Chương 136: Ta Là Đại Gia Của Ngươi
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 136
Ta Là Đại Gia Của Ngươi
Chương 136: Ta là Đại Gia Của Ngươi
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: ram76 --- 4vn. eu
Hội nghị tông tộc?
Hạ Tầm theo bản năng nghĩ tới, cái hội này chỉ sợ cùng mình có quan hệ lớn lao. Dương lão đầu nhi tà tâm không chết, lại muốn đối phó chính mình. Nhưng... Ngươi lần trước lợi dụng quốc pháp còn không bài bố được ta. Gia quy này, lại có chỗ dùng gì?
Bành Tử Kỳ cùng Tiếu Quản sự ra đón, lo lắng nhìn hắn. Hạ Tầm cười nhẹ một tiếng nói: “Ta cũng họ Dương, lý ra nên lên trên một chuyến. Không sao cả, các ngươi ở nhà chờ”.
Hạ Tầm phủi phủi vạt áo, nói với Dương Vũ và Dương Văn Vũ: “Hai vị, đi trước dẫn đường”.
Dương Vũ hừ lạnh một tiếng, dẫn Dương Văn Vũ phía trước bước đi.
Hạ Tầm thật sự không quá để ý, lực lượng tông tộc rất cường đại sao? Tông pháp, cuối cùng là phục tùng cho quốc pháp. Hạ Tầm ta không chỉ là quả hồng mềm mặc người vuốt ve. Bọn chúng còn có bản lãnh đem ta bắt tới Tẩm trư lung (hình phạt nhốt vào lồng heo quẳng xuống sông) hay sao? Trừng phạt lớn nhất nghĩ đến cũng bất quá là đuổi ra khỏi gia tộc. Ta vốn sẽ không ỷ lại vào Dương gia các ngươi. Cùng lắm thì nhất phách lường tán, còn có thể như thế nào?
Hạ Tầm chung quy là người hiện đại, mặc dù cũng biết thời cổ gia tộc đối với cá nhân trong gia tộc lực ước thúc rất lớn, dù sao không thể đối với quy chế tông pháp thời cổ đại có nhận thức cùng cảm giác gì.
Từ đường Dương gia, xây tại vị trí trang tâm trấn Mạt Lăng, thời gian gần đây tụ họp người trong nhà Dương Vanh lão tộc trưởng. Từ đường là nơi cụng phụng lình vị tổ tiên, tiến hành hoạt động tế tự, được coi là biểu tượng tông tộc. Nhưng mà tại trước kia, thiên tử bảy miếu, chư hầu năm miếu, đại phu ba miếu, sĩ một miếu, thứ nhân chỉ có thể tế vu tẩm. Nói cách khác bình dân bình thường chỉ có thể ở trong phòng mình tế tự tổ tiên, sĩ đại phu trở lên mới có thề lập từ miếu.
Nhưng đến thời nhà Nguyên, phương diện này ước thúc dần dần nới lỏng. Bởi vậy một đại gia tộc chỉ cần có thực lực kinh tế. Có thề có từ đường, quy củ thứ nhân không có miếu từ đó bị phá vờ. Dương gia từ đường chính là xây vào triều Nguyên, từ đường không phải rất lớn, nhưng rất cổ lão, màu xanh của mái nhà bị một tầng rêu xanh thâm bích bao lấy, cả sân đều là dấu vết tuế nguyệt bóc lột lưu lại.
Bên trong cửa lớn từ đường, tộc nhân Dương thị đều tụ tập trong sân. Có nghèo có giàu, có già có trẻ, châu đầu ghé tai đang nói gì đó. Dương Vũ và Dương Văn Vũ dường như hai tiểu quỷ mở đường. Bọn hắn tiến vào sân, tiếng nói khe khẽ lập tức ngừng lại. Tất cả mọi người nhìn về Hạ Tầm phía sau bọn họ.
Hạ Tầm thong dong tự nhiên, thản nhiên bước vào trong sân. Trong này người đứng tuy nhìn như tán loạn, thật ra có quy củ, đều là dựa theo chi hệ, bối phận lớn nhỏ xếp đặt. Hạ Tầm một người cũng không nhận thức, cũng không hiểu được bọn họ là bối phận gì. Vào sân từ đường, hắn liền hai tay chắp sau lưng, thản nhiên xem xét mọi nơi.
“Khụ!”.
Dương Vanh ho khan một tiếng, được trướng tử cùng trướng tôn đờ, từ trong từ đường uy nghiêm đi tới, tại trên bậc dừng lại. Hắn đang muốn nhìn một chút phản ứng của Hạ Tầm, nhưng từ trong khe cửa nhìn trộm, Hạ Tầm chẳng hề để ý, lại có thề ở trong tổ từ nhìn đông nhìn tây, sờ sờ đụng đụng cái này, thiếu chút là xông vào trong từ đường quan sát một phen, không nén được, đành phải lập tức hiện thân.
Vừa thấy lão tộc trướng đi ra, tất cả mọi người chuyển hướng về phía hắn, kính cẩn đứng trang nghiêm, phía sau tự có người mang lên một cái ghế, mời lão tộc trưởng ngồi xuống. Hạ Tầm ngược lại không muốn thật ngang ngược, làm cho người ta một cái ấn tượng là không biết lễ giáo, trái phải nhìn nhìn, liền hướng hai lão đầu gầy còm chen vào giữa, rồi mới đứng lại.
Dương Đỉnh Thịnh con Dương Vanh thấy thể, trừng mắt nhìn hắn một cái, quát: “Dương Húc, tại sao không có quy củ như vậy! Hai vị tộc lão là bối phận thúc của ngươi, nơi đó là ngươi có thể đứng sao?”.
Hạ Tầm vội vàng lại đứng ra, trên mặt khẽ cười, thong dong vái một cái: “Xin lỗi, Dương Húc rời nhà từ nhỏ, thân tộc trưởng bối một người cũng không biết, đích thứ, phòng phân, bối phận một mực không biết, thật sự tại sân này không phân rõ được già trẻ, ai là lớn, ai là bé. Dương Húc lại đứng ở đó, còn xin chỉ điểm một hai. Đúng rồi, không biết các hạ là người phương nào, tại sao lại đứng đằng sau tộc trưởng chúng ta?”.
Dương Đỉnh Thịnh tức đến xanh mặt, trầm giọng nói: “Ta? Ta là đích tôn trưởng tử Dương thị bản tông, là đại gia (ông) của ngươi! Đi, đứng bên.
Kia!”.
Hạ Tầm không cho thế là ngỗ nghịch. Người ta chữ đệm là Đỉnh, xác thức là đại đường huynh phụ thân hắn, không đáng tại đây so đo dài ngắn chuyện này. Hạ Tầm ngoan ngoãn đứng theo vị trí hắn chỉ định, quay đầu nhìn về phía dưới tay hắn, đứng đó một đại hán mặt đầy dữ tợn, thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi. Hạ Tầm chắp tay cười, hỏi: “Các hạ so với ta lớn bé? Ta sẽ không lại đứng sai vị trí chứ?”.
Đại hán kia ở bên trong tổ từ rất quy củ, vừa thấy hắn hành lễ, liên tục không ngừng hoàn lễ nói: “Không được, không được, luận bối phận, ngài là thúc phụ của ta”.
“Ổ?”.
Hạ Tầm có chút ngoài ý muốn, nhìn một hàng người dài phía sau đại hán, lại hỏi: “Những kẻ phía sau ngươi, so với ta đều nhỏ hơn?”.
“Dạ, đều là cháu ngài. Có người gọi ngài là thúc, có người gọi ngài là đại gia”.
Hạ Tầm vui vẻ cười nói: “Như vậy thoạt nhìn, bối phận ta còn không tính là quá thấp”.
Những lời này chọc cho một số tộc nhân buồn cười, chỉ là ngay mặt lão tộc trưởng, không dám cười thành tiếng.
Dương Vanh thấy hào khí trang nghiêm bị hắn nói chêm vào pha trò, khiến cho không ra thể thống gì nữa, thật sự không thể nhịn được nữa, lập tức cao giọng cắt đứt lời hắn, cất giọng nói: “Yên lặng, yên lặng! Hôm nay, đem tất cả lớn bé cũng gọi đến, là thương lượng vài đại sự bản tộc”.
Nhìn mọi người tất cả yên tình, hắn hướng về phía Dương Sung cháu mình gật đầu, nói: “Dương Sung, ngươi tới nói”.
“Dạ”.
Dương Sung cúi người hành lễ, lúc này mới tiến lên trước ba bước, đi xuống hai bậc, định lại thân thể, cao giọng nói: “Hôm nay mời mọi người tới, là có hai việc đại sự có quan hệ tới trên dưới toàn tộc ta muốn tuyên bố. Việc thứ nhất, chính là tu sửa tổ từ. Từ đường tông tộc là nơi kính tông tôn tổ. Mọi người đều thấy được, tổ từ Dương gia chúng ta lâu năm thiếu tu sửa, dĩ nhiên rách nát. Làm người con cháu, mắt thấy hương khói tổ tiên như thế, trong lòng sao nhẫn tâm? Cho nên, tộc trưởng cùng vài vị tộc lão thương nghị, quyết định trùng tu tổ từ.
Dựa vào tình huống giàu nghèo của các phòng, tộc trưởng cùng các vị tộc lão thương nghị, định ra một danh sách hiển khoản. Tất cả các phòng tông tộc nghe cẩn thận, trở về sớm đi chuẩn bị, ba ngày sau, đem tiền khoản đưa tới, do cha ta cùng ba vị tộc lão cùng nhau ký nhận, sung dùng để tu sửa từ đường. Dương Lao, ứng ra nghĩa khoản năm xâu. Dương Dịch, nghĩa khoản năm xâu.
Hạ Tầm lẳng lặng nghe, đợi đọc đến hắn, nghe được nghĩa khoản hai trăm xâu, thân thể không khỏi khẽ động, miễn cường nén không lên tiếng. Dương Sung đọc đến đây ngừng lại một chút, thấy hắn không có phản ứng, lúc này mới tiếp tục đọc. Đợi hắn đọc toàn bộ xong rồi, Hạ Tầm mới lên tiếng quát: “Chậm đã, ta có chuyện muốn nói”.
Dương Vanh liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Dương Húc, ngươi có gì cần nói?”.
Hạ Tầm ngang nhiên nói: “Ta không hiểu, tại sao Dương thị tông thân các chi các phòng, cao nhất chỉ cần ra khoản.
Dương Đỉnh Thịnh quát lạnh một tiếng: “Không có quy củ, tộc trưởng hỏi, không biết khom người thi lễ, lại đi trả lời? Ngươi đọc sách thánh hiền gì hả?”.
Hạ Tầm gân xanh trên trán căng lên, tiếp đó lại hòa hoãn xuống, nhếch miệng cười, tiến lên trước một bước, chắp tay làm lễ nói: “Lão tộc trưởng, vãn bối có chút khó hiểu. Tại sao các phòng các chi, cao nhất ra khoảng bất quá chỉ hai mươi xâu, mà vãn bối lại cần ra đến hai trăm xâu, chênh lệch đến chục lần?”.
“Cái này à!”.
Dương Vanh vuốt chòm râu dê, khen chê chưa nói cười nói: “Tự nhiên là tính toán theo năng lực thừa nhận của các phòng. Dương gia các phòng, đều dùng nông canh làm nghiệp, gia cảnh mặc dù cũng có kẻ giàu có, nhưng mà so với ngươi, cuối cùng kém rất nhiều.
Nhìn ngươi trở về, xây dựng rầm rộ. Quy mô viện xá, trên cả trấn Mạt Lăng ta, ai còn bì kịp được ngươi? Chuyện trong gia tộc, tự nhiên là có thể làm phiền nhiều rồi”.
Hạ Tầm trả lời lại một cách mỉa mai nói: “Vãn bối nghe gia phụ nói, lúc trước gia phụ bỏ canh để kinh thương, từng bị tộc trưởng khiển trách phản đối. Hôm nay tộc trướng đại nhân cũng thừa nhận một phòng ta đây thực lực hùng hậu sao?”.
Dương Vanh nét mặt già nua đỏ lên, đập ghế quát: “Bỏ nông kinh thương, chính là tự mình đọa lạc! Ngươi lại giàu có như thể, vẫn cứ là cái nghề đê tiện. Điểm này, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đỗi”.
Hạ Tầm đang muốn phản bác, nghĩ lại, chính mình chung quy muốn vứt bỏ Dương gia mà đi, tự lập đường hiệu, bất kể thế nào mà nói, cái tổ từ này là Dương gia tổ từ, mặc dù Dương gia xin lỗi cha con Dương Đỉnh Khôn, chắc hẳn phụ tử hai người bọn hắn đối với tu sửa chủ từ chuyện này cũng vẫn là tán thành. Cái này là tìm cơ hội cho chính mình trước khi rời Dương gia làm một chuyện vì bọn họ. Dù sao cái chỗ tốt này là dùng trên người người chết, bọn lương tâm không bằng heo chó này là không dính đến.
Nghĩ tới đây, Hạ Tầm cắn răng, lại lui về trong chỗ sắp xếp.
Dương Sung đắc ý cười, tiếp tục nói: “Cái chuyện thứ hai này, chính là về nghĩa điền trong Dương thị tộc ta. Dương thị nhất tộc ta khai chi tán diệp, con cháu dần dần phồn thịnh, có người giàu có, tất nhiên cũng có người nghèo khó. Mà nghĩa điền hôm nay vẫn đang chỉ là tụ họp cả tộc không sai ba mẫu đất. Trăm năm lại đây, ba mẫu đất cằn này, sớm đã không đủ để cung ứng tế tự bốn mùa, tộc nhân đi học, cứu tế kẻ nghèo. Cho nên tộc trưởng cùng các tộc lão thương nghị, quyết định mở rộng nghĩa điền, phân ra xây tế, nghĩa, học ba khối đất đai, tống cộng cần ba mươi mẫu nghĩa điền”.
Tộc nhân bên dưới nghe xong lập tức xôn xao một trận. Phải biết rằng ruộng đồng chính là mệnh căn của bọn họ. Xuất ra một mẫu, đều muốn đau lòng đến chêt. Từ xưa đến nay trong một đại gia tộc, tộc điền hình thành chủ yếu do kẻ tộc nhân ra làm quan, tộc nhân gia tư cự phú ruộng tốt vạn khoảnh quyên tặng, hoặc là điền sản tộc nhân phạm phải sơ xuất bị phạt tạo thành, từ đường do các con cháu thương nghị xuất ra không phải là không có. Nhưng mà một nhà xuất ra một phần đất, là không thể được, giờ đây tộc trưởng thoáng cái muốn thành lập ba mươi mẫu nghĩa điền, ai chấp nhận được?
Dương Sung giơ cao hai tay lên, cất cao giọng nói: “An tâm một chút chớ vội. An tâm một chút chớ vội. Hãy nghe ta nói đã. Tộc điền này, cũng không cần toàn tộc già trẻ chia ra. Chỉ do kẻ giàu có trong tộc quyên góp. Tổ phụ ta tuy gia cảnh cũng là bình thường, nhưng thẹn là tộc trường, tự nhiên dẫn đầu làm gương. Tổ phụ quyết định, do nhà ta quyên hiến cho tộc điền năm mẫu”.
Tộc nhân ầm ầm, đều dùng ánh mắt kính yêu nhìn Dương Vanh. Dương Vanh vê râu mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt cằm, dương dương tực đắc.
Hạ Tầm ở một bên âm thầm cười lạnh: “Tộc điền thu vào, chủ yếu là dùng để cung phụng hương nến, trái cây tổ từ bốn mùa, cứu tế tộc nhân nghèo túng, tiếp tể học sinh trong tộc gia cảnh bình thường, đơn giản nói chính là quỹ từ thiện trong gia tộc mà người chưởng quản quỹ này chính là tộc trường, hoạt động thế nào hoàn toàn là hắn định đoạt. Hắn quyên năm mẫu này cùng không quyên có gì khác nhau?
“Mặt khác hai mươi lăm mẫu này.
Dương Sunh nhìn về phía Hạ Tầm, mỉm cười: “Cung ứng tế từ đường, xây tộc học, công đức vô lượng. Một phòng ngươi ly biệt quê quán nhiều năm, phụng hiến gia tộc nửa điểm cũng không có. Hôm nay ngươi đã trở lại, gia cảnh lại giàu có, nghĩa điền này, trải qua các tộc lão bàn luận tập thể, không thể nói được lại muốn rơi trên người của ngươi”.
Hạ Tầm giận dữ, hầm hầm trách mắng: “Hoạt thiên hạ chi đại kê (trò cười lớn của thiên hạ)!”.
Dương Sung biến sắc, quát: “Tại sao, ngươi phản đối? Hà giả vi tông? Tông giả tôn dã. Hà giả vi tộc? Thượng thấu cao tổ, hạ thấu huyền tôn, nhất gia hữu cát. Tự gia tụ chi, hợp nhi vi thân, sinh tương thân ái, tử tương ai thống, hữu hợp tụ chi đạo, cố vị chi tộc. Lễ viết: Tông nhân.
Tương hữu sự; Tộc nhân giai thị. Sở dĩ thông kỳ hữu vô, trường tương hòa mục. Vì thân nhân nhà mình làm chút chuyện, không nên sao?”.
Hạ Tầm cất tiếng cười to: “Thân nhân? Thân nhân tại chỗ nào? Ta chỉ nhìn thấy một đám sói đố kỵ kẻ giàu, hận không thể đem ta xét nát, nhai nát, nuốt vào bụng đi!”.
Dứt lời Hạ Tầm chắp tay, nói: “Chợt nhớ tới, Dương mỗ còn muốn cùng nương tử đi Tê Hà sơn, thật bận bịu. Những việc nhỏ này cùng ta không có quan hệ, các ngươi tự mình thương lượng mà làm. Dương mỗ ta vừa đi hơn mười năm, không người kỷ niệm ta sống chết. Hôm nay đã trở lại, cũng không nhìn thấy một tộc nhân thân mật thân thiết, những sự tình này sẽ không hòa lẫn vào. Cáo từ!”.
“Ngươi lớn mật!”.
Dương Vanh giận dữ đứng dậy, hầm hầm nói: “Trong tổ từ, ngươi dám không để tôn trưởng vào mắt, vô lễ như thế! Bắt hắn cho ta!”.
Dương Vanh tích uy xuống dưới, hét một tiếng ra lệnh. Những thanh niên trai tráng trong tộc kia nhất thời xúm lại.
Cử động lần này của Dương Vanh cũng không quá phận, bởi vì pháp luật thời đại phong kiến là ngầm đồng ý tông tộc đối với tộc nhân vi phạm được chấp hành quyền phán quyết sơ cấp hình phạt bình thường trừ tử hình. Trên thực thế coi tính như là chấp hành tử hình.
Ví dụ như Tẩm Trư lung, nếu như đã xảy ra, bọn họ bình thường cũng là thừa nhận sự thật. Mà bình thường có quan hệ hộ tộc nhân kết hôn, ruộng đất, ẩu đả án kiện dân sự hình sự, cùng với con cháu tộc nhân vi phạm quốc pháp, hành vi gia quy, nếu như gia tộc xử trí thỏa đáng, quan phủ càng là xem cùng quan phủ đã xử lý tương ứng.
Bởi vì văn hóa nho gia là hạch tâm thời đại, cho rằng ‘nhà chính là ảnh hưởng thu nhỏ của ‘nước’. Dùng đến tông tộc xử lý tranh cãi, càng có thêm hiệu quả giáo hóa cùng kinh sợ.
Thân là tổ tông, dạy dỗ con cháu, vậy càng thân cận hơn, so với uy hình trên pháp đường, quan nha khuyến răn, càng có hiệu quả thực tế chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Hạ Tầm không có chú ý tới điểm này. Hắn là một cảnh sát, tuy biết luật, đối với tất cả không quen thuộc bằng quan tòa. Mặc dù là một quan tòa, cũng chưa chắc đối với pháp luật cổ đại hiểu tinh tường như vậy. Mắt thấy những tộc nhân kia xúm lại đi lên muốn bắt người. Hạ Tầm hai mắt trừng lên, nghiêm nghị quát: “Ai dám!”.
Đại hán bốn mươi mặt đầy dữ tợn vừa rồi đứng cạnh hắn vừa bị quát, khẽ run rẩy, lại vô ý thức tránh nhanh ra, lộ ra đằng sau vài tộc nhân Dương thị trẻ tuổi. Bọn hắn vẻ mặt hoảng hốt thất thố, không biết là nên chấp hành mệnh lệnh tộc trưởng, hay là tránh đi cái tên tiểu tử lớn mật, âm thanh chấn động mái tổ từ dám châm chọc khiêu khích tộc trưởng này.
Hạ Tầm hai tay chắp lưng, hai mắt trợn lên, lười đầy sấm xuân nói: “Cút ngay! Trong mắt không có tôn trưởng sao? Ta là đại gia của ngươi!”.
Vài tên tiểu tử kia sợ tới mức ngẩn ngơ, vậy mà đã quên động tác. Hạ Tầm ngang nhiên từ bên người bọn hắn đi ra. Từ đầu đến cuối, không có người nào dám động thủ với hắn.
Dương Vanh còn chưa thấy người nào dám tại trong tổ từ vô lễ với hắn như thế, tức đến đặt mông ngồi xuống ghế, thở phì phò. Khóe miệng Dương Sung lại bật ra một tia cười âm hiểm, cử động lần này là trong dự liệu của hắn.
Hắn là người thông minh, ân sư chỉ là thêm chút chỉ điểm, nói cho hắn biết thế nào là gậy ông đập lưng ông, hắn liền một suy ra ba, nghĩ tới rất nhiều thực dụng, rất có phương pháp sửa trị người khác hồi hương: “Dương Húc, mẹ ngươi bị bức tử, cha ngươi bị bức phải đi tha hương, kết cuộc ngươi so với bọn họ còn muốn thảm hơn. Đây chỉ là một cái bắt đầu, ta nếu không có thủ đoạn trị ngươi thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan, sẽ không xứng làm thiểu tộc trưởng Dương thị tộc trưởng!”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan