Chương 124: Gậy Ông Đập Lưng Ông
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 124
Gậy Ông Đập Lưng Ông
Chương 124: Gậy Ông Đập Lưng Ông
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: ram76 --- 4vn. eu
Ngô huyện lệnh ngớ ra, lập tức đề cao cảnh giác.
Đây chính là trên công đường, hắn là bản huyện đại lão gia, mà cái huyện này của hắn lại ngay tại phủ ứng Thiên, hầu như phát sinh chút chuyện lớn nhỏ gì đó, liền có thể thẳng đến tai bề trên. Nếu như trả lời có lỗi, làm trò hề cho người, cũng không chỉ người của một cái huyện Giang Ninh này.
Hắn là chủ thẩm, hắn có thể không đáp, nhưng hắn cũng hiếu kỳ. Hắn muốn biết mục đích chân chính muốn hỏi của sinh đồ Thanh châu này, hơn nữa thân phận bối cảnh người này hắn còn chưa hiểu, nếu không phải Hạ Tầm tự nói, hắn còn không biết đối phương cũng là người có công danh. Nơi này là phủ ứng Thiên, phủ ứng Thiên nước rất sâu, long xà hỗn tạp, phàm là người không rõ chi tiết, luôn luôn khách khí chút ít mới tốt. Đây là nhận thức phổ biến chung của kẻ đang làm quan địa phương dưới chân thiên tử.
Ngô huyện lệnh châm chước, cẩn thận nghiêm túc đáp: “Cái này, người làm luật pháp, cũng thường trải qua. Kẻ làm điều lệ, cũng là kế tạm thích ứng. Tự nhiên là không thể vơ đũa cả nắm, hai bên nếu có xung đột, mặc dù bởi vậy tổn hại điều lệ, cũng là bảo vệ luật pháp, không thể vì tạm thích ứng nhất thời, mà hủy đi cái căn bản muôn đời”.
Hạ Tầm cười thầm: “Đã biết hắn sẽ trả lời như vậy, thời đại này còn không phải giống nhau, có phân ra thượng vị pháp, hạ vị pháp. Cái phía trước lớn hơn kẻ sau, hai bên xung đột, lúc nào cũng phải bảo vệ cái phía trước. Đạo lý này cổ kim đều vậy”.
Hạ Tầm lại hỏi: “Như vậy học sinh thinh giáo huyện tôn đại nhân, bảo vệ tài sản riêng, đây là kế quyền nghi hay thông thường?”.
Ngô tri huyện nói: “Bảo vệ tài sản riêng chính là lẽ thường muôn đời bất dịch. Tài sản riêng còn không được bảo vệ, người trong thiên hạ sao có thể được an bình?”.
Hắn hướng lên trời chắp tay nói: “Cho nên hoàng đế Hồng Vũ ta định Luật Đại Minh quy định, phàm kẻ đêm vô cớ vào nhà người ta, trượng tám mươi. Chủ nhà nhất thời giết chết, không bàn tới. Kẻ xâm chiếm nhà người khác, ruộng một mẫu, nhà một gian trở xuống, đánh năm mươi. Mỗi ruộng năm mẫu, phòng ba gian, tăng thêm một cấp, tội định tám mươi trượng, tù hai năm. Kẻ quan hệ, tất cả tăng hai mức.
Nếu đem người khác hỗ trợ tranh lẫn nhau điền sản phòng xá, xằng bậy tác nghiệp, hoặc giả mông lung đem hiến quan để ép người, người làm cùng, kẻ nhận, tất cả trượng một trăm, tù ba năm. Như hệ cưởng chiếm, trượng một trăm, lưu đày ba nghìn dặm.
Vị tri huyện này đem một bộ Luật Đại Minh giắt lưng đọc thuộc lòng, Dương Vũ nghe đến đó, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng xuống dưới.
Hạ Tầm xem như không thấy, lại nói: “Học sinh lại thinh giáo đại nhân, hiểu đạo là kế quyền nghi hay thông thường?”.
Ngô huyện lệnh nghiêm mặt nói: “Ngươi là người đọc sách, cái này còn cần hỏi bản quan sao? Tử viết: Hiếu, thiên chi kinh dã, địa chi nghĩa dã, dân chi hành dã. Làm người, không có cái nào lớn hơn hiếu, dạy dân thân ái, không có cái lương thiện nào hơn hiểu. Phu hiếu, đức chi bản dã, nhân chi bản dã, giáo chi sở do dã, tam cương ngũ thường, ai cũng coi đây là gốc. Đây là đạo lý dùng được ở mọi lúc mọi nơi, là đạo lý chuẩn bất luận kẻ nào cũng đều làm. Không có đạo hiếu, cùng cầm thú có gì khác nhau đâu?”.
Hạ Tầm chắp tay nói: “Học sinh thụ giáo, một vấn đề cuối cùng, đại nhân cho rằng, bảo vệ trâu cày, là kế quyền nghi hay thông thường? Là dùng được mọi lúc mọi nơi, mọi người đều tuân theo thực hiện?”.
“Cái này” Ngô huyện lệnh cuối cùng biết hán hỏi đến vấn đề nào, mục đích là ở đâu? Nhưng hai vấn đề trước hán đã đáp, lúc này lảng tránh vấn đề này, không khỏi cũng có chút quá rõ ràng.
Cho nên Ngô huyện lệnh chần chừ một chút, chậm rãi đáp: “Triều đình hạ lệnh bảo vệ trâu cày, bởi vì nông nghiệp là căn bản của quốc gia, mà trâu cày là công cụ làm việc. Nhưng thời gian địa điểm có khác biệt, tất nhiên không thể vơ đũa cả nắm, ví dụ như vùng phương Bắc, thảo nguyên đại mạc phương Tây, đất đó không thích hợp trồng trọt, chăn nuôi súc vật là để thịt chúng nó làm thức ăn, cái này trâu tất nhiên là giết để ăn. Lại ví.
Dụ như phương Đông biển rộng ngàn dặm, ngư dân đi thuyền trên biển, dựa vào nước ăn nước, tất nhiên cũng không lấy trâu làm trọng. Lại hoặc với đất Trung nguyên ta, ngày sau hoặc có công cụ rất tốt thay thế trâu cày, vậy cũng không cần lại bảo vệ trâu cày, cho nên, nó là kế quyền nghi”.
Nói đến đây, Ngô huyện lệnh vội thêm một câu: “Nhưng mà, thời khắc này, tại cảnh nội Đại Minh ta, trâu cày vẫn đang là mười phần trọng yếu, vẫn còn nhận được pháp lệnh bảo vệ”.
Hạ Tầm nói: “Học sinh biết, như vậy vì sao học sinh còn phải giận giết trâu cày?”.
Thanh âm hắn đột nhiên đề cao gấp đôi, đem việc hắn ngàn dặm xa xôi trở về quê quán, lại gặp tổ ốc bị người sửa làm chuồng heo chuồng trâu nói một lần, linh vị vong mẫu bị người hất rơi góc tường, nhiễm dơ bẩn các việc trọng điểm đề cập tới, cuối cùng dõng dạc nói: “Xâm chiếm phòng xá người khác làm của riêng, phá hư tổn hại, đây không phải xúc phạm hình luật Đại Minh?”.
Dương Vũ đầu đầy mồ hôi, cướp lời nói: “Đồng tông đồng tộc, cái gì gọi là xâm chiếm, chuyện gì không thể thương lượng? Thân tộc phụ lão cũng là bởi vì nhiều năm qua cha ngươi không có tin tức, nghĩ lầm là đã chết tha hương, cho nên mới chiếm dụng phòng xá nhà ngươi. Ngươi đã trở về, dù có bất mãn, cũng có thể bắt trâu bò, từng cái bắt đền, như thế nào có thể ngang nhiên giết trâu?”.
Hạ Tầm lạnh lùng nói: “Tổ ốc bị người phá hư, dờ ra làm chuồng trâu dê ngựa, phụ mẫu song thân dưới suối vàng có thể nhắm mắt? Linh vị Tiên mẫu, bị người hất rơi góc phòng, khắp trên linh vị ô uế, tiên mẫu trên trời có linh, sao được sống yên ổn? Từ xưa nói, thù giết cha, không đội trời chung, ăn thịt địch, uống máu địch, không giải hết hận này. Dương mỗ chịu nhục nhã này có khác gì đâu? Dương mỗ không tàn sát những súc sinh kia, hận này làm sao có thể tiêu? Như thế nào không phụ lòng tiên phụ tiên mẫu trên trời có linh thiêng? Như thế nào tổ trạch này biến thành chuồng heo, vong mẫu chi linh lại chịu được nhục nhã này! Không phải như thế, Dương Húc uổng công làm người!”.
Hạ Tầm nói những lời này lập tức khiến cho những người có trên công đường đồng tình. Dân gian khi đó hình dung kẻ không việc ác nào không làm, xấu tới cực điểm, hình dung hành vi của hắn như thế nào? ‘Thích quả phụ môn, bào tuyệt hộ phần (đánh quả phụ, phá mồ mả) ’ Đây là khinh người quá đáng, hành vi làm người vô sỉ nhất.
Một chữ hiếu, từ thượng cổ được nâng lên làm một loại đạo lý đức niệm phổ thông nhất, quán xuyên qua khắp các mặt xã hội, cũng coi đây là trụ cột đặt các trụ cột nhân văn. Khiến cho tỗ tiên nhục nhã, đây là một sự tình không thể tha thứ, cách làm của Hạ Tầm chẳng những có điều kiện pháp lý tiên quyết là người khác cưỡng chiếm nhà dân, hơn nữa hợp cả yêu cầu đạo đức xã hội, tất nhiên khiển cho mọi người ở đây kể cả Đan Huyện lệnh cùng đồng tình.
Hạ Tầm vô cùng đau đớn tiếp tục nói: “Buồn cười là, thẳng đến hôm nay lên công đường, nhìn thấy những đơn kiện này, những vị nguyên cáo này, ta mới biết được, bọn họ thật sự là chú ta bác ta, trưởng bối nhà ta, thật đau lòng! Giết chết súc vật xâm chiếm phòng xá nhà ta tính là cái gì? Ta vốn đang có ý định muốn một tờ trạng thư đưa đến trước mặt đại nhân, cầu xin đại nhân vì học sinh mà chủ trì công đạo. Nhưng... Nhưng vô luận như thế nào, họ cũng là trưởng bối chí thân của ta, ta làm sao nhẫn tâm bỏ qua xuất thân mà làm ra chuyện trả thù như vậy...”.
Dương Vũ tức quá nói: “Huyện tôn lão gia, đây là hắn giảo biện. Hắn đang vì chuyện chính mình lạm sát trâu cày mà tìm cớ thoát tội”. Hạ Tầm khóe môi chậm rãi mỉm cười, hắn hiểu rõ, trừ khi cái Dương thị nhất tộc này ngay tại chỗ có lực lượng quan phủ gì đó, cái đám quan tép riu này ngay ở dưới chân thiên tử cũng dám tham ô trái pháp luật, bằng không trận quan ti này mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Giết trâu cày tuy có tội, nhưng cùng so sánh với xâm chiếm nhà dân, vậy không có ý nghĩa. Nếu như lại giơ lên lá cờ hiếu đạo này, đó chính là không ở đâu có thể bất lợi, coi như là hoàng đế, cũng tuyệt không dám tại hiểu đạo làm ra quyết định khiến người thiên hạ nghi vấn. Huống chi cái án giết trâu này, tuyệt không đến mức xuất hiện ở trên bàn Chu Nguyên Chương đang nhuốm bệnh kia?
Nhưng mà, dưới chân thiên tử, chân long bên cạnh, nước rốt cuộc sâu thế nào?
“Ngươi nói gì? Quan ti thua? Quan ti vậy mà thua?”.
Dương Vanh giậm cây gậy chống, tức giận nói: “Không riêng trên dưới Dương gia ta, tất cả mọi người trấn Mạt Lăng ta, chính là mười dặm tám vùng, giờ đây có bao nhiêu người đang nhìn? Sự kiện Dương Đỉnh Khôn kia, đã trôi qua hơn mười năm, giờ đây lại bị người lật ra, truyền đến khắp nơi, truyền cực kỳ khó nghe! Giờ đây con của hắn đã trở lại, ngựa xe như nước, tôi tớ như mây, tài vật liên tục suốt hai mươi xe ngựa, đó là áo gấm về quê!”.
Dương Vanh thở hổn hển nói: “Đây không phải là vả vào mặt ta sao? Đây không phải vả vào mặt ta sao? Lúc trước ta phản đối người trong tộc làm ăn buôn bán, cái này vừa vặn rất tốt, hắn còn khảo trúng sinh đồ, về nhà còn khiển cho lão phu đến đấy hạ uy, giết trâu giết dê, ẩu đả tộc chúng, nhục mạ lão phu, đây là làm mất mặt ta trước mặt mọi người. Tiểu súc sinh này, tiểu súc sinh này là đến báo thù cho mẹ của hắn đây. Giờ đây quan ti thua, đây là quê nhà chúng ta, người đông thế mạnh, vậy mà thua quan ti, ngươi để cái mặt già nua này của ta đặt chỗ nào? Ngươi cũng không làm được cái gì cho ra hồn cả”.
Dương Vũ cúi đầu hầu như chui vào trong cổ áo, xấu hổ nghe, không nói một lời.
Lúc này một người trẻ tuổi mặt mũi tuấn tú, mặc áo xanh bước nhanh tới, vừa vào nhà liền lớn tiếng nói: “Gia gia, trong nhà xảy ra chuyện gì, muốn vội vã gọi ta trở về?”.
Dương Vanh vừa thấy hắn, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười. Người trẻ tuổi này là người cháu một hắn yêu thương nhất, trưởng tôn chi trưởng Dương thị gia tộc Dương Sung, học sinh Thái học, là hậu sinh có tiền đồ nhất trong lớp trẻ Dương thị gia tộc.
“Sung nhi, tới đây tới đây, tới chỗ gia gia”.
Dương Vanh phất phất tay đuổi Dương Vũ ra ngoài, đem tôn tử gọi đến trước mặt, đem sự tình từ đầu chí cuối nói cho hắn một lần. Dương Sung nghe xong khóe miệng nhếch lên, giống như cười mà không phải cười nói: “Tôn nhi còn cho là có sự tình lớn gì, hóa ra vì một tiểu bối không biết tiến thối?”.
“Sung nhi hồ đồ!”.
Dương Vanh nói: “Đê dài ngàn dặm, hỏng tại hang kiến. Dương thị gia tộc chúng ta ở trấn Mạt Lăng, có thể so sánh không được biên trấn bốn phía bế tắc nghèo nàn hoang vu, muốn duy trì cái họ lớn này, dễ dàng sao? Hôm nay nhảy ra cái gai này, mai nhảy ra cái gai kia, ngươi có chủ ý của ngươi, hắn có chủ trương của hắn, cái nhà này của chúng ta sớm muộn gì cũng chia năm xẻ bảy!”.
Dương Sung không cho là đúng cười nói: “Gia gia yên tâm, loại chuyện này tôn nhi không cho phép nó xuất hiện. Dương Húc? Ta đối với hắn còn có chút ấn tượng. Cái kẻ bất lực kia giờ đây rất có tiền đồ sao?”.
Dương Sung là trưởng tôn chi trưởng Dương gia. Năm đó dẫn trẻ con trong tộc khi dễ Dương Húc, hắn đương nhiên là người dẫn đầu, lúc hắn đích thân động thủ cũng không nhiều, bình thường chỉ là ra chủ ý xấu, sai khiến người khác đi làm. Mỗi lần đều đem Dương Húc tuổi nhỏ khi dễ gào thét khóc lớn về nhà.
Dương Vanh nói: “Đúng vậy, tiểu súc sinh này giờ đây tiền đồ, cùng ngươi giống nhau, đều khảo trúng sinh đồ, đương nhiên rồi, ngươi là Thái học sinh, hắn chỉ là sinh đồ Thanh Châu phủ, so không được với ngươi, nhưng ít nhất cũng là có công danh trên người! Hắn lần này trở về, nói rõ là muốn thay cha mẹ hắn tìm gia gia ngươi tính sổ. Hắc! Hôm qua giết sạch hơn mấy chục miệng gia súc thúc thúc bá bá của ngươi nuôi, ngươi xem xem, giờ đây cả trấn còn bay mùi thịt, một ngày ba bữa, lúc nào cũng làm mất cái mặt già của gia gia ngươi.
Như hôm nay, hắn lại đánh thắng quan ti, cực kỳ hãnh diện! Gia gia của ngươi... Già rồi, đấu không lại, đấu không lại. Gia gia ngươi cả đời lo lắng chuyện này phát sinh, lúc trước Dương Đỉnh Khôn... Gia gia lo lắng chính là xuất hiện một ngày như vậy... Gặp hắn lần này đúng là người đến bất thiện, chúng ta nếu không thể đem hắn đè xuống, e rằng ngày này... Thật muốn thay đổi”.
“Gia gia yên tâm, Dương Húc cái tên dã chủng này, không lật được trời!”.
Dương Sung lạnh lùng cười, hắn là trưởng tôn chi trưởng Dương thị gia tộc được người tôn sùng, từ nhỏ đã dường thành tính tình kiêu ngạo. Từ sau khi vào Thái học, càng không coi ai ra gì. Dương Sung cười lạnh nói: “Hắn hôm nay thắng quan ti, chỉ là chiếm đủ một cái chữ Hiếu. Thời.
Cổ CÓ kẻ xỉ nhục cha người ta bị con giết, triều đình khoan dung giáo dục làm ví dụ, từ đó hậu nhân lấy làm so sánh. Huống chi chỉ là giết trâu giết dê, tri huyện Giang Ninh kia không dám ở chuyện này làm ra hành động lớn. Nhưng cử động của hắn lần này, thật toàn bộ không có sơ hở? Không hẳn vậy...”.
Dương Vanh tinh thần dao động, vội hỏi: “Sung nhi, ngươi nói gì?”.
Dương Sung nói: “Xâm chiếm nhà dân, một cái này chúng ta không cách nào tránh khỏi, nhưng mà... Pháp bất trách chúng (pháp luật không trách số đông), huống chi có hơn mười nhà, lại là trưởng bối bản tông bản tộc người ta, cùng người ngoài cường chiếm có chỗ khác, xử phạt có nặng có nhẹ, còn ở lòng chủ thẩm. Điểm này thôi, chỉ cần tìm được nhân vật đắc lực từ đó xoay chuyển, thật ra chưa nghiêm trọng như vậy”.
Dương Vanh nói: “Cái chuyện này đương nhiên không có gì nghiêm trọng. Huyện Giang Ninh cũng không phán nặng, xử phạt có thể nói là đánh tất cả năm mươi roi, hắn nói hòa khí, dàn xếp ổn thỏa, vấn đề là, Dương Húc làm như vậy, ta nếu không trị hắn, sau này trước mặt các tộc nhân còn ngẩng đầu như thế nào? Lời ta nói ra còn có người nghe sao?”.
Dương Sung thầm nghĩ: “Ngươi đem tổ ốc nhà người ta biến thành chuồng heo, quả thực chính là cười lên đầu người ta. Đổi lại là ta đến giết ngươi cũng không giải được hận, giết của ngươi mấy đầu dê heo ngươi mất hứng cái gì?”.
Nhưng những lời này hắn cũng chỉ có thể nói trong lòng, hắn cũng rõ ràng, gia gia lúc trước đối với một nhà Dương Đỉnh Khôn áp bách là vì đem ý đồ khiêu chiến quyền uy đích tôn của hắn bóp chết từ trong trứng nước, về sau dung túng cho các tộc nhân xâm chiếm phòng xá nhà cửa Dương Đỉnh Khôn, cũng là ví dụ sống sờ sờ chấn nhiếp tộc nhân khác, nói cho cùng cũng là vì quyền uy cùng lợi ích một nhà bọn họ đâu đến nỗi bị tổn hại.
Hắn là trưởng tôn chi trưởng, chỗ gia gia hắn giữ gìn, đúng là hắn nên giữ gìn. Hắn trầm tư một lát nói: “Giết trâu dù sao cũng là trái với pháp lệnh triều đình. Những súc vật kia đều là của nhà trưởng bối bản tộc, dù có không đúng, hắn cũng không nên ở dĩ hạ phạm thượng, chẳng lẽ đem các chi tàn sát mới thề hiện lòng hiếu thảo? Cái Hiếu này, cũng không chỉ là tận hiếu với cha mẹ, đối với trưởng bối dòng tộc hắn không phải tận hiếu sao? Hắc, gậy ông đập lưng ông, chúng ta có thể tại điểm này làm một bài văn chương”.
Dương Vanh nói: “Huyện lệnh Giang Ninh đã phán quyết, ngươi có thể lật lại án này?”.
Dương Sung cười nặng nề: “Tiếp tục cáo, bẩm báo lên phủ ứng Thiên đi”.
Dương Vanh tuy là thân hào nông thôn bản địa, nhưng mà còn chưa đến đánh qua quan ti phủ ứng Thiên. Phủ doãn phủ ứng Thiên không chỉ là Tri phủ bình thường, nha phủ dưới chân thiên tử, Tri phủ này trên đầu liên hệ lục bộ, có việc có thể trực tiếp báo lên cho trên nghe, đó là cận thần thiên tử, đến quan ti của hắn, Dương Vanh thật là có điểm sợ hãi.
Hắn lường lự nói: “Phủ ứng Thiên? Như vậy... Có thể sao?”.
Dương Sung nói: “Đương nhiên không phải hiện tại. Ta lập tức trở về thành tìm ân sư. Người cùng với Phủ doãn phủ ứng Thiên Vương Hồng Duệ Vương đại nhân là hảo hữu tri giao, ta đem việc này bẩm với ân sư, mời ân sư trước mặt Vương đại nhân nói tốt vài câu, sau đó gia gia lại đến ứng Thiên phủ dâng lên cáo trạng”.
Dương Vanh lo lắng nói: “Lão sư kia của ngươi, ở trước mặt Phủ doãn đại nhân thật có tiếng nói sao?”.
Dương Vanh ngạo nghễ nói: “Gia gia yên tâm, vị lão sư này của ta, là năm Hồng Vũ thứ mười tám hội thí đệ nhất, đại tài tử thi đậu Thám Hoa. Làm Hàn lâm Biên tu, thăng Tu soạn, dời đến Nhâm Xuân phường làm Giảng Độc quan, thư đồng đông cung, có công dạy Thái tôn được đề thăng, hôm nay làm quan đến Thái thường Tự khanh kiêm Thái học tiến sĩ, họ Hoàng tên Tử Trừng. Người chẳng những cùng phủ doãn phủ ứng Thiên là hảo hữu, đương kim Hoàng thái tôn điện hạ đối với người cũng là bảo sao nghe vậy. Người nói một câu, mười phần phân lượng”.
Dương Vanh mừng rờ, đứng dậy cười ha hả nói: “Tốt! Tốt! Tôn nhi giỏi của ta, ngươi quen được nhân vật như thể, ta còn phải sợ hắn sao?”.
Đột nhiên nghe thấy tin vui, lão gia hỏa khí thế đề cao, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Húc, tiểu súc sinh ngươi ngỗ nghịch tôn trưởng, đại nghịch bất đạo. Bằng vào một thân khéo nói, còn lớn hơn hai cái miệng quan gia? Lão phu phen này nhất định trị cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan