ngay cả khi ở trong ngục, bà vẫn dạy dỗ hai huynh trưởng và tiểu đệ ta rất tốt.



Phụ thân là bậc quân tử trong sáng như ngọc, cả đời giữ thân trong sạch, không chỉ không nạp thiếp hay thông phòng, mà ngay cả thanh lâu cũng chưa từng bước vào.

Có phụ thân làm gương, huynh trưởng đối với đại tẩu cũng hết mực dịu dàng chu đáo.

Hai người thường cùng nhau đọc sách, thưởng trà, tương kính như tân, đúng là một cặp thần tiên quyến lữ.

Đại tẩu thương yêu ta như ruột thịt, vì vậy cũng rất quan tâm đến hôn sự của ta.

Nàng lục lọi khắp nơi, tìm hiểu hết gia thế của các công tử ở kinh thành, cuối cùng dừng mắt ở Vệ Cửu Lang – cháu đích tôn của Bình Dương Công chúa.

Ta đã từng gặp Vệ Cửu Lang.

Hắn mang phong thái thanh thoát như tùng xanh vươn tuyết, tính tình cao nhã, hào sảng. Lại thêm thời thơ ấu từng sống nơi dân dã, nên hắn luôn có lòng trắc ẩn với những người nghèo khổ.

Mà một lang quân như thế, chính là người ta mong đợi.

Sau khi ta và Cửu Lang thành thân, Phượng Nương xuất gia làm đạo cô tại Ngọc Tuyền Quán.

Việc này khiến Cầm Nương cô quạnh vô cùng.

Để giải tỏa nỗi cô đơn, nàng nuôi một con mèo trắng đặt tên là "Đại Khởi." Đại Khởi rất nghịch ngợm, suốt ngày chạy khắp Chu phủ, len lén trộm cá ăn.

Một ngày nọ, Đại Khởi không biết làm thế nào mà chạy vào thư phòng của phụ thân ta, còn lật đổ một chiếc nghiên mực quý mà ông vừa mới mua.

Khi phụ thân mang Đại Khởi trả lại cho nàng, Cầm Nương xấu hổ đỏ mặt tía tai, chỉ muốn lập tức vứt con mèo này đi.



Nhưng phụ thân ta lại mỉm cười, ngăn nàng: "Chỉ là một chiếc nghiên mực, đâu cần làm lớn chuyện."

Không biết Cầm Nương hôm đó bị ma quỷ gì nhập vào, mà chỉ một nụ cười của phụ thân cũng khiến nàng đứng đờ người ra. Qua một nén nhang, nàng đột nhiên nín thở, đảo mắt rồi ngất lăn ra đất.

Chuyện này khiến cả phủ được một trận cười to.

Cầm Nương lại làm trò cười, vì nàng ngất xỉu do say nắng ngay trước mặt phụ thân ta!

Sau đó, nàng xấu hổ đến nỗi suốt mấy tháng liền, hễ gặp phụ thân trong phủ là mặt đỏ bừng, vội tránh đi đường khác.

Khi trở về Chu phủ nghe chuyện, ta cười đến lăn lộn trên giường: "Ha ha ha, lần này Cầm di thật mất mặt quá rồi!"

Cầm Nương lập tức giơ tay dọa đánh ta: "Con tiểu quỷ mồm mép trơn tru này, chỉ biết cười nhạo ta!"

Ta muốn đón nàng về ở tại Vệ phủ, nhưng lần nào nàng cũng kiên quyết từ chối: "Ta khó khăn lắm mới được quay lại Chu phủ, quyết không rời đi nữa."

Mẫu thân ta mấy năm nay vì chuyện của Cầm Nương mà không ít lần đau đầu.

"Bấy lâu nay, Cầm Nương vẫn còn trẻ, lại có ân với nhà ta, không thể để nàng lỡ dở cả đời như vậy được. Hay là... ta thử bàn với phụ thân con xem sao?"

Mẫu thân cũng rất bối rối, nhưng bà thật lòng muốn thành toàn cho Cầm Nương.

Thế là một hôm, mẫu thân ta tươi cười bước vào phòng của Cầm Nương, dịu dàng nói: "Hiền muội à, ta biết tâm ý của muội. Hay là—"

Ai ngờ, chưa đợi bà nói hết, Cầm Nương đã "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt bà, khẩn thiết:

"Đại nương tử, Cầm Nương chỉ mong được sống đến cuối đời ở Chu phủ, những chuyện khác không cầu gì cả. Xin người... đừng nói nữa."
Bình Luận (0)
Comment