Chương 125: Mượn Gió Động
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 125
Mượn Gió Động
Chương 125: Mượn Gió Động
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: ram76 --- 4vn. eu
Tuân Tử viết: ‘Nhân đạo ai cũng có biện, biện lớn lao tại phân, phân lớn lao tại lễ’ Lại nói: “Tiên vương ghét loạn nên đã chế lễ nghĩa để phân, dùng có thể phân cấp bậc sang hèn, chênh lệch lớn bé, phân biệt hiền ngu hay không, đều sử dụng các bậc lễ nghĩa khác nhau’. Thông qua lễ có thể phân rõ tôn ti, sang hèn, lớn nhỏ, trong ngoài xa gần.
Trong gia tộc, lễ phụ tử, vợ chồng, huynh đệ cũng không giống nhau. Ban đêm vì cha mẹ sắp xếp giường chiếu, sáng sớm hướng cha mẹ vấn an, ra ngoài cần phải diện cáo, trở về cần phải gặp mặt báo, không chiếm giữ vị trí tôn giả, cùng bàn trướng giả thì không ngồi ở vị trí trang tâm, không tích trữ tài sản riêng... Đây đều là lễ của mọi người.
Chỉ có thông qua lễ khác nhau, mới có thể xác định trong gia tộc và trong thiên hạ các loại nhân thân và hành vi, khiến người cùng người thể hiện rõ bản phận, quân thần cao thấp cha con anh em dựa vào lễ mà định. Cho dù là người thường, cũng cần biết hiểu lễ, hành lễ.
Người bình thường khi không kịp lễ, cũng không phải họ vô lễ, chỉ là nói người bình thường giới hạn trong tài lực, vật lực và thời gian, không thể chuẩn bị lễ, ví như người bình thường không vô miếu tế mà mà tế tại nhà...”.
Hoàng Tử Trừng ánh mắt có chút chuyển động, cũng không biết nhìn thấy gì, đột nhiên hơi khẽ cau mày, cầm thước trong tay hướng chuông thanh đồng gõ một cái, giương giọng nói: “Tốt lắm, hôm nay giảng đến đây, các ngươi lui ra, Dương Sung lưu lại”.
Các học sinh đều đứng dây, vái dài lui ra, Dương Sung đi đến trước án tiên sinh, kính cẩn đứng lại.
Hoàng Tử Trừng là một lão nhân gần năm mươi tuổi, khuôn mặt hơi xanh, ánh mắt uy nghiêm, nếp nhăn trên mặt nhẹ nhàng, lại làm cho người ta có một loại cảm giác khe rãnh, đúng là tính cách hắn, cẩn thận tỉ mỉ, hơi cố chấp.
Hoàng Tử Trừng nhìn môn sinh đắc ý của mình, không vui nói: “Dương Sung, lão phu vừa rồi bắt gặp ngươi bộ dáng hồn bất phụ thể, không yên lòng, đối với lời lão phu nói không cho là đúng?”.
Dương Sung lắp bắp kinh hãi, vội vàng chắp tay nói: “Học sinh không dám. Học sinh là nghe tiên sinh nói, không khỏi nhớ tới việc nhà mình, cho nên nhất thời thất thần, kính xin tiên sinh thứ tội”.
Hoàng Tử Trừng thần sắc hòa hoãn lại: “Ổ, thì ra ngươi nghe vi sư nói có chỗ cảm súc. Trong nhà ngươi, đã xảy ra chuyện gì?”.
Dương Sung ảm đạm thở dài, nói: “Gia môn bất hạnh, vốn việc xấu trong nhà không muốn giương ra ngoài, nhưng tại trước mặt ân sư, học sinh tự nhiên là biết thì sẽ nói, nói sẽ nói hết, ân sư không tính là người ngoài”.
Hoàng Tử Trừng thần sắc càng thêm ôn hòa, ha ha cười nói: “Trong học sinh của lão phu, ngươi gần đây trầm ổn trì chính, nói năng cẩn thận, ta đã nói thôi, hôm nay như thế nào lại thất thường như thế. Nói vậy thôi, trong nhà xảy ra chuyện gì?”.
Dương Sung nói: “Chuyện xấu này của Dương gia, còn phải nói lên chuyện hơn hai mươi năm trước, ân sư cũng biết, Mạt Lăng Dương gia ta, là thị tộc lớn nhất địa phương, lúc ấy ta có một vị tộc thúc, tên Dương Đỉnh Khôn, không chịu yên gia nghiệp, mà tìm cách đi theo hướng buôn bán, thấy lợi mà không để ý tới tổ phụ, học sinh luôn mãi khuyên nhủ, bỏ hoang ruộng đất gia tộc phân cho hắn, chạy ra bên ngoài đi buôn bán”.
Hoàng Tử Trừng sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói: “Tiên vương có nói, dân có ruộng lo cày, nữ ở nhà lo kéo tơ, thủy hạn không lo, cơ hàn không đến. Nếu đi con đường khác, nông nghiệp bị phế, một nhà nông không làm, trăm nhà không có cơm. Muốn người ta không nghèo đói sao được? Thương nhân không tự sản xuất, trữ hàng tích trữ, thao túng vật giá, chính là người ngồi không mà hưởng. Người này vứt bỏ chính nghiệp, làm nghê thấp kém, thật tự làm người hạ tiện”.
Dương Sung nói: “Tiên sinh nói là thế. Nhưng hắn tự nguyện như vậy, tổ phụ học sinh không muốn bắt buộc, liền cũng cho phép hắn đi. Không nghĩ, thúc phụ hàng năm buôn bán bên ngoài, khó được về nhà một lần, thẩm nương ta... Nàng...”.
Hoàng Tử Trừng ánh mắt ngưng lại: “Hử?”.
Dương Sung một bộ dáng khó có thể mở miệng nói: “Nàng... Nàng không tuân thủ nữ tắc, cùng người làm việc cẩu thả.
Hoàng Tử Trừng khinh thường hừ lạnh một tiếng. Dương Sung vội nói: “Trên đời này không có tường nào không bị gió lùa, chuyện này dần bị quê nhà hiểu rõ, rảnh rỗi nói toàn lời khó nghe, cả gia tộc đều bị hổ thẹn. Thẩm nương ta gặp việc cơ mật bại lộ, xấu hổ không dám gặp thúc phụ, trước khi thúc phụ về một ngày liền nhảy giếng tự vẫn. Ai ngờ bởi như vậy, ta không biết thúc phụ liền cùng toàn tộc chúng ta sinh hiềm khích, phẫn uất mà mang con nhỏ đi xa tha hương.
Chỗ phòng xá hắn bỏ đi bị gió mưa xâm nhập, đạo tặc ra vào, lâu năm thiếu tu sửa, suy tàn khó khăn, lung lay sắp đổ. Trong tộc có hơn mười vị thúc bá, thấy phòng xá hoang phế, không sử dụng nổi, liền đem chỗ gia sản này tạm sử dụng, ai biết.
Dương Sung xuống dưới cũng không dám nói dối, nếu là những câu không thật, hắn cũng sợ bị Hoàng Tử Trừng hiểu chân tướng, chính mình từ nay về sau không còn được lòng của hắn, đánh mất tiền đồ của nhà mình. Hoàng Tử Trừng nghe xong thốt nhiên nói: “Người này rất không thông sự lý. Bất luận ngày xưa ai đúng ai sai, phòng xá một chỗ khó khăn rách nát, không kham trụ nổi, mặc dù tộc nhân có chút chuyện không phải, hắn đã trở về, cũng có thể nhốt trâu bò, cùng người lý luận, sao có thể giận giết chi. Trâu là canh cụ của người làm nông, gia súc là tài vật của trưởng bối bản tộc, Dương Húc này giỏi một thân khéo nói, giỏi một bộ xảo trá, hắn đây là dùng một cái chữ Hiếu, hiệp oán trả thù!”.
Dương Sung vẻ mặt đau khổ nói: “Tiên sinh nói là thế, đây chính là chỗ xảo trá của hắn. Nhưng hắn chiếm đạo hiếu cái đại nghĩa này, ai làm gì được hắn? Tri huyện Giang Ninh cũng chỉ theo cổ lệ, miễn tội hắn giết trâu, hiện hôm nay hắn tại trấn Mạt Lăng xây dựng rầm rộ, hắn muốn trọng tu phòng cũ, nguyên là bản phận người con, thật ra cũng không có chuyện gì. Nhưng hắn đem dê bò bị giết đều đem nấu nướng, cùng mướn thợ thủ công ngày ngày ăn uống, cố ý trước tộc nhân ra uy.
Các tộc thúc tộc bá của học sinh đến nhà lý luận, đều bị ác nô dưới tay hắn đánh đem trở về, tổ phụ học sinh là chi trưởng một tộc, cùng tổ phụ hắn là huynh đệ, thấy hắn cùng đồng tông đồng tộc trở mặt như thế, tổ phụ sầu lo, đích thân đến nhà khuyên giải, ai ngờ... Lại bị tiểu tử mắt không tôn trưởng mắng chửi lên, đuổi khỏi cửa. Tỗ phụ tuổi tác đã cao, sao chịu được nhục nhã như thể, sau khi trở về liền ngã bệnh.
Những thúc bá trong tộc bị hắn giết trâu cày, mắt thấy sắp đến mùa trồng trọt, lại mất đi công cụ trồng trọt đắc lực nhất, tình cảnh mười phần quẫn bách, nhưng vẫn không thể làm gì được hắn. Người nhà quê chất phác, lý luận sao là đối thủ của hắn?”.
Hoàng Tử Trừng hừ một tiếng nói: “Cho nên nói, nhân đạo ai cũng có biện, biện lớn lao tại phân, phân lớn lao tại lễ. Hiếu đạo tất phải đề xướng, nhưng người này rắp tâm bất lương, những gì làm chỉ là trộm chiếm một cái chữ hiếu, kỳ thực là vì che giấu việc ác tự ý giết trâu cày, khi dễ trưởng bối tộc chúng mà thôi”.
Dương Sung đau khổ thở dài, lại nói: “Tổ phụ học sinh không muốn gia tộc bất hòa, khuyên bảo các vị tộc thúc của học sinh, nguyên ý nhà ta bỏ tiền ra, vì bọn họ mua lại trâu cày, hy vọng sau việc phong ba này, con cháu một tộc vẫn có thể hòa thuận cùng một chỗ, nhưng các vị tộc thúc lại tức chuyện Dương Húc làm, muốn liên danh bẩm báo lên Phủ doãn ứng Thiên, học sinh vừa rồi đang nghĩ, có nên trở về hay không, khuyên bảo các vị tộc thúc...”.
Hoàng Tử Trừng nghiêm mặt nói: “Dương Sung à! Lệnh tổ cùng ngươi, lấy đại cuộc làm trọng, tấm lòng có thể hiểu, nhưng mà, khoan dung có mức độ của nó, vượt quá mực này, thì đó là trợ ác. Thướng mà không khuyến khích thì chỉ là thiện, phạt mà không trừng phạt là dung túng cho cái ác. Dung túng cái ác tức là làm ác, các tộc thúc của ngươi không có sai, người như thế không thể nhường nhịn được”.
Hoàng Tử Trừng suy nghĩ một chút lại nói: “Vốn việc tư pháp đều có quan phủ địa phương, vi sư không nên can thiệp. Nhưng Dương Húc rất xảo trá, ngôn từ xảo biện, sợ quan viên bị che mắt, vi sư nếu không có nghe ngươi nói ra nguyên do chi tiết trong đó, chỉ nghe bề ngoài, cũng khó tránh khỏi phải tin tưởng hắn thật là xuất phát từ hiếu tâm, nhất thời xúc động phẫn nộ mà động đao giết trâu. Ngươi trở về một chuyến, không cần phải học tổ phụ ngươi dung túng kẻ gian làm ác, mà trợ giúp các tộc thúc ngươi đánh thắng trận quan ti này. Chỗ phủ ứng Thiên, vi sư sẽ vì ngươi nói tốt một phen”.
Dương Sung mừng đến phát điên, trên mặt cũng không dám lộ ra, chỉ là vái thật dài, kính cẩn nói: “Học sinh thụ giáo, học sinh tập tức về quê, tuân theo tiên sinh làm việc”.
***
Dương gia mỗi ngày cung ứng dê bò gà vịt số lượng không hạn chế, chủ nhà như vậy biết đi nơi nào tìm? Những công nhân thợ thủ công kia để duy trì cuộc sống cũng dốc sức, một lần nữa phòng xá đã bắt đầu làm tốt nền móng, giờ đây bắt đầu kiến tạo trên mặt đất.
Người một nhà Hạ Tầm không thể cả ngày ăn ngủ trên xe, hôm nay liền ở tại một cái khách sạn nhỏ duy nhất trên trấn, gọi là khách sạn Cao gia.
Khách sạn này không phải Dương gia mở. Dưới sự kiên trì cùng khống chế của Dương Vanh lão gia tử, người Dương gia một mực kiên trì trở thành kẻ sĩ, không thành thì cuộc sống vừa làm mộng vừa đi học, là không biết loại nghiệp này, Bởi vì nơi đây cách Kim Lăng đã quá gần, không quản là lữ hành thương khách tới hay là lữ hành thương khách đi, cũng rất ít ở địa phương này qua đêm, cho nên nghề khách sạn ở đây không phát đạt, toàn bộ trấn chỉ có một khách sạn nhỏ nơi đây. Hạ Tầm một nhà lớn nhỏ vào ở, đem cái khách sạn nhỏ này lấp đầy, rốt cuộc không có khách nào khác ở được nữa.
Ông chủ khách sạn là hai huynh đệ, ca ca tên Cao Phong, đệ đệ tên Cao Triều. Thời đại này chưa có từ này, người ngoài nghe xong chưa phát giác.
Ra như thế nào, chỉ có Hạ Tầm, mỗi lần nghe được lão đại gọi tên lão nhị, lại phát ra một trận cười quái dị thú vị, cười đến hai huynh đệ trang hậu nổi da gà, còn tưởng vị công tử gia này tinh thần có điểm vấn đề gì, hầu hạ liền cũng càng cẩn thận.
Vốn người trên trấn là không dám tiếp cận, đến gần, thu dụng người một nhà bọn họ, ngay cả buôn bán bình thường cùng bọn họ cũng không dám, nhưng Hạ Tầm đầu tiên là đem gia súc của hơn mười vị thúc bá giết sạch sẽ, tiếp đó liền “Ăn thịt nó, uống máu nó” rất kiêu ngạo. Ngày hôm sau hắn đi lên công đường một vòng, rồi lại nghênh ngang trở vê, Nghư nói mười tộc thúc tộc bá hắn bị hắn đánh cho mặt mũi bầm dập, mà ngay cả Dương lão gia tử cũng bị hắn chỉ vào mặt mà chửi một phen, giờ đây những người khác trên trấn Mạt Lăng thấy hắn đã kính mà lại sợ, cũng không dám lần nữa đắc tội hắn.
Hôm nay đúng sau giờ ngọ, sau giờ ngọ nên làm gì?
Trong phòng Hạ Tầm, Tử Kỳ quần áo hở nửa, phấn cơ ẩn lộ, đang ở trên người Hạ Tầm vặn vẹo giãy giụa như rắn. Tay Hạ Tầm du động, tay nàng thì lại vô lực truy đuổi, muốn thoát khỏi hắn vuốt ve: “Không được, không được, trời còn sáng...
“Cẩn thận hại người, thật vất vả mới lấy lý do phòng xá có hạn, đem nha đầu Tiểu Địch đi tới chỗ mẹ nàng ở cùng, cơ hội khó được nha”. Hạ Tầm tìm được môi anh đào Tử Kỳ trốn tránh, cường chế hôn lên.
“Ô...”.
Một cái này quả nhiên có hiệu quả, Tử Kỳ rất nhanh an tĩnh lại, một đôi cánh tay mềm mại từ chống cự chậm rãi chuyển thành khoát lên trên vai hắn, lại vòng đến trên cổ hắn, chủ động đón nhận, thật lâu sau, nàng mới mở ra đôi mắt mê ly thở gấp phì phò nói: “Huynh... Huynh bại hoại này, từ chỗ nào học được nhiều kiểu mới đa dạng như vậy?”.
Không chờ Hạ Tầm trả lời, nàng đã nhắm hai mắt xấu hổ lại, đem đôi môi anh đào bị hôn có chút sưng lên cùng nhau đi lên, ngọt ngào nói: “Thiếp còn muốn...”.
Một phen kích tình ẩm ướt, lại bị Hạ Tầm giở trò, Bành Tử Kỳ bị hôn đến thở gấp phì phò, người mềm như bùn, dù chưa bắt đầu chính sự thì thần hồn cũng đều say, không biết như lọt vào trong sương mù, mềm mại không xương dựa vào trong lồng ngực của hắn, bộ dáng mặc kệ tới đâu thì tới.
“vẫn muốn sao?”. Hạ Tầm cười xấu xa: “Đây không phải gãi đúng chỗ ngứa sao? Ngoan nào, để ca ca cởi quần áo cho”.
“Thiếp không... Không cần phải... Trời... Trời còn chưa tối.
Thanh âm ngắt quãng, mềm yểu vô lực, Bành Tử Kỳ dưới thế công của Hạ Tầm dần dần chịu thua, đã có chút ít ởm ờ, mắt thấy thắng lợi trong tầm mắt, rất nhanh có thể công thành chiếm đất, đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa dồn dập. Hạ Tầm rất là mất hứng, vội hướng tới Tử Kỳ ra hiệu, kéo chăn mềm trùm lên nàng, lúc này mới đi qua cái bình phong, thoáng sửa lại y phục, mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa, đang đứng hai kẻ mang khăn vấn đi Xuyên Tạo ngoa, mặc một thân quan phục bộ khoái vạt áo màu đỏ thẫm, đang trừng mắt nhìn hắn.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan