Chương 258: Thiên Hạ Có Kẻ Thích Danh
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 258
Thiên Hạ Có Kẻ Thích Danh
Chương 258: Thiên Hạ có kẻ thích danh
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn. eu
Hạ Tầm đi vào cẩm Y vệ Đô Chỉ Huy Sứ ti, chỉ trông thấy Chỉ huy Thiêm sự La Khắc Địch.
La Khắc Địch rất thanh nhàn, hắn vốn tưởng rằng tân đế sau khi lên ngôi, Cẩm Y vệ rất nhanh có thể mượn việc tước phiên một lần nữa quật khởi, nhưng mà đại nghiệp tước phiên nghiệp lớn một mực nắm giữ ở trong tay đám người Hoàng Tử Trừng, Phương Hiếu Nhu, những nho sinh này đối với cẩm Y vệ căn bản là không cùng cách nhìn, chỉ có bọn họ cần trợ thủ, lau cái mông, hoặc là khi có chút thủ đoạn bỉ ổi thật sự khinh thường làm, mới mượn dùng cẩm Y vệ một lát, ví dụ như lúc này đây bọn họ đã suy nghĩ ra một bài đồng dao rắm chó không kêu, phân phó cẩm Y vệ tiến hành truyền xướng.
Nhưng mà La Khắc Địch cũng không có cảm thấy uể oải, khi cẩm Y vệ gian nan nhất hắn cũng đã sống qua, huống chi là chút ngăn trở nho nhỏ trước mắt? Nhiều năm rèn luyện như vậy, La Khắc Địch tính cách sớm đã tôi luyện đến cực kỳ kiên nhẫn. Phụ thân hắn là một trong những người sáng lập ra cẩm Y vệ sớm nhất, hắn khi còn rất trẻ đã dấn thân vào cẩm Y vệ, cả đời này từ nay về sau cùng cẩm Y vệ một mực cột vào cùng một chỗ.
Vinh, chung vinh, Nhục, chung nhục.
Lý tưởng cùng tín niệm duy nhất của hắn, hay là mục đích sống của hắn, khiến cho hắn và phụ thân hắn phụ tử hai đời bởi vì đó mà phấn đấu: Cẩm Y vệ, có thể một lần nữa quật khởi. Cơ hội là lưu cho người có chuẩn bị, hắn một mực chuẩn bị, hắn tin tưởng vững chắc, cơ hội này nhất định sẽ đến.
Thẳng đến khi Yến vương vào kinh, hy vọng của hắn rốt cuộc đã tan.
Vờ.
Trong chư vương, duy nhất có thể đối với hoàng đế có uy hiếp chính là Yến vương. Yến vương lại có thể ra chiêu ngu ngốc, tự mình vào kinh chịu chết đến đây. Tiến vào thành Nam Kinh. Yến vương chính là chim trong lồng, hoàng đế chỉ cần một đạo chiếu lệnh, hai ngục tốt đã có thể tùy ý bài bố Yến vương. Yến vương nếu như chết đi đơn giản như vậy, triều đình tước phiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tuy nói Ninh vương Chu Quyền lãnh binh nhiều năm cũng đối với triều đình có tính uy hiếp nhất định, nhưng Chu Quyền xa tại Liêu Đông, binh mã ở đó toàn bộ nhờ vào trong nước vận chuyển cấp dường, chỉ cần Bắc Bình rơi vào trong tay triều đình, chặt đứt đường lương của Trữ vương, Trữ vương dù có trăm vạn dũng sĩ, cũng phải không chiến mà bại, căn bản không phải đối thủ của triều đình.
Cho nên, chỉ cần Yến vương vừa chết thì có ý nghĩa triều đình tước phiên đã đơn giản hơn nhiều, không còn có trở ngại trọng đại. Điều này cũng làm cho ý nghĩa, cẩm Y vệ không còn có khả năng quật khởi một lần nữa. Hắn có thề kế thừa sự nghiệp phụ thân, vì cẩm Y vệ chấn hưng mà trả giá cả đời, trong đó không thiếu rất nhiều bộ hạ cũ đối với cẩm Y vệ một lòng trang thành ủng hộ, nếu như khi bản thân còn sống không thể làm được, như vậy khi hắn đem phần trách nhiệm này giao lại, cẩm Y vệ còn có khả năng khôi phục không?
La Thiêm Sự luôn thích uống trà, rất ít uống rượu. Khi Hạ Tầm vào phòng, đã thấy La Thiêm Sự đang uống rượu, trên lò đang nấu nước, trên bàn lại bày biện rượu, La Thiêm Sự khuôn mặt như ngọc đã mang lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, hơi có chút mùi rượu.
Nhìn thấy Hạ Tầm tiến đến, hắn cầm chén rượu lên nhàn nhạt hỏi một câu: “Vì sao không đem đầu danh trạng ta chuẩn bị cho ngươi cho giao ra, lẩy lòng tin của Yến vương?”.
“Bởi vì không cần!”.
Hạ Tầm ở trước mặt hắn khoanh chân ngồi xuống, thong dong nói: “Đại nhân, ty chức đến Bắc Bình, phát hiện Yến vương hôm nay đã là trông gà hóa cuốc, thần hồn nát thần tính đến tình trạng tột đỉnh. Lúc này, ty chức nếu chủ động đầu nhập vào hắn, cử động liều lĩnh như thể, tất nhiên sẽ dẫn lòng nghi ngờ của hắn”.
La Khắc Địch nâng chén uống một hơi cạn sạch, hơi nhướng hai mắt lên nói: “Ấu nữ bên cạnh ngươi kia, là Yến vương đưa tới?”.
Hạ Tầm không chút nào kinh ngạc. Hắn sớm biết nếu như Tiêu Thiên Nguyệt đã trông thấy, nhất định sẽ bẩm báo La Thiêm Sự. Hạ Tầm thong dong cười cười đáp: “Vâng, Yến vương đối với ty chức thật có ý lôi kéo. Chỉ là, Yến vương tình cảnh hôm nay đã là rơi xuống rất thấp, người trong thiên hạ đều nhìn ra được, hắn cũng không trông cậy vào chút ít tiền tài nữ tử, có thể khiến cho ty chức vì hắn bán mạng, chỉ là hy vọng có thể hối lộ ty chức, khiến cho ty chức đối với hắn bớt chút ít khó xử, thay hắn nói vài câu lời có ích là được rồi.
Ty chức tuân đại nhân dặn dò, Yến vương đưa tới tiền tài nữ tử thì không chối từ. Thu chỗ tốt của hắn, khiến cho hắn an tâm, cảm thấy ta tồn tại đối với hắn là có ích vô hại, thành lập quan hệ thân cận, vậy là đủ rồi. Yến vương trước mắt không có ý phản, muốn tìm nhược điểm của hắn rất khó. Ty chức cho rằng, đã như thế, không bằng yên lặng theo dõi kỳ biến”.
La Khắc Địch trong mắt có chút lộ ra vẻ thưởng thức, khen nói: “Rất tốt, nghịch mà khó lấy, thì thuận mà đợi biển, nghịch thuận tự nhiên, mới là đạo bất bại. Ngươi quả nhiên không có làm cho ta thất vọng, đại sự giao cho ngươi đi làm, là đúng”.
Hạ Tầm hạ thấp người nói: “Đại nhân khích lệ, ty chức chỉ nghĩ đi theo đại nhân, làm một phen sự nghiệp lớn, tái hiện vinh quang của cẩm y vệ ta mà thôi”.
La Khắc Địch ảm đạm thở dài nói: “Đáng tiếc. Chúng ta không có chuyện đại sự gì có thể làm, thiên không theo ta, Yến vương hắn lại có thể xuất ra chiêu ngu ngốc...”.
La Khắc Địch hơi quay người, xuất thần nhìn bức cẩm Y Tùy Đế Xuất Dư Đồ trên vách tường mà hắn trân quý nhất, ngóng nhìn hồi lâu, mới buồn bã thở dài một tiếng, quay đầu lại nói: “Sau khi ngươi trở lại, theo Yến vương đi qua Hiếu Lăng? Yến vương khóc tể tiên đế, còn có tình hình gì khác không?”.
Hạ Tầm có chút cau mày nói: “Vâng, Yến vương chỉ là tới Hiếu Lăng khóc tế tiên đế, vấn đề là, câu từ Yến vương tế điệu, hùng hồn kịch liệt, vô cùng bi phẫn, ty chức cảm thấy, hắn lần này bất kể hậu quả mà phát tiết, chỉ sợ sẽ đưa tới họa sát thân cho hắn”.
La Khắc Địch cười cười, trầm giọng nói: “Hắn chỉ cần đến đây, đó chính là họa sát thân. Tại Hiếu Lăng lên nói chút ít gì đó, hoặc là cái gì cũng không nói, có gì khác nhau đâu? Hắn nói những lời gì?”.
Hạ Tầm liền đem quá trình Yến vương khóc lăng cẩn thận thuật một lần, những lời Yến vương nói ra Hạ Tầm cũng không thể nhớ rõ tinh tường không thiếu một chữ, nên chỉ đem đại ý đối với La Khắc Địch nói một lần, La Khắc Địch hai tay đặt trên đầu gối, lẳng lặng lắng nghe, đợi Hạ Tầm nói xong, La Khắc Địch chân mày cũng nhẹ nhàng cau lên.
Hạ Tầm không có thúc giục, làm theo như hắn, hai tay đặt trên đầu gối, lẳng lặng chờ đợi, La Khắc Địch dùng ngón tay khẽ gõ đầu gối, hồi lâu, chân mày đột nhiên khẽ động, nhẹ nhàng “A” một tiếng, chợt nói: “Kế sách hay, tâm cơ thật tốt!”.
Hạ Tầm vội hỏi: “Đại nhân có phát hiện gì?”.
La Khắc Địch trên mặt lộ ra thần sắc như trút được gánh nặng, lại trở về phong độ ung dung ưu nhã như ngày xưa. Hắn mỉm cười lấy ra hai cái chén, nhấc ấn nước trên lò, một tay phất ống tay áo, một tay nhấc chén trà, như chuồn chuồn điểm nước đem hai chén trà rót đầy, tự lấy một ly, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó nhấp một ngụm nho nhỏ, hơi nhắm hai mắt, lộ ra thần sắc say mê.
Hạ Tầm có chút nghiêng thân, lẳng lặng chờ hắn chỉ điểm mê tâm, cái hớp trà này sau khi nhấm nháp trong miệng một phen, nhẹ nhàng nuốt xuống bụng, La Khắc Địch mới ha hả cười nói: “Yến vương về kinh, vốn có thể nói là hung hiểm đến cực điểm”.
Hạ Tầm gật đầu nói: “Không sai, đó là cửu tử nhất sinh, hắn lại thật đến đây, ty chức một mực nghĩ mãi mà không rõ, hắn tại sao lại to gan như vậy”.
La Khắc Địch mỉm cười nói: “Ngươi sai rồi, không phải cửu tử nhất sinh, mà là thập tử vô sinh. Yến vương vốn là nhất định có đến mà không có về, nhưng Yến vương tự dồn vào tử địa, hôm nay ngược lại có sinh cơ”.
Hạ Tầm là thật không có nghĩ rõ ràng đạo lý trong đó, bất kể nói thế nào, hắn kiếp trước chỉ là một cảnh giáo sinh phổ thông, phối hợp cảnh sát mà làm nằm vùng, có chút tri thức cùng kinh nghiệm công tác chuyên nghiệp mà thôi. Đối với lịch sử đại thể, hắn cũng có đọc qua một ít sách vở mà có một chút rõ ràng.
Nhưng mà đối với nhân tâm nhân tính, hoạn trường phong vân, hắn hiểu tuyệt đối so không được với La Khắc Địch, thậm chí so ra kém rất nhiều người làm quan thời đại này, đối với nắm chắc nhân tâm nhân tính, tại chế độ này còn xa mới hoàn thiện bằng thời hiện đại, người làm quan niên đại này so với người hiện đại cao minh hơn một bậc, Hạ Tầm còn cần không ngừng học tập cùng tôi luyện.
La Khắc Địch thấy hắn không rõ, liền chỉ điểm nói: “Yến vương bắc đến, nếu như trông cậy vào Hoàng Thượng sẽ nhớ thúc cháu tình mà bỏ qua cho hắn, vậy mười phần sai rồi. Hắn ngày xưa kết giao nhân mạch, lập nhiều chiến công, trong sạch không chê vào đâu được, tất cả đều không là vấn đề, Hoàng Thượng chỉ cần muốn ép hắn, nhất định sẽ có biện pháp.
Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Hắn duy nhất có thể cậy vào, chỉ có công luận”.
“Công luận?”.
“Không sai, Yến vương chưa đến nơi, tin tức đã truyền khắp đại giang nam bắc. Yến vương sau khi đến Kim Lăng, lại đi quanh thành nửa vòng, dẫn tới người toàn thành chú ý, sau đó liền giống trống khua chiên chạy tới Hiếu Lăng, các loại hành vi này, chỉ có một mục đích, chính là khiển triều dã tất cả mọi người chú ý, trở thành một điểm chú ý nhất của công luận.
Hoàng Thượng có thể không quan tâm Yến vương hắn có phải là oan uổng hay không, nhưng lại không thể không thèm để ý tới công luận.
Hoàng Tử Trừng, Phương Hiếu Nhu những người này, càng là nhân vật xem danh tiết hơn tính mạng, bọn họ có thể không quan tâm tính mạng tiền đồ bản thân, lại không thể để cho danh dự của mình bị vấy bẩn, bị người chỉ chỉ điểm điểm, nói ba chỉ bốn”.
Thấy Hạ Tầm nghe đến tập trang tinh thần, La Khắc Địch tiếp tục nói: “Chu vương, Tề vương, Đại vương bị phế, giữa vua và dân đã có chút ít nghị luận bất bình, đây là do đám người Tề Thái, Hoàng Tử Trừng nóng lòng cầu thành công đã tạo thành hậu quả xấu. Hoàng đế vừa mới đăng cơ, tuổi trẻ tầm nhìn cạn, những vị đại nhân này cũng vừa mới thượng vị, căn cơ không tốn sức, cho nên hầu như mỗi một bước đi, mỗi một câu nói, đều phải xem phản ứng của dân gian là là khen hay là mắng.
Nếu như bọn họ không thích danh thì thôi, nhưng mà những vị đại nhân này đều cực kỳ yêu quý bộ cánh của mình, trong dân chúng có một chút bất bình nghị luận, đã làm cho bọn họ có chút như đứng trong đống lửa, Yến vương huy động nhân lực khóc tế tiên đế như thế, chỉ trích bọn họ là kẻ gian nịnh, tất nhiên là để cho dân chúng để mắt tới, tất cả mọi người sẽ trừng to mắt mà nhìn, xem hắn sẽ rơi vào kết cuộc gì, sẽ có như lời hắn khóc tế tiên đế hay không, bị gian nịnh làm hại. Ngươi nói đám người Hoàng Tử Trừng sẽ chịu nhận lấy cái danh gian nịnh này cho mình sao?”.
Hạ Tầm có chút không dám tin tưởng, lường lự nói: “Chỉ như vậy? Đám người Hoàng đại nhân trăm phương ngàn kế, một lòng muốn diệt trừ Yến vương, hôm nay Yến vương tự mình đưa tới cửa, dễ dàng có thể đem hắn trừ đi, đám người Hoàng đại nhân... Bọn họ sẽ vì lo lắng một chút khen chê của dân chúng mà bỏ mất cơ hội tốt này sao?”.
La Khắc Địch nhịn không được cười lên: “Buồn cười sao? Ta cũng cảm thấy buồn cười, nhưng ngươi không nên cảm thấy kỳ quái, ngươi là tủ tài, đệ tử danh giáo, thánh nhân không phải dạy bảo các ngươi nói danh tiết nặng như núi sao. Mạnh Tử viết: Người thích danh, có thể nặng hơn cả quốc gia! Những vị đại thần này, là không muốn làm cho mình dính vào một tia vấy bẩn, mà như vậy, chỉ sợ Yến vương lần này đi tới, thật có thể toàn thân trở ra!”.
Hạ Tầm trong lòng có chút khẽ động, vội vàng thử nói: “Vậy... Chúng ta làm như thế nào? Có cần bẩm báo Hoàng Thượng, hoặc là nhắc nhở các vị đại nhân, để tránh trúng kế hay không?”.
La Khắc Địch mỉm cười, nhấc bình trà lên, đem chén trà chậm rãi đổ đầy, lời chứa huyền cơ nói: “Gấp cái gì, muốn nấu một bình trà ngon, hỏa hầu không đến, thì không được.
Ngươi quá môn, không cho phép cùng ta hưởng”.
Tạ Vũ Phi gấp lên, trừng mắt hạnh nói: “Dựa vào cái gì mà nói ta không được, ngươi làm một, ta tố mười lăm!”.
Bành Tử Kỳ ha ha cười nói: “Ngươi có được không đó?”.
Tạ Vũ Phi liếc nàng một cái nói: “Cái này không cần ngươi quan tâm” Nàng con mắt xoay chuyển, giảm thấp giọng xuống, nhỏ giọng nói: “Ta cho ngươi biết nha, nữ nhi gia là thân có đà cốt, trời sinh có thể thích ứng... Thích ứng... Khụ, dù sao cái này cùng luyện võ hay không cũng không có quan hệ gì”.
Bành Tử Kỳ hiếu kỳ nói: “Thật giả, nghe ai nói vậy?”.
Tạ Vũ Phi ườn ngực nói: “Đó là đương nhiên, sư phụ ta nói”.
Bành Tử Kỳ tấm tắc thở dài nói: “Sư phụ của ngươi thật là, loại sự tình này cũng dạy cho ngươi, mẹ ta cũng không dạy ta cái gì.
Mẩy ngày này Hạ Tầm rời đi, Tạ Vũ Phi khi rảnh lại tới đây cùng Bành Tử Kỳ nói chuyện phiếm nói chuyện, hoặc là cùng đi vào khu náo nhiệt trong thành Kim Lăng mua sắm chút ít đồ dùng của nữ nhi gia.
Hạ Tầm trước khi đi, đã dặn dò trong nhà bán của cải gia sản lấy tiền mặt, Tiếu Quản sự đối với những an bài cổ quái này của Thiếu chủ nhân luôn có chút ít cảm giác như lọt vào trong sương mù không rõ gì cả, mắt thấy nhà mình mua hơn mười mẫu ruộng tốt nhất đã tới mùa thu hoạch lớn, Tiểu Quản sự rất là đau lòng, nhìn cái an bài này, hắn cân nhắc thiểu gia lại muốn dọn nhà, nhìn sang nhà cửa vừa mới xây xong, càng không nỡ từ trong đáy lòng, cho nên Bành Tử Kỳ tuy phân phó xuống, hắn lại nhùng nhằng một mực không chịu tìm người xử trí.
Về sau vẫn Tạ Vũ Phi đối với hắn nói, thiếu gia nhà bọn họ làm là cẩm.
Y vệ phái đi, có khi khó tránh khỏi phải phụng chỉ lệnh triều đình làm chút ít chuyện quan trọng cơ mật không nên bị người khác biết được, cho nên chỉ để ý dựa theo thiếu gia phân phó mà đi làm là tốt rồi, thiếu gia giờ đây làm là quan, làm nhiều chuyện đại sự, tương lai mới có thể làm đại quan, đến lúc đó Dương gia càng có thể bật hơi nhướng mày, làm rạng rờ tổ tông, cần gì phải không phóng khoáng như thế, Tiếu Quản sự lúc này mới theo lời xử lý.
Hạ Tầm sau khi trở về, ngoại trừ một tòa nhà này, các sản nghiệp khác đã bất tri bất giác lặng lẽ xử lý xong, Tạ Vũ Phi là hạng người tính toán tỉ mỉ, Hạ Tầm dù chưa đối với nàng nói qua rõ ràng rốt cuộc muốn ra chuyện gì, nàng từ trong giọng nói của Hạ Tầm lại suy đoán ra, triều đình chỉ sợ sẽ có sự tình rất trọng đại phát sinh, mà còn trọng đại đến mức nhà tại đế kinh, lại phải bán đi gia sản, đổi thành của nổi, chỉ sợ sẽ là một hồi rung chuyển lớn.
Hạ Tầm tuy chức vị không cao, nhưng thân ở đầu mối, có thể được tin tức cơ mật như vậy cũng không phải là hiếm có, nàng là một cô nương vô cùng có quyết đoán, dứt khoát đem tất cả sản nghiệp của cải nhà mình có thể bán lấy tiền mặt cũng đều bán đi, còn thông báo cho sư phụ. Đến khi tất cả gia sản của cải có thể xử trí đều bán lấy tiền mặt sạch sẽ, Tạ Vũ Phi lại dùng phương pháp chợ đen, đem tiền giấy đều đổi thành vàng bạc.
Triều đình là không cho phép vàng bạc lưu thông, nhưng mà một khi gặp loạn thể, tiền giấy tất nhiên sẽ giảm giá trị, trước kia triều đình cục diện chính trị khi rung chuyển, tiền giấy nhiều ít cũng đã có lúc không hề đáng giá, Tạ Vũ Phi cơ linh liền đem tiền giấy đều đổi thành vàng bạc, còn khuyên Bành Tử Kỳ cũng làm như vậy.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan