Chương 140: Hoán Chủ Trường
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 140
Hoán Chủ Trường
Chương 140: Hoán Chủ Trường
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: Ram 76 - 4vn. eu
“Dương Húc không phản ứng? Phần mộ tổ tiên bị đào, hắn không phản ứng? Hắn hiện giờ đang làm cái gì?”.
Nghe xong tin tức Dương Vũ đưa tới, Dương Sung lại là ngạc nhiên lại là thất vọng.
Dương Vũ nói: “Dạ. Ngày đó Dương Húc trở về, sau khi nghe tin, trước hết mời thợ thủ công trong nhà hắn hỗ trợ di chuyển quan tài về, không ngờ quan tài đã bị một đám người đi ngang qua phát thiện tâm mang lên Thiên Sư quan. Quan tài không chôn cất, đặt tại đạo quan chùa miếu, đúng là chỗ tốt nhất. Cho nên Dương Húc chỉ là đi vào trong tế bái một phen, cũng không trở lại nhà hắn. Sáng sớm hôm sau, hắn liền đi ra ngoài, trở về bên người còn có một hậu sinh trẻ tuổi tuấn tú, nghe nói là thầy địa lý, giúp đỡ hắn tìm đất mộ. Hai ngày này, hắn một mực bận bịu những chuyện này”.
Dương Sung trầm tư chốc lát, cười lạnh đứng dậy: “Thì ra Dương Húc này cũng chỉ là hạng người mua danh chuộc tiếng. Hắn hiểu rõ có quy củ dòng họ là có quyền đào bới di chuyển phần mộ con cháu chẳng ra gì khỏi phần mộ tổ tiên, căn bản không dám làm ra chuyện cực đoan gì”.
Những lời này của Dương Sung đã có chút tiết lộ thiên cơ. Dương Húc nếu quả thật dưới sự giận dữ làm ra chuyện cực đoan, đầu tiên hắn xông đến ai? Đáng tiếc Dương Vũ bị người đem làm cây thương sai bảo, lại vẫn không nghe ra được huyền cơ bên trong, chỉ là ân cần hướng về phía vị thiếu tộc trưởng này, đồng thời cùng là người trẻ tuổi tiền đồ hơn xa so với mình thỉnh giáo nói: “Sung đệ. Dương Húc chịu cái nhu nhược, bị đuổi khỏi gia tộc, phần mộ cha mẹ cũng bị bức dời đi. Lần này chúng ta hãnh diện, có phải là có thể dừng lại?”.
Dương Sung ngạo nghễ lắc đầu, chỉ giáo tự nói: “Nhà hắn còn ở trên trấn Mạt Lăng ta, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, sau này còn thiếu gì cơ hội qua lại? Chinh lương phái soa, công ích giáo hóa, mặc kệ chuyện gì, thiểu được Dương Húc hắn? Không đem hắn đánh cho không gượng dậy nổi, khó bảo toàn sau này hắn sẽ không làm mưa làm gió. Vũ ca, chuyện tốt làm đến cùng, tiễn phật tiễn đến phương Tây nha.
Dương Sung cười lạnh đi ra.
Chuyện có quan hệ về Dương Húc mới về gia tộc liền giận giết súc vật của trưởng bối dòng họ, lại chống cự không chịu gánh trách nhiệm dòng họ. Gia tài bạc triệu, đối với tu sửa từ đường một sợi lông không chịu mất; tại trong tổ từ chửi ầm lên, cậy thế ức hiếp tộc trưởng tộc lão được Dương Sung cổ tình lan truyền phía dưới, dần dần tại Quốc tử giám truyền ra.
Bên trong lời đồn của Dương Sung tất nhiên không hề đề cập đến Dương tông gia tộc lạnh lùng vô tình như thế nào, không đề cập đến bọn họ đối với vãn bối trong tộc xa lánh chèn ép thế nào. Những thanh niên nhiệt huyết kia nghe xong ai cũng oán giận. Bọn họ đều là đọc sách thánh hiền, có thê vào Quốc tử giám học, người nào sau lưng lại không có một đại gia tộc chèo chống cùng giúp đỡ? Đối với loại người vong ân phụ nghĩa, phản loạn gia tộc như vậy vô cùng phản cảm.
“Dương huynh. Bọn đạo chính như thế, trong tộc Dương thị nhà ngươi không có biện pháp trừng trị hắn?”.
Dương Sung thở dài nói: “Ài! Khó à! Trước đó một lần, phụ lão trong tộc ngược lại tố cáo hắn một đơn, qua ti trước đánh đến Giang Ninh huyện, thua rồi. Lại đánh tới ứng Thiên phủ, vẫn thua. Người ta có người sau lưng...”.
Một tên Thái học sinh vừa sợ vừa giận: “Sau lưng có người nào đó, có thể can thiệp quốc pháp như thể, phóng túng tiểu nhân? Tông pháp là căn bản quốc gia. Một kẻ không trọng tông pháp, bất hiếu tổ tông, bất trung tại gia tộc người, có thể trở thành một kẻ trang với triều đình, trang với xã tắc sao? Con sâu làm rầu nồi canh như thế, nhất định phải nghiêm trị, mới có thể cảnh báo người khác. Quan phủ há có thể vì riêng mà bỏ công, thiên vị phóng túng?”.
Dương Sung thở dài nói: “Ai! Ngươi biết chỗ dựa của người ta là ai? Trung sơn vương phủ đó! Nếu không có Trung sơn vương phủ, nào có quyền hành như vậy”.
Những Thái học sinh này cũng không để ý lắm đến những tập đoàn công thần huân thích, đối với những kẻ kia sinh ra chính là vương hầu công khanh hoặc nhất nhị tam phẩm cao quan công thần đệ tử, bọn họ đã có phần khinh bỉ, lại có chút ít ghen ghét, bản năng có phần mâu thuẫn. Bọn họ mười năm gian khổ học tập, đọc đủ thứ sách, tự phụ là có học vấn thật, bản lình lớn. Tương lai làm quan cũng là đường khoa cử, đường quan văn, đứng đối lập cùng tập đoàn huân thích công thần võ tướng. Lúc này chưa là quan viên chính thức, không cảm giác được lợi hại thiết thân, tự nhiên là ghét ác như thù, không hề kiêng kỵ, trong lúc nhất thời Trung sơn vương phủ cũng thành đối tượng bọn họ thóa mạ.
Dương Sung lại nói: “Lúc này đây, các trướng bối nhà ta đã đem chuyện hắn ngỗ nghịch bất hiếu ghi vào mẫu đơn kiện, một lần nữa trình lên phủ ứng Thiên. Nhưng ta lo lắng, Dương Húc lưng dựa đại thụ, vẫn là lông tóc không mất. Ai, hắn một người không ra gì cũng thôi, cũng chỉ sợ bởi vì một người hắn, hư bầu không khí, Mạt Lăng trấn Dương thị ta từ nay về sau vĩnh viễn không ngày yên tình”.
Một tên Thái học sinh xưa nay cùng hắn giao hảo nói: “Dương huynh, luật pháp triều đình có thập ác, điều thứ tám chính là không hòa thuận. Dương Húc này trái với tộc quy gia huấn, bại hoại cương thường danh giáo, xâm phạm không chỉ là dòng họ Dương thị, mà là toàn bộ giáo hóa thiên hạ. Người như vậy, sao xứng làm đệ tử danh giáo ta? Hắn thân phận sinh đồ, lý ra nên ứng tước mới là. Dương Húc có Trung sơn vương phủ làm chỗ dựa, chúng ta có thiên hạ đại nghĩa làm lá chắn. Chúng ta liên danh gửi thư, nhắc nhở ứng Thiên phủ theo lẽ công bằng chấp pháp. Tin tưởng từ đó, ứng Thiên phủ cũng không dám tổn hại dân ý.
Được người này nhắc nhở, chúng học sinh đều hưởng ứng. Dương Sung vội vàng nói cảm ơn, lập tức có người mang tới văn chương, mọi người ngươi một câu ta một câu bắt đầu thỉnh lên nguyện thư.
“Tiên sinh...”.
Dương Sung đem thư thỉnh nguyện của mọi người ký tên xong giấu trong ngực, kích động đi ra ngoài, đột nhiên trông thấy một lão giả mũ cao, mặc nho bào, năm chòm râu dài, ra vẻ đạo mạo đứng đằng kia, chính là Quốc tử tế tửu, quan chủ quản Thái học Vũ Tề An. Dương Sung vội vàng đứng lại một bên, khom người thi lễ.
Dương Sung là thiếu tộc trưởng Dương thị gia tộc, từ nhỏ hiểu được bản sự trước mặt trưởng bối gia tộc giả trang nhanh nhẹn khéo léo, lên Thái học dùng những công phu này trên người các vị tiên sinh. Bất kể là vị hiệu trưởng đại học Vũ tiên sinh, vị ngồi ghế khách Hoàng tiên sinh, đều rất khen ngợi hắn.
Thấy trò yêu, vẻ nghiêm túc trên mặt Vũ Tề An có chút lộ ra mỉm cười: “Là Dương Sung à! Vội vàng làm cái gì vậy?”.
Dương Sung hiểu rõ vị Tế tửu đại nhân này cứng nhắc không đổi, chỉ trọng dạy học, ghét nhất học sinh can thiệp quốc sự, liền nói dối: “Học sinh cùng hai vị bạn tốt ước hẹn, hôm nay muốn đến hồ Huyền Vũ du lịch”.
Vũ Tề An vui mừng cười, phất tay nói: “Đi thôi”.
Dương Sung như được đại xá, cũng không bước đi, chỉ là lại thi lễ, để cho tiên sinh cất bước đi qua, lúc này mới vội vàng đi ra ngoài.
“Hoàng tổ phụ, ngài xem, ngài xem. Lần trước tôn nhi còn cảm thấy Dương Húc này giận dữ giết trâu, thuần là xuất phát từ đạo hiếu, bởi vậy hướng hoàng tổ phụ xin chỉ ân xá hắn. Không thể ngờ được hắn quái đản như thế, không biết kính bề trên, tự tôn ti, minh tông pháp, có làm đạo hiểu, có láu lỉnh thân tình, thật sự là quá ghê tởm. Tộc lão Dương thị bởi vì việc ác của hắn lại tố cáo lên ứng Thiên phủ. Mà ngay cả các sinh đồ Quốc tử giám cũng xuất phát từ lòng căm phẫn, dâng thư xin trừng phạt”.
Chu Duẫn Văn phê tấu chương, đột nhiên nhìn thấy ứng Thiên phủ tấu lên cùng phụ lục các sinh đồ Quốc tử giám thỉnh cầu tước bỏ công danh Dương Húc, cho nghiêm trị văn chương, không khỏi lòng đầy căm phẫn, lập tức hướng về phía Chu Nguyên Chương nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường đằng sau cáo trạng.
“Ổ?”. Chu Nguyên Chương có phần ngoài ý muốn, mở trừng mắt ra, mới thanh tỉnh lại, khẽ kinh ngạc nói: “Dương gia kia... Lại có thể đem vụ án chọc đến ngự tiền?”.
Chu Duẫn Văn tức giận nói: “Hoàng tổ phụ, đây cũng không phải là việc nhỏ. Gia quốc một lý, tông pháp không còn, xã tắc còn đâu? Một kẻ đọc sách không rõ lý lẽ, không hiểu đại thể, không biết hiếu nghĩa có thể trở thành trụ cột triều đình sao? Tôn nhi cảm thấy, án này là ví dụ cực điển hình, hẳn là ban nghiêm trị, cũng đem thông cáo thiên hạ, dùng để giáo hóa”.
Chu Nguyên Chương cười nhẹ một tiếng, nói: “Lần trước, trẫm nói với ngươi, đều đã quên?”.
Chu Duẫn Văn vâng dạ, lúc này không dám nói nữa. Chu Nguyên Chương nhàn nhạt nói: “Lấy ta xem”.
Chu Duẫn Văn vội vàng hai tay trình lên, Chu Nguyên Chương từ đầu tới cuối nhìn kỹ một lần, điềm nhiên như không, nói: “Thiên tử, nắm việc thiên hạ. Văn võ trên dưới, đều có vị trí. Chuyện nhỏ dạng này, căn bản không cần Thiên tử hỏi đến. Lần thứ nhất, đã phá lệ, lúc này đây, ngươi không cần lo. Để bọn họ tự mình đi xử lý. Phủ ứng Thiên nếu như một cái án nhỏ như vậy cũng xử lý không được, còn cần thiên tử lên tiếng, hắn cũng không dùng được nữa”.
Chu Duẫn Văn kính cần nói: “Dạ”.
Hai tay tiếp nhận tấu chương, trở lại trước ngự án tự thân ngồi xuống, Chu Duẫn Văn nhấc bút, quay đầu đưa mắt nhìn tổ phụ dường thần nhắm mắt, đành phải do dự mà tại tấu chương hạ ba chữ to: “Đã biết”.
Chu Nguyên Chương rất tức giận, chỉ là cháu nội hắn không nhìn ra tổ phụ tức giận thôi. Tuổi tác dần dần cao, Chu Nguyên Chương đã không còn nhuệ khí năm đó, cũng không dễ dàng tức giận. Nhưng mà lúc này.
Đây, hắn thực sự có chút tức giận. Chuyện Dương Húc này thật sự rất quan trọng sao? Đối với thiên hạ to như vậy mà nói, việc này cái rắm cũng không phải. Nhưng có người năm lần bảy lượt dâng nó lên ngự tiền.
Trước đó lần thứ nhất là Trung sơn vương phủ, lúc này đây là Quốc tử giám. Cái này không phải đã nói rõ, chỉ là hương dân một cái trấn Mạt Lăng người trong tộc tranh cãi, sau lưng hai bên đều có người, dùng quyền nói chuyện. Ghê tởm nhất là, Từ Tăng Thọ cũng tốt, những Thái học sinh này cũng được, quả thực đem thiên tử coi là đồ chơi. Một bên dùng lừa bịp, một bên dùng bài thiên hạ đại nghĩa, ý đồ thao túng thiên tử, xem hoàng đế là con rối sao?
Chu Nguyên Chương âm thầm cười lạnh: “Cho là Chu Nguyên Chương ta già rồi? Cái gì yêu ma quỷ quái tiểu yêu tiểu quỷ dám nhảy ra. Các người lăn qua lăn lại, trẫm cũng muốn nhìn xem, các người có thể đem quốc pháp dân ý, kèm hai bên đi đến đâu!”.
Trong đôi mắt già của hắn có chút lóe lên sát khí vô cùng sắc bén.
“Chỉ những cái này?”.
Nghe Hạ Tầm nói xong việc hắn muốn làm, Tiêu Thiên Nguyệt mỉm cười hỏi.
Hạ Tầm cũng mỉm cười nói: “Những cái này, đã đủ rồi. Không phải sao?”.
Tiêu Thiên Nguyệt gật nhẹ đầu. Giờ đây hắn thật sự bội phục Hạ Tầm. Đại nhân không có nói sai, người này xác thực rất cao. Từ chút ít phương diện này bắt tay vào làm, cũng không tin Dương gia không có nhược điểm. Mặc dù thật không có... Cẩm y vệ nói hắn có, liền nhất định cũng có thể tìm được. Muốn trị trò hề nhỏ của bọn này, những thủ đoạn này là đủ rồi.
Hạ Tầm nói: “Trước kia, là ta lâm vào ma chướng, muồn cùng đối phương luận đạo lý. Đại nhân nói đúng, chỉ cần đạt được mục đích, thủ đoạn nào không như nhau? Hiện hôm nay, hắn đánh hắn, ta đánh ta, bát tiên quá hải, các hiển kỳ năng”.
Hạ Tầm cũng biết, đến lúc này hắn một lần nữa buộc trở lại con thuyền rách Cẩm y vệ này. Nhưng hắn vốn có thân phận cẩm y vệ, đây là không thoát khỏi được. Mà lần này La Thiêm sự tuy chỉ lộ một mặt, cấp cho hắn áp lực tâm lý lại quá lớn, khiến cho hắn tâm tư phản kháng cũng không có. La thiêm sự căn bản không đề cập tới mọi việc nghi hoặc ở Thanh Châu, cũng không hỏi lý do hắn tự tiện về quê. Nói thẳng, phản tấu kỳ hiệu, những loại chuẩn bị Hạ Tầm làm từ trước tới nay đều không có đất dụng võ.
“Thiếu gia, công sai phủ ứng Thiên lại tới nữa”. Tiếu Quản sự khẩn trương chạy vào nói.
Hạ Tầm cùng Tiêu Thiên Nguyệt liếc nhau, cất bước đi ra cửa. Ngoài cửa vẫn là hai tên bộ khoái lần trước, oai mi điếu nhãn, vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười từ tay lấy ra một tấm đường phiếu: “Dương tú tài, chúc mừng! Đại lão gia chúng ta còn muốn mời ngài đi một chuyến”.
Hạ Tầm còn chưa nói, Tiêu Thiên Nguyệt liền đi lền, thản nhiên nói: “Các ngươi về đi. Hắn không cần đi”.
Hai tên công sai kinh ngạc, nhất thời trừng mắt, cả giận nói: “Kháng cự câu truyền, phải bị tội gì, nhà ngươi biết không?”.
Tiêu Thiên Nguyệt trở mình, khinh khỉnh lạnh lùng thốt: “Không có ý tử. Dương Húc là ở kinh, quan quân tại chức, nếu có người dâng cáo, liền do Ngũ quân đô đốc phủ thụ lý. ứng Thiên phủ các ngươi, không đủ tư cách!”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan