Chương 162: Bổng Đả Uyên Ương
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 162
Bổng Đả Uyên Ương
Chương 162: Bổng đả uyên ương
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn. eu
Bành Tử Kỳ trên mặt dường như hạ một tầng sương lạnh, chậm rãi trở nên lạnh lũng. Hắn lạnh lũng nhìn chằm chằm về phía muội muội sau lưng Hạ Tầm, quát khẽ: “Tử Kỳ, còn không ra?”
Bành Tử Kỳ ngượng ngùng nhanh đi ra, cúi đầu, sợ hãi gọi một tiếng: “Ca...”
Bành Tử Kỳ liếc Hạ Tầm một cái. cười lạnh nói: “Dương đại nhân, ngươi là quan, càng nên biết luật giữ luật. Xá muội một cô nương chưa lấy chồng, giờ đây theo ngươi trong phòng đi ra, hành vi Thân mật, ngươi làm thế nào giải thích?”
Hạ Tầm có phần xấu hổ nói: “Cái này. Tử Kỳ huynh, ngươi nghe ta giải thích. Ta cũng với lệnh muội... lưỡng tình tương duyệt.”
Bành Tử Kỳ phì một tiếng cười lạnh: “Lưỡng tình tương duyệt có thể bắt cóc con gái nhà đàng hoàng sao? Dương đại nhân, ngươi không phải không biết luật pháp Đại Minh ta đối với quan viên tội xúc phạm phong hóa là xử phạt thế nào? Nhẹ nhất cũng phải phán ngươi kiềm diện thứ hình (khắc vào mặt), lưu đày ba nghìn dặm!”
“Ca!”
Bành Tử Kỳ vội la lên: “Ca ca, là ta đi theo hán... Đi theo hắn Đến Mạt Lăng, việc không liên quan Đến hắn.”
Bành Tử Kỳ hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng, quát: “Im miệng! Một nữ nhi. làm ra chuyện bại hoại gia phong như vậy, ngươi còn có mặt mũi nói! Thật sự là nữ sinh hướng ngoại. Đợi sau khi trở về, ngươi xem lão Thái Công trừng trị ngươi thế nào. Nếu không nghe lời, ca ca cũng sẽ không giúp ngươi xin giúp.”
Bành Tử Kỳ ủy khuất chu miệng lên, nước mắt vòng quanh.
Hạ Tầm đem Bành Tử Kỳ kéo Đến bên người, đối với đại cừu tử (anh vợ) của mình nói: “Tử Kỳ huynh, ta cũng với lệnh muội, thật là tình đầu ý họp. Không cáo mà đi, là Dương mỗ lo lắng không chu toàn. Chỉ là bởi vì công vụ quẩn lấy, nhất thời đi không thoát. Nếu không, ta đã sớm định ý trở lại Thanh Châu một chuyến, hướng phía quý phủ chính thức cầu Thân.”
Bành Tử Kỳ càng thêm phẫn nộ, lạnh lũng nói: “Sính là thê chạy làm thiếp. Ngươi một kẻ đọc sách, liền cái quy củ này cũng đều không hiểu sao? Ngươi... ngươi làm ra chuyện như vậy, muốn cho muội tử của ta chỗ như thế nào sau này?”
Hạ Tầm bất đắc dĩ nói: “Cái này... Đây không phải không có người ngoài biết sao? Tin tưởng Tử Kỳ huynh cũng sẽ không khắp nơi rêu rao. Đều là người trong nhà, chuyện nhà mình, thương lượng được, ta nhất định nhanh chóng tìm cơ hội Đến tôn phủ, khi đó tự nhiên là tam môi lục chứng (làm mối), lấy Tử Kỳ qua cửa, tuyệt sẽ không bạc đãi.”
“Tướng công...”
Nghe xong những lời này của Hạ Tầm. Bành Tử Kỳ nội tâm ấm áp, nhịn không được dắt ống tay áo của hắn, mũi đau xót, nước mắt từng giọt rơi xuống.
“Ngoan, đừng khóc. Ca ca của mình răn dạy vài câu. Có cái gì to tát đâu.”
Hạ Tầm lau nước mắt cho nàng, ôn nhu an ủi.
Bành Tử Kỳ thấy một màn như vậy cũng là càng xem càng tức.
Muội tử của mình làm ra chuyện như vậy, không cáo mà chạy, cái Thân phận hèn hạ này, coi như là tại hiện đại, kẻ làm ca ca cũng sẽ bởi vì muội muội không biết tự ái mà tức giận. Huống chi là tại cái thời đại đó, lễ giáo trói buộc hành vi tất cả mọi người, dù cho hắn có là nhân vật giang hồ.
Hơn nữa, tại trong mắt Bành Tử Kỳ, muội tử của mình tuy không hay nữ công thêu thùa, chỉ thích múa đao đánh bống, nhưng mà rất nhu thuận hiểu chuyện. Nhất định là Dương Húc cái tay ăn chơi này hoa ngôn xảo ngừ lừa muội tử của mình. Nếu không nàng tuyệt sẽ không làm ra chuyện tử nhà chưa lập gia đình bỏ theo trai ở chung.
Dưới mắt hắn còn đang trước mặt mình đối với muội muội giả ra bộ dáng ôn nhu chân thành. Muội muội còn tin hắn dỗ ngon dỗ ngọt. Bành Tử Kỳ sao không tức giận.
Vốn là, Bành Tử Kỳ đi trên đường, cũng từng đối với cảnh ngộ muội muội hôm nay từng có qua các loại suy đoán.
Tại suy nghĩ của hắn, kết quả tốt nhất chính là muội muội tuy bị Dương Húc dụ dỗ đi, lại không cũng hắn chính thức làm vợ chồng. Như vậy tất cả cũng còn có đường vãn hồi. Nếu như muội muội đã cũng hắn làm vợ chồng chính thức, cái này rất rất không ổn.
Dương Húc ở bên ngoài có danh phong lưu. điểm này hắn cũng không phải quan tâm. Đàn ông, bất kể là đại gia có tiền, hay là văn nhân có tài, bên ngoài phong lưu vẫn là bình thường. Với gia thế địa vị Dương Húc, thật như đối với muội tử của mình cưới hỏi đàng hoàng có một Thân phận, hắn cũng có thể tiếp nhận, nhất là muội muội đã cũng hắn làm vợ chồng thực sự. Hắn muốn không đồng ý cũng không được.
Nhưng chưa lập gia đình bỏ trốn, tất nhiên trở thành điểm mà nhà chồng xem thường bắt thóp muội tử, tử xưa Đến nay ví dụ như vậy nhiều vô kể. Bao nhiêu nữ nhi si tình vì yêu vứt bò tất cả trốn theo phu gia, kết quả phản ứng của cử động này đã bị phu gia coi rẻ, tại trước dư luận xã hội cường đại, khó có thể trở thành thê tử, Chỉ có thể lâm vào làm thê thiếp, còn phải thường xuyên bị người trào phúng.
Hắn trên đường đi đã nghĩ tới. nếu như muội tử quả thật đã bị hắn lừa gạt đi Thân thể, vô luận như thế nào cũng phải vì muội muội làm chủ, thay nàng tranh cái danh phận trở về. Trước mắt Dương Húc có cái hứa hẹn này, vốn làm hắn rất trẩn an, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị hắn phất hiện một tầng Thân phận khác của Dương Húc.
Nhà bọn họ đều là người Bạch Liên giáo. Hơn nữa còn là giáo chủ một tông. Tuy nói một tông bọn họ giờ đây chỉ là truyền giáo thu đồ đệ, cũng chưa nảy lòng tạo phản, nhưng triều đình sẽ không bởi vậy buông tha Bành gia.
Càng huống chi lão Thái Công nhà hắn là đối thủ một mắt một còn với đương kim hoàng đế, cũng tội phạm nghiêm trọng truy nã khắp thiên mà không khâm mệnh được. Nếu như Bành gia thật cũng Dương gia kết Thân, một ngày kia bị Dương Húc biết Thân phận chính thức Bành gia, khi đó nên làm cái gì bây giờ?
Dương Húc là quan viên triều đình, có tiền đồ tốt. Hắn sẽ vì một bọn loạn phi mà cam chịu mạo hiểm xét nhà
diệt tộc sao? Nếu như khi đó hắn bán đứng Bành gia, muội muội làm sao chịu nổi. Vợ chồng phản bội, con cái li tán. Chẳng lẽ không phải thảm kịch nhân gian? Lại hoặc một ngày kia Bành gia bạo lộ Thân phận, bị triều đình truy nã, bọn họ tận cũng có thể bỏ trốn, muội muội gả cho Dương Húc làm quan như vậy, nàng lên làm cái gì? Là vứt chồng bỏ con, hay là cam tâm chịu chết?
Thấy sắc mặt Bành Tử Kỳ biến ảo bất định, giống như lo lắng tình cảnh trước mặt, Hạ Tầm âm thầm yên lòng. Chí cần anh vợ này của mình không phải lăng đầu thanh (lỗ mãng), đi lên liền quyền cước tương giao, sự tình liền có đất thương lượng. Hắn thành khẩn nói: “Tử Kỳ huynh, ta biết ngươi đối với ta rất không hài lòng. Nghìn sai vạn sai, đều là ta sai. Việc đã Đến nước này, chúng ta chung quy nên nghĩ một biện pháp, không tổn thương thể diện giải quyết chuyện này mới tốt, giằng co nữa như vậy cũng không phải biện pháp tốt, phải không?”
“Giải quyết chuyện này?”
Bành Tử Kỳ ngầm cười khổ: “Ngươi chịu buông tha quan cao lộc hậu của triều đình, theo Bành gia ta đi làm giặc, hay là có thể khuyên Bành gia ta trên dưới giải tán giáo đàn, rút hương hỏa, tử đây làm một lương dân? Ngươi là quan binh, ta là giặc, trời sinh chúng ta là đối thủ một mắt một còn, làm sao có thể trở thành người một nhà?”
Bành Tử Kỳ càng nghĩ càng phiền muộn, nhịn không được giận nói: “Không tổn thương thể diện? Thể diện đã mắt hết cho các ngươi rồi. Tử Kỳ, theo ta về nhà, xử lý ngươi như thế nào, tự có Thái Công định đoạt.”
Hạ Tầm vừa thấy, bất giác cũng có chút giận, vươn tay ngăn, quát: “Chậm đã! Tử Kỳ giờ đây đã là vợ ta. Ta không đồng ý, ai dám mang nàng đi?”
Bành Tử Kỳ giận dữ, tay đè chuôi đao, điềm nhiên nói: “Bành gia ta không gật đầu. Tử Kỳ cũng không phải người của ngươi! Tại sao, ngươi nghĩ cậy vào Thân quan, cũng ta động võ?”
Hạ Tầm sao biết chính mình một lão bà cưới hỏi đàng hoàng lại còn chưa vào cửa. một lão bà đã vào cửa lại chưa cưới hỏi đàng hoàng, mỗi cái đều có Thân phận khó có thể gặp người. Tạ Vũ Phi là nữ giang hồ hành tẩu lừa đảo, Bành Tử Kỳ càng muốn chết. Nàng chính là cháu chắt của mãnh tướng nhất đại kiêu hùng, tung hoành thiên hạ thiên hoàn để quốc mành tướng sổ một Bành hòa thượng, từng cũng Chu Nguyên Chương chính diện kêu lên.
Mắt thấy bộ dạng Bành Tử Kỳ như thế, Hạ Tầm không biết trong lòng của hắn kiêng kị. Chỉ nói hắn ngang ngược không giảng đạo lý, cũng không thấy ảo não đứng lên, hai hàng lông mày nhướng lên, dần dần sinh lên cơn tức: “Động võ thế nào? Ta muốn phân rõ phải trái, là ngươi không chịu. Nếu muốn động võ, mặc dù phóng ngựa Đến, Dương mỗ ta chưa hẳn sợ Ngũ hổ đoạn môn đao của Bành gia ngươi!”
Bành Tử Kỳ giận tím mặt. rốt cuộc không kiềm chế được, đinh lang một tiếng rút đao ra. cười lạnh nói: “Khẩu khí thật lớn. Ta đây sẽ cho ngươi kiến thức đao pháp Bành gia ta!”
Hạ Tầm bình thản không sợ. Hắn thường xuyên thấy Bành Tử Kỳ luyện tập đao pháp, có khi còn cũng nàng luận bàn một phen, đối với chiêu thức Ngũ hổ đoạn môn đao đã tương đối hiểu rõ. Với phòng chừng của
Hắn, chính mình theo nghĩa phụ học được Hồ gia đao pháp, thật muốn đánh giá, chưa hẳn kém hơn Bành gia đao pháp, trăn trở diễn tập, tranh tài luận bàn, khả năng của mình kém hơn một chút, xung đột chính diện, chiến một trận lôi đình, nói không chừng còn muốn chiếm thượng phong.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đao pháp tạo nghệ Bành Tử Kỳ cũng Tử Kỳ gần nhau.
Hạ Tầm thấy Bành Tử Kỳ rút đao, không chút nào sợ hãi. cũng nghiêm nghị quát: “Tiểu Địch, lấy đao của ta Đến!”
Tiểu Địch sợ hãi miễn cường nói: “Thiếu gia, ngươi nào có đao, ngươi Chỉ có kiểm...”
Hạ Tầm khứu nói: “Vậy cầm kiểm tới.”
“Không cần động thủ.”
Bành Tử Kỳ vượt qua ngăn ở chính Giữa ca ca cũng tướng công, mở hai tay ra, giống như gà mái giữ ổ, đem Hạ Tầm bảo hộ chặt chẽ: “Ca, ngươi dám động Đến hắn. muội muội cả đời cũng không để ý tới người!”
“Ngươi... ngươi...”
Bành Tử Kỳ tức giận Đến dậm chân, nhưng hắn biết muội muội nói được thì làm được, thật đúng không dám lỗ mãng.
Rốt cuộc là huynh muội đồng bào một mẹ, hơn nữa là huynh muội sinh đôi, Hắn so với bất luận kẻ nào đều càng quan tâm muội muội mình hơn. Mắt thấy nàng khăng khăng một mực, như thế bảo vệ Dương Húc, Bành Tử Kỳ hận không thể nắm tai nàng kéo đi: “Tình Di muội. Muội là khâm phạm của triều đình! Cũng hắn làm vợ chồng? Muội muốn hắn cả đời chờ đợi lo lắng, không được sống yên ổn?”
Những những lời này, hắn không thể nói ra được. Muội muội ngăn tại phía trước, lại không thể giáo huấn cái tên không biết liêm sỉ, đồ khốn kiếp dụ dỗ thiếu nữ nhà lành kia. Bành Tử Kỳ không thể làm gì được, đành phải đem đao oán hận nhập vỏ, giận nói: “Ngươi theo ta đi, lập tức về nhà, chờ Thái Công xử lý.”
Hạ Tầm nắm lấy cánh tay Bành Tử Kỳ, quả quyết nói: “Nàng là người của ta, muốn đi chờ ta đi cũng!”
Bành Tử Kỳ hai mắt có chút nheo lại, trầm giọng nói: “Họ Dương, nếu không phải muội muội che chở ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có thế đứng ngay ngắn ở chỗ này nói với ta sao?”
Hắn lại chuyển hướng Bành Tử Kỳ quát: “Tử Kỳ, ngươi có đi hay không? Ngươi nếu không cũng ta đi ta liền đi nha môn phủ Ứng Thiên, tố cáo hắn tội danh dụ dỗ con gái nhà lương thiện, Dương Húc hắn cho dù không chết cũng phải kiểm diện thứ tự (khắc chữ vào mặt), lưu đày biên thú. Đi con đường nào, ngươi tự mình quyết định. Đại ca hôm nay cũng là nói được thì làm được!”
“Ta... ta...”
Bành Tử Kỳ hai mặt khó xử, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của ca ca, lại nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Hạ Tầm, đột nhiên lệ như suối trào, bố nhào vào trong ngực Hạ Tầm ôm chặt lấy hắn, nức nở nói: “Tướng công, ca ca thiếp đang nổi nóng, thiếp... thiếp trước tiên theo hắn về nhà.
Hạ Tầm vội la lên: “Tử Kỳ!”
Bành Tử Kỳ nhẹ nhàng rời ngực hắn. nén lệ cười một tiếng nói: “Tướng công, người ta đã là người của chàng rồi, còn sợ thiếp chạy đâu sao? Cả đời này, người ta đều là người của chàng, thiếp chờ chàng Đến.”
Hạ Tầm nói: “Nàng cần gì phải đợi, ta đi cũng nàng.”
Bành Tử Kỳ sẵng giọng nói: “Chàng điên à! Chàng là thị vệ cung đình, tự ý rời cương vị công tác, muốn tìm chết sao?”
Hạ Tầm nói: “Quản nhiều gì, nếu ngay cả lão bà của mình đều bảo vệ
không được, còn làm quan gì! Chết thì chết, càng tốt hơn.
Bành Tử Kỳ tức giận nói: “Không cho phép nói bậy! Chàng dám chết, thiếp lập tức tái giá!”
Hạ Tầm nghe xong những lời mạnh mẽ nàng nói. không khỏi ngẩn ngơ. Bành Tử Kỳ mỉm cười, hơi mang chút ý tình nghịch trẩn an hắn: “Không thể để thiếp gả cho người khác, vậy còn sống là tốt rồi. Chàng không phải nói có vị La đại nhân, một năm rười sau muốn điều chàng nhậm chức ở ngoài sao, còn sợ chúng ta không có cơ hội gặp lại sao.
Thiếp, thiếp về trước, lập tức sẽ vào giữa hè rồi, phương Nam thủy khí nặng, thiếp ở thật đúng là không quen. Do đó, chàng coi như người ta về nhà mẹ đẻ nghỉ mát đi, được chứ?”
Bành Tử Kỳ nhất thời nổi lên da gà toàn Thân. Hắn và muội muội ở trong bụng mẹ cũng một chỗ, nhiều năm như vậy, chưa từng nghe thấy muội muội này cũng mình nói qua một câu nhu tình vạn thiên, lời nói rung động Đến tâm can như thế. Hắn trợn trắng mắt, tức giận nói: “Ngươi nói còn chưa đủ? Nói xong lập tức đi, còn muốn ca ca cũng ngươi ở đây mắt mặt xấu hổ sao?”
Bành Tử Kỳ chậm rãi đi Đến bên người Bành Tử Kỳ, lại thâm tình ngưng mắt nhìn Hạ Tầm một cái, đột nhiên vội xoay người, tách khỏi đám người vội chạy ra ngoài. Bành Tử Kỳ dựng thẳng đao, uy hiếp nhìn chằm chằm Hạ Tầm, lúc này mới theo lui ra ngoài.
Tiểu Địch bối rối nói: “Thiếu gia, Bành tỷ tỷ đi rồi. làm sao bây giờ? Ai nha, thiếu gia thượng triều bị muộn muộn rồi, làm sao bây giờ?”
Hạ Tầm cắn răng nói: “Ta đi thượng triều!”
“Vậy Bành tỷ tỷ làm sao bây giờ?”
“Ta đi thượng triều xin nghĩ phép, trở lại Thanh Châu tìm lão bà.”
“A...”
“Thiếu gia! Thiếu gia!”
Tiểu Quản sự mắt thấy Hạ Tầm vội vàng chạy đi, lên ngựa phi nhanh mà đi. chính mình đuổi không kịp, Chỉ đành chạy hướng Tiểu Địch hỏi: “Nha đầu, thiếu gia đi làm cái gì?”
Tiểu Địch vẻ mặt khờ dại nói: “Thiếu gia đi thượng triều.”
Tiểu quản sự thở phào: “Vào triều? Vậy là tốt rồi.”
Tiểu Địch lí trực khí tráng nói tiếp: “Thiếu gia đi hướng hoàng đế xin nghỉ, trở lại Thanh Châu tìm lào bà.”
Tiểu Quản sự sặc mạnh một ngụm, mặt đều đỏ bừng lên. Một đôi mắt nhanh muốn giống như lồi ra, bực bội cuống họng the thé hét lên: “Cái gì cái gì? Ngươi nói cái gì? Nha đầu, ngươi nói lại lần nữa!”
Quan viên dự triều xưng là triều tham quan, đều là đeo nha bài. Trăng sao chưa tan, bọn họ liền tới hoàng thành, đi bộ tử cửa Đông, Tây Trường An đi vào, chờ tại trong triều phòng. hữu khuyết môn nam, là cẩm y vệ trị phòng, dưới ba gian là Hàn lâm trị phòng, khi chờ vào triều, đại học sĩ ở Bắc hạm, các học sĩ trung doanh, kẻ còn lại Nam hạm. Mặt khác trong đoạn môn tả trắc hữu trị phòng năm gian, lại tên “bản phòng” là phủ Chiêm sự, tả hữu xuân phường cũng Tỉ Kinh cục quan là chỗ hậu triều.
Ngọ môn chính là cửa chính của Tử cấm thành, tích có tam khuyết, trong là Ngự Đạo, không thường mở, tả hữu hai khuyết cung là cho tướng quân đang trực Đến túc vệ kì giáo các loại người ra vào. Tả hữu lưỡng dịch các mở một cửa, xưng là tả hữu dịch môn, là cửa bách quan nhập triều. Thượng lâu Ngọ môn tên “Ngũ phượng” thiết lập chuông triều trống triều, do hoạn quan Chung cổ tỉ chưởng quản.
Nghĩ thức triều đình, đó là đại sự cực trang nghiêm, cũng lo lắng Đến khả năng có thị vệ đương trực vì bệnh tạm thời vắng mặt, cho nên có thay thế bố sung. Hạ Tầm không kịp thời' Đến, tướng quân đứng điện xướng đanh thì phất hiện thiếu người, lập tức tìm thay thế bố sung. Trống triều liền ba tiếng vang lên, tướng quân đương trực Đến túc vệ chấp trượng kì giáo bọn người áo giáo sáng ngời, nghĩ thức chinh tề, ngang nhiên mà vào.
Sau khi nghĩ thức tại trong Phụng Thiên đại điện ngừng lại. chuông triều vang lên, văn võ bá quan dựa theo
tướng quân, cận thị quan viên, công hầu phò mã bá, ngũ phủ lục bộ, ứng thiên phủ Đến quan viên tạp chức tại kinh theo thứ tự nổi đuôi nhau tiến vào, giám sát Ngự sử cũng quan viên Nghĩ lễ tỉ đứng ở bên đường, cầm trong tay sách nhỏ, trừng to hai cái mắt nhìn xem ai rối loạn lễ nghĩ, Củ Nghĩ Giáo úy mắt hổ nhìn chờ bắt người.
Lúc này, Hạ Tầm giục ngựa như bay, khó khăn lắm chạy tới ngoài Ngọ môn.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan