Nói xong, nàng lại quay đầu, lo lắng liếc nhìn ta. Lúc ấy, ta đang tập trung toàn bộ tâm trí vào việc viết chữ, không để ý gì đến xung quanh.
Thấy ta không có phản ứng gì, nét mặt Cầm Nương mới dịu đi, quay sang lườm Phượng Nương một cái: "Trước mặt Hà nhi, bớt nói năng bậy bạ lại."
Cuộc đấu tranh phe phái trong triều đình kéo dài đến tháng sáu.
Vào tháng sáu, triều đình đưa ra phán quyết.
Gia sản nhà họ Chu bị tịch thu, gia nhân bị đem bán, phụ mẫu ta cùng huynh trưởng và tiểu đệ bị áp giải đến Đại Danh phủ để giam giữ.
Trong nửa năm phụ thân ta làm quan tại huyện Lăng Thủy, ông liêm chính, công bằng, luôn tiết kiệm, được dân chúng ca ngợi không ngớt lời.
Thế nhưng sau khi phụ thân ta bị bắt giam, lời đồn đại của người đời dần thay đổi.
Họ bĩu môi nói: "Nếu thực sự là quan thanh liêm thì triều đình có bắt ông ta không? Hừ, e rằng cũng chỉ là vẻ ngoài hào nhoáng mà bên trong mục nát!"
"Ta khinh!"
"Rõ ràng là chủ quân vô tội, chỉ vì bị liên lụy mới phải chịu cảnh ngục tù này. Vậy mà lũ người nông cạn kia lại cố ý bôi nhọ danh tiếng của ngài. Thật sự trên đời này không còn người tốt nữa sao!"
Nghe những lời đồn thổi, Cầm Nương tức đến mức nhảy dựng lên, chỉ muốn xé nát miệng của bọn người đó.
Phượng Nương nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Trên đời này, người tốt thuần túy thì cực hiếm, kẻ xấu tột cùng cũng chẳng nhiều, phần lớn chỉ là những kẻ lòng dạ thay đổi như nước. Đã là nước thì tâm tư tất nhiên biến đổi, có thể thành mưa, thành sương, thành băng, thành tuyết, thành sương mù, thành mưa đá. Ngươi cản đường họ, họ là kẻ xấu; ngươi không cản đường họ, họ lại thành người tốt. Thế nên mới có câu: 'Chúng sinh dễ độ, nhân tâm khó dò.' Đạo lý là như vậy."
Cầm Nương vỗ trán, như bừng tỉnh: "Ý ngươi nói nước – giống bản tính lăng nhăng, dễ thay đổi sao?"
Phượng Nương liếc nàng một cái, đặt chén trà xuống, xoay người bước đi: "Đúng là đàn gảy tai trâu."
Đôi mắt Cầm Nương bỗng sáng lên, như ngộ ra điều gì: "Đúng thế! Đàn gảy tai trâu! Lũ lòng dạ đen tối kia làm sao hiểu được sự trong sạch của chủ quân. Ngài ấy thật sự đã đặt lòng tin nhầm người rồi!"
Từ khi phụ mẫu ta bị áp giải đến Đại Danh phủ, Cầm Nương cứ quấn lấy Phượng Nương, tìm đủ mọi cách để xoay sở tìm lối thoát.
Không ngờ, cuối cùng các nàng thật sự tìm được lối thoát.
Hóa ra, nhân tình cũ của Phượng Nương – vị quan lớn họ Ngô – có một người em vợ làm nghề buôn lụa tại Đại Danh phủ.
Mà biểu đệ của người em vợ ấy lại là quản ngục trong nha môn.
Cầm Nương tuy nghèo đến mức không còn gì, nhưng được cái mặt dày.
Cầm Nương bám lấy Phượng Nương, dáng vẻ nịnh nọt mà nói: "Tỷ tỷ tốt của ta, ta ký khế ước bán thân cho tỷ, tỷ cho ta vay chút bạc để cứu người đi mà."
Phượng Nương nhướn mày, "phì" một tiếng: "Ta cần tấm thân rách nát của ngươi để làm gì?"
Cầm Nương cười đáp: "Sao lại không có tác dụng? Tỷ còn sống, ta sẽ hầu trà châm nước; tỷ khuất bóng, ta hóa thành rùa để cõng bia mộ cho tỷ."
Phượng Nương ngoài lạnh trong nóng, không chịu nổi sự nài nỉ dây dưa của Cầm Nương, cuối cùng cũng cho nàng vay một trăm lượng bạc.
Trong nhà Ngô đại nhân, Phượng Nương có ký gửi mấy rương vàng bạc.
Để tránh Trần ma ma lục lọi, nàng giấu vàng bạc, châu báu trong đó, tính ra cũng đến ngàn lượng.
Cầm Nương nhận được bạc, vui mừng hớn hở, lập tức sắm sửa đủ thứ.
Y phục, đồ ăn, thuốc thang, bút mực, đồ vệ sinh cho nam nhân – nàng mua tất cả những gì nàng nghĩ ra.
Nàng quyết định đích thân đến Đại Danh phủ.
Từ Đại Danh phủ đến huyện Nguyệt Lăng cách nhau hơn trăm dặm, ngồi xe ngựa mất nửa ngày.
Thế nhưng, gần ngày đi, Cầm Nương đột nhiên chùn bước: "Chuyện của Hà nhi, ta biết nói sao với chủ quân và chủ mẫu đây? Trong lòng ta áy náy quá!"
Phượng Nương nhét gói đồ vào tay nàng, đẩy mạnh nàng lên xe ngựa, vừa đẩy vừa nói: "Đừng lải nhải nữa, nếu còn chần chừ trời sẽ tối mất!"
Cầm Nương hứa sẽ về ngay ngày hôm sau, nhưng đến ngày thứ ba vẫn chưa thấy trở lại.
Đến ngày thứ tư, nàng mới quay về, mắt sưng đỏ, vừa bước vào phòng đã ôm lấy ta bật khóc nức nở.
Phượng Nương nghe tiếng, vội chạy đến, lo lắng hỏi: "Ngươi chỉ biết khóc thôi à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cầm Nương lau nước mắt, ngừng khóc, nghẹn ngào nói: "Cả nhà chủ quân thật đáng thương, bị nhốt trong một phòng giam nhỏ, uống nước lạnh, ăn cơm nguội. Hai thiếu gia gầy đến trơ xương, chủ quân thì râu ria xồm xoàm, còn chủ mẫu – vốn mạnh mẽ – nay đã bị hành hạ đến mức không còn chút sức sống."
"Vậy chuyện của Hà nhi, ngươi có nói không?"
"Nói rồi. Chủ quân và chủ mẫu không trách ta, còn cảm ơn ta. Nhưng chủ quân bảo, Lai Vượng vốn là mối họa, e rằng một ngày nào đó sẽ gây hại cho Hà nhi."
"Chuyện tên súc sinh đó để sau hãy tính. Nhưng còn ngươi, sao hôm nay mới về?"
Cầm Nương đỏ mặt, lúng túng đáp: "Ta… ta không yên lòng, nên ngồi thừ ngoài nhà lao hai ngày."
Nghe vậy, Phượng Nương thở phào, rồi mạnh tay véo má Cầm Nương, mắng: "Đồ ngốc, muốn làm người ta lo c.h.ế.t à!"