Chương 270: Ta Hy Vọng Đây Chẳng Qua Là Một Truyền Thuyết!
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 270
Ta Hy Vọng Đây Chẳng Qua Là Một Truyền Thuyết!
Chương 270: Ta hy vọng đây chẳng qua là một truyền thuyết!
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn. eu
Kinh châu Thái Huy quan.
Hoàng Chân Hoàng Ngự sử mang theo hai tùy tùng du lãm.
Tòa đạo quan là Tương vương Chu Bách tu kiến, Chu Bách thờ phụng đạo giáo, tự lấy cho mình một đạo hiệu gọi là “Tử Hư Tử”. Tòa đạo quan do Chu Bách bỏ vốn tu kiến, năm tòa điện các chủ thể, thiên điện, tả hữu điện đã chuẩn bị, quy mô to lớn, đền cao lớn. Trong điện rường cột chạm trổ, rạng rờ sinh uy, dân bản xứ xưng “Tiểu Kim Đỉnh”.
“Tái Vũ Đương”, mười phần đồ sộ.
Hoàng Chân đứng ở trên điện nhìn về vách tường đề thơ trước mặt, ngâm nga từng câu: “Trương huyền huyền, ái thần tiên. Triêu ẩm cửu độ chi thanh lưu, mộ túc nam nham chi tử yên. Tốt sơn kiếp lai tri kỷ tái, bất dữ cảnh vật đồng thôi thiên. Ngã hướng không sơn tầm bất kiến, đồ thê nhiên!”.
Bài thơ này là do Chu Bách ghi, hắn thờ phụng đạo giáo, từng đến núi Võ Đang tìm Trương Tam Phong, đáng tiếc không thấy chân nhân, phiền muộn trong lòng, liền viết bài thơ này, bởi vì Thái Huy quan là do Tương vương Chu Bách bỏ vốn tu kiến, quan chủ sẽ đem bài thơ của vị Đại hộ pháp này khắc trên vách đá.
Hoàng Chân nhiều lần ngâm nga, tìm không thấy cái gì có thể dùng làm chứng cứ công kích, liền đi quanh chính điện, chính điện có một loạt bàn long trụ, Hoàng Chân lại động não, âm thầm suy nghĩ đến: “Trong đạo quan, xây bàn long trụ, không hiểu được đây có phải là đi quá giới hạn hay không. Ổ... Ta trước tiên nhớ kỹ, lúc về đến đồng liêu Lễ bộ để họ cố vấn một phen”.
Hoàng Chân đang nghĩ ngợi, một dịch tốt vội vàng đi đến, vừa thấy Hoàng Chân nhân tiện nói: “Ôi, Hoàng đại nhân, ngài quả thật ở chỗ này, tiểu nhân tìm ngài đã nữa ngày”.
Hoàng Chân hỏi: “Chuyện gì vậy?”.
Dịch tốt đến gần, thấp giọng nói: “Người trong kinh đến, là Đô Sát viện Tả Ngự Sử Viên Thái Viên đại nhân, phân phó tiểu nhân lập tức tìm Hoàng đại nhân đi về, có chuyện quan trọng cần thương lượng”.
Hoàng Chân kinh ngạc không thôi, vội vàng theo dịch tốt đi ra ngoài.
Hoàng Chân ở phút cuối cùng, nhận được triều đình đề bạt trọng dụng, con đường làm quan vừa mới lo nghĩ đã lại phát triển. Lúc này Chu Duẫn Văn sai hai mươi bốn Thiên sứ tuần tra khắp thiên hạ, biểu hiện ra là tuần tra hỏi khổ, trừng trị tham quan ô lại, vụng trộm dặn bọn họ tùy cơ hành động, để bọn hắn tìm chứng cứ phạm tội của phiên vương các nơi, vì đạo nghĩa tước phiên vương cung cấp chứng cớ. Hoàng Chân đi lần này so với lần trước làm khôi lỗi đến Tế Nam thẩm tra thì khác nhau rất lớn, lập tức đi Kinh châu, hy vọng có thể lập nhiều công đầu, được hoàng đế ưu ái.
Hoàng Chân có chuẩn bị mà đến, thật đúng là khiển cho hắn bắt được một ít chứng cớ của Tương vương, hắn đến Kinh châu, đầu tiên phải đi bái phỏng Tương vương, đến phủ Tương vương, hắn ngoài ý muốn phát hiện chính điện Tương vương phủ, hai bên cửa chính đều mở một cửa nách, vốn bảy đạo chính môn, nhưng lại tính cả cửa nách này, vậy cũng chính là chín môn, chín chính là cực hạn, chế độ thiên tử. Hoàng Chân như nhặt được chí bảo, lập tức đem tội trạng này nhớ kỹ, cấp báo kinh sư.
Nhưng hắn phỏng chừng Tương vương phủ chỉ là mở nhiều hơn hai cửa, chỉ sợ không đủ để trị tội Tương vương, cho nên những ngày này một mực đi dạo khắp nơi ở Kinh châu, hy vọng có thể tìm được càng nhiều chứng cứ phạm tội hữu lực có quan hệ đến Tương vương, nhưng Tương vương ở Kinh châu làm việc rất tốt, cũng không có việc gì không hợp pháp. Hoàng Chân không còn phương pháp, đành phải sử dụng chế độ xây dựng đi quá giới hạn.
Hắn cân nhắc Tương vương lúc tu sửa cửa chính không chú ý những chế độ quy củ xây dựng này, trên kiến trúc không chừng cũng có vấn đề, vào phủ Tương vương cũng không phải hắn muốn tiến liền tiến, đành phải từ một số kiến trúc Tương vương bỏ vốn tu kiến bắt tay vào làm, không.
Nghĩ vào lúc này trong kinh lại phái người đến, chẳng lẽ nhóm tội danh lần thứ nhất trong tấu chương trước đó đã đủ để định tội Tương vương?
Hoàng Chân vừa nghĩ, vội vàng chạy về dịch quán, lập tức gặp mặt đô ngự sử Viên Thái.
Để cho người bưng trà lên, Viên Thái phất tay đuổi ra, chỉ để lại một người Hoàng Chân, vẻ mặt tươi cười nói: “Hoàng đại nhân, ngươi ở Kinh châu làm được rất tốt, ngươi là do Bản quan tiến cử đảm nhiệm đạo giám sát ngự sử Hồ Bắc, lúc này đây ngươi lập nhiều đại công, Bản quan ở trước mặt hoàng thượng cũng được mặt mày rạng rờ”.
Hoàng Chân vui mừng nói: “Đều là nhờ đại nhân tài bồi. Chẳng lẽ... Chỗ tấu chương hạ quan gửi lên, đã được bệ hạ tiếp thu?”.
Viên Thái vê râu mỉm cười nói: “Đúng vậy. Nếu không có như thế, Bản quan sao dám xuất hiện ở đây?”.
Hắn hơi nghiêng thân, nói với Hoàng Chân: “Cửu ngũ, tượng trưng cho tôn sư đế vương, theo như thể chế, không phải thiên tử không được tạo chín nhà giữa, bách vương xây dựng thêm dinh thự, chín người gác cổng, đây là ở giữa cửa mở công sở hình dạng và cấu tạo, lầu chính cũng chín gian, đây là đi quá giới hạn đẳng cấp đế vương ‘Cửu ngũ’ tôn sư, đây là tội ‘Đại bất kính’. Phương học sĩ và Hoàng học sĩ nhất trí nhận định, bằng này, đủ để hỏi tội Tương vương!”.
Hoàng đế xưng cung, phiên vương xưng phủ, nhân viên xưng trạch, thứ dân nghĩa gia, kiến tạo nơi ở, đều theo đẳng cấp, đây là đạo tôn ti cao thấp rõ ràng. Bách vương xây dựng thêm vương phủ thì mở hai cửa nách, đây thật là đi quá giới hạn chế độ xây dựng, nhưng tính là tạo phản hay không, đều ở một câu của hoàng đế, như đặt ở thời Hồng Vũ, Chu Nguyên Chương đại khái hạ đạo ý chỉ, răn dạy đứa con vài câu, nhưng Kiến Văn muốn gán hắn tội đại bất kính, hình như cũng là đúng lý hợp tình.
Viên Thái lại nói: “Tương vương thiện dùng vũ lực, là người từng cầm binh, cùng Yến vương Chu Lệ giao tình rất tốt. Nếu triều đình tước Yến, Tương vương khởi binh hưởng ứng, xác thực là họa lớn trong lòng triều đình. Triều đình đã quyết định bắt ngay Tương vương. Nhưng, ngươi cũng biết, thượng triều một lần bị Chu vương không dạy mà giết, khinh suất tước quyền Lý vương và Đại vương nhốt vào nhà lao, dẫn đến việc giữa vua và dân có rất nhiều chuyện không phải, bởi vậy lúc này đây triều đình quyết định thay đổi sách lược”.
Hoàng Chân khẩn trương nói: “Đại nhân, triều đình định làm như thế nào?”.
Viên Thái đã tính trước nói: “Cầm thánh chỉ, công khai chất vấn, khiến cho Tương vương chủ động cúi đầu nhận tội, như thể, triều đình sẽ được coi là công bình, pháp luật và kỷ luật nghiêm minh”.
Hoàng Chân tay vuốt chòm râu nghĩ nghĩ, lo lắng nói: “Vẫn nghe nói Tương vương tính tình cương liệt, vũ dũng hơn người, nếu như hắn không cúi đầu, nên làm như thế nào cho phải?”.
Viên Thái cười âm âm nói: “Lần này đi, vốn là hai quân cờ sáng tối. Triều đình đã bí mật sai dũng sĩ, ra vẻ người buôn bán nhỏ lộn xộn vào Kinh châu, vũ khí áo giáp đều giấu trong xe vận tải, đến lúc đó, bọn họ hội đột nhiên vây quanh Tương vương phủ, chặt đứt tất cả liên lạc giữa Tương vương phủ và bên ngoài, ba đạo quân hộ vệ của Tương vương ở ngoài thành, cũng không biết tin tức.
Sau đó, ta và ngươi lại cầm thánh chỉ qua vương phủ hỏi tội, bề ngoài là lệnh cưỡng chế Tương vương thỉnh tội, chỉ cần Tương vương tự thừa nhận có tội, giấy trắng mực đen viết xuống, triều đình còn muốn làm gì hắn bây giờ đều là quang minh chính đại. Nếu như hắn dám công nhiên phản kháng, hắc, như vậy nguyên bản hắn vô tội cũng trở thành có tội, triều đình bắt hắn hỏi tội chẳng phải càng thêm đúng tình hợp lý?”.
“Thật con mẹ nó âm hiểm! Khó trách ta một mực bò lên không được, thì ra là tâm không đen bằng các ngươi!”.
Hoàng Chân thầm mắng một câu, mặt mày hớn hở khen: “Quả nhiên diệu kế, cao, thật sự là cao!”.
Chu Bách là con thứ mười hai của Chu Nguyên Chương, năm nay hai mươi tám tuổi, ngày thường dáng người khôi ngô, anh khí phấn chấn bừng bừng. Người này văn võ song tu, thi từ ca phú, quá mức tinh thông, binh pháp thao lược, đặc biệt bất phàm. Chu Bách thích đọc sách, thường thường đọc sách thâu đêm, hắn còn xây một chỗ Cảnh Nguyên các, mời chào hiền tài, thu thập bản viết cổ đơn lẻ, sắp xếp so sánh, sao chép một lần nữa, để ngừa hậu thế tuyệt diệt.
Đồng thời, Chu Bách thể lực hơn người, thiện dùng cung tiễn và đao, cười ngựa như bay, luận nội quy quân đội, chuyện trước khi thành bại, thường có cái nhìn ra ngoài ý nghĩ người khác. Hắn đã từng ba lần phụng chỉ lãnh binh bình định, lần đầu tiên là một chi binh lính triều Nguyên đầu hàng bạo loạn, ý định phản hồi tái ngoại, Chu Bách dẫn dắt quân bình định, quân Nguyên đại bại, Lần thứ hai là Ngũ Khai man tạo phản, Chu Bách xảo diệu lợi dụng bên trong quân Man không đoàn kết, phân hóa tan rã, không giết một người, liền thuận lợi bình định phản loạn, không chiến mà thắng, có thể nói là cảnh giới dụng binh cao nhất. Lần thứ ba là bình định Cổ Châu man tạo phản.
Lúc này, không lâu sau khi ăn trưa, Tương vương Chu Bách đang dùng đao kiểm quen thuộc của hắn đến nỗi lòng bàn tay chai cứng, nắm một cây bút vẽ bức tranh. Hắn vẽ bức tranh về tiểu nhi tử của mình, đứa con trai này là phi tần bên cạnh hắn sinh ra. Chính phi Tương vương là nữ nhi Đại tướng Ngô Cao trong triều, gọi Ngô Tuyết, vì Tương vương sinh ra một gái một trai. Chính phi Tương vương vốn xuất phát từ mục đích chính trị lung lạc triều thần tuyển thê thất cho các hoàng tử của Chu Nguyên Chương, vị Ngô phi này tuy tướng mạo không tính cực đẹp, nhưng cũng một người ôn nhu, nữ tử đoan trang, được Tương vương kính yêu.
Về phần vị phi tần bên cạnh này, thì là Tương vương sau khi nhập phiên Kinh châu thu nạp làm vợ, tướng mạo tuyệt lệ, dáng người thướt tha, được hắn sủng ái nhất, cảm tình hai người cũng rất sâu nặng. Lúc này tiểu nhi tử vừa qua trăm ngày, phi tần bên cạnh sau khi đẻ không lâu, tư thái yểu điệu phiêu dật ngày xưa còn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này còn hơi có cảm giác tròn tròn, nhưng thực sự như quả đào chín, tăng thêm vài phần kiều mỵ.
Tần Ngư ôm hài tử ngồi ở cẩm đôn, Chu Bách vẩy mực múa bút, không đợi đứa con mất kiên nhẫn kêu khóc, một bức tranh có đứa trẻ con bộ dạng trông rất sống động đã hiện lên rất đẹp.
Chu Bách đặt hạ bút, cười ha ha nói: “Ái phi, đến xem, ta vẽ con chúng ta như thế nào”.
Tần Ngư ôm lẩy đứa con, khoan thai đi đến trước án, cúi đầu xem xét, trên giấy là một đứa con nít béo béo mập mập, trắng ngần, cánh tay và đùi giống như ngó sen, dáng điệu miệng nhỏ thơ ngây chân thành, dưới ngòi bút của Chu Bách, hài nhi này sống động linh hoạt, gần như muốn nhảy giấy ra, mặt mày ngũ quan, thần sắc động thái, quả thật cùng hài tử trong ngực không khác gì nhau.
Tần Ngư không khỏi cười duyên, ngoái đầu nhìn lại dịu dàng nói: “Mọi người nói điện hạ rất giỏi vẽ bức tranh hài nhi, thiếp thân hôm nay mới phát hiện bản lãnh của điện hạ. Điện hạ, con của chúng ta mới vừa vặn trăm ngày, sau này điện hạ muốn vẽ bức họa cho con, một năm một bức tranh, thiếp thân muốn cất giữ chúng thật tốt”.
Chu Bách nhịn không được cười lên: “Một năm một bức tranh, vẽ được vài năm, con ta đã không còn là hài nhi rồi”.
Tần Ngư không thuận theo nói: “Điện hạ nên đáp ứng người ta”.
Chu Bách cười nói: “Tốt tốt tốt, đều dựa vào nàng, ta có chuyện gì không đáp ứng nàng?”.
Nói xong, Chu Bách cúi thân xuống, trêu đùa đứa con trong ngực ái phi, đúng lúc này, một nội thị vội vàng tiến đến bẩm báo: “Điện hạ, điện hạ, hoàng thượng có ý chỉ đến”.
Chu Bách khẽ giật mình, trên mặt không khỏi hơi biến sắc, động tình triều đình tước phiên huyên náo rất lớn, chư phiên người nào không biết? Lúc trước vị chất nhi kia tại trước mặt chư Vương thúc khiêm cung hiếu kính, hôm nay quả thực thành Câu hồn sử giả trong suy nghĩ chư vương, ai cũng sợ thấy ý chỉ hắn. Chu hơi khẩn trương nói với Tần Ngư: “Ái phi ôm hài nhi trở về phòng nghỉ tạm, ta đi tiếp chỉ”.
***
Ngoài Tương vương phủ, binh mã triều đình cải trang thương hành đã tầng tầng bao vây phủ Tương vương, vũ khí chiến đấu nguyên bản giấu ở trong xe vận tải cũng đều lẩy ra, Hoàng Chân nhìn cửa cung đóng chặt, nhìn ánh dương quang dần lặn về phía tây, bất an nói với Viên Thái: “Đại nhân, Tương vương sẽ cúi đầu nhận tội sao? Chúng ta tuyên chỉ đã qua hơn một canh giờ, nhưng cửa cung này đóng chặt.
Viên Thái rất chắc chắc nói: “Ngươi yên tâm, thị vệ trong vương phủ có hạn, Tương vương tuy quả dũng, nhưng có thể làm gì? Hắn không có đường đi, chỉ có ngoan ngoãn thỉnh tội về phía triều đình, mới có một đường sinh cơ. Một canh giờ không phải còn chưa tới sao, kiên nhẫn một chút!”.
Trong vương phủ, chính phi, tả phi thậm chí người hầu vương phủ đều quỳ gối trước mặt Tương vương, đang đau khổ cầu khẩn, chính phi Ngô thị nức nở nói: “Điện hạ, điện hạ, không thể làm việc tuyệt lộ này. Vương phủ mở nhiều hơn hai cánh cửa nách, cũng không phải chuyện gì quá lớn, điện hạ hướng về phía triều đình cúi đầu nhận tội, cửa nách cũng đã xây, điện hạ là thúc phụ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn có thể làm khó điện hạ sao”.
Hai đầu lông mày Chu Bách thể hiện sự phẫn uất và kiên quyết, giờ phút này, hắn đã đổi lại một thân nhung trang, giáp trụ sáng bóng, bội kiếm dưới xương sườn, trên vai là cung, hoàn toàn là một bộ dáng xuất chinh chiến đấu, mà ngay cả con ngựa trắng hắn chuyên cười đi chiến đấu, đều đã phủ thêm bì giáp, bộ yên ngựa đủ, do một cá lão binh nắm lấy.
Chu Bách nâng thê tử dậy, bỗng nhiên cười to nói: “Ái phi chớ nói lời nói ngốc, người say, không tại rượu. Chất nhi ta làm tốt lắm, quan tâm đến Chu Bách mở nhiều hơn một cánh cửa? Hắc hắc, hắn để ý thực ra là Chu Bách ta thôi. Ta còn trên đời một ngày, chính là cái đinh trong mắt của hắn, cần phải nhổ ra cho thật thống khoái. Hắn đã mong nhớ ngày đêm với đầu lâu Chu Bách ta lâu như vậy, ta đưa cho hắn cũng được!”.
Trưởng Sứ Vương phủ Chu Duy Dung sắc mặt tái nhợt, một đầu mồ hôi lạnh, liên tục dập đầu nói: “Điện hạ, cửa cung làm hơn quy chế, cũng không phải chuyện gì quá lớn, liền hướng Hoàng thượng cúi đầu, thừa nhận tội trạng, chắc hẳn Hoàng Thượng niệm tình điện hạ khẩn thiết, cũng có thể nhắm một mắt, mặc dù không được, cũng bất quá là rơi vào kết cục của Chu vương, Tề vương, Đại vương, đâu cần phải quyết liệt!”.
Chu Trưởng Sứ thật sự sợ hãi, hắn hiểu rõ Chu Bách tính tình cương liệt, lại không nghĩ rằng Chu Bách tính tình cương liệt đến tình trạng như thể, Chu Bách luận binh pháp, thích luyện võ, lúc trước từng ở một mình trong vương phủ chế tạo binh khí tiện tay đắc dụng, bị người tố giác lên triều đình, bị Chu Nguyên Chương răn dạy dừng lại, lúc ấy Chu Bách ôn dịu dàng ngoan ngoãn hướng về phía hoàng đế nhận sai lầm, tại sao lúc này hắn lại nổi giận như vậy?
Chu Duy Dung nhìn đống đồ chồng chất trước điện, lại giội dầu mờ vào củi, trong lòng đã cực kỳ sợ hãi, Vương gia xây dựng vượt khuôn chế độ thì hắn không thể khuyên can, vốn đã có tội, nếu Vương gia thật phóng hỏa tự vẫn, hắn là Trưởng Sử còn có thể chạy trốn sao? Chỉ sợ Hoàng Thượng muốn lột da, rút gân hắn.
Chu Bách nghe Chu Trưởng Sử nói xong, ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Ha ha ha, Hoàng Thượng tước phiên vội vàng, đã có tâm Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết. Hắn vừa đấm vừa xoa, trước khi văn sau khi võ, chỉ là áp bách mình nhận tội thôi, ta đây thỉnh tội với hắn, hắn đã có thể thỏa mãn tâm ý, lại có thể bảo trụ tấm da mặt chí hiếu dối trá của hắn, ha ha...”.
Lão binh dẫn ngựa nhiệt lệ rơi giàn giụa, gằn âm thanh nói: “Điện hạ, chúng ta phản đi! Chỉ cần điện hạ ra lệnh một tiếng, ty chức vượt lửa qua sông, tuyệt đối không lường lự!”.
Chu Bách cười khẽ lắc đầu: “Ta không phản! Chu Bách không thể phản! Triều đình sớm đã chuẩn bị, ngươi nói bản vương có thể giết khỏi vòng vây không? Nếu như phản, mới làm thỏa mãn tâm ý chất nhi ta. Hắc! Chu Bách ta không thể đề hắn như ý!”.
Hắn lại chuyển hướng đến Vương phi và tả phi, mở hai tay ra, đem các nàng nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, ôn nhu an ủi: “Ta vừa chết, thiên hạ tất nhiên chấn động. Chất nhi giả nhân giả nghĩa đứng trước tình thế đó, tất nhiên không dám ra tay với cô nhi quả mẫu các ngươi, vì thu mua nhân tâm, cảnh ngộ các ngươi, so với người nhà vài vị Vương huynh không may của ta, sẽ khá hơn một ít. Ái phi, các ngươi chớ bi thống, nhớ chăm sóc con cho tốt, chất nhi ta đi ngược lại đạo nghĩa, không để ý cốt nhục thân tình, sớm muộn gì... Hắn sẽ gặp báo ứng”.
“Điện hạ!”. Hai Vương phi tuyệt vọng gọi, Chu Bách nếu không để ý tới, quay người lại, nghiêm nghị quát: “Chuẩn bị ngựa!”.
Lão binh rơi lệ đầy mặt đem ngựa đến trước mặt hắn, quỳ một gối xuống, Chu Bách đạp mạnh lên trên gối hắn, tung người nhảy lên ngựa, lại quát: “Mở cửa cung, đốt lửa!”.
“Ầm ầm...”.
Cửa cung mở, binh mã triều đình ngăn ở bên ngoài bạo động, lập tức nắm chặt tấm chắn, tên nỏ dựng lên, nhưng trong nội cung không thấy một sĩ tốt lao tới, từng đạo cửa cung theo thứ tự mở ra, từ đại đạo rộng rãi bằng phẳng, trông thấy chính điện “Thừa Vận điện” ở phủ Tương vương nguy nga đồ sộ, oành một tiếng, Thừa Vận điện liền đã dâng lên một ngọn lửa mãnh liệt.
Viên Thái quá sợ hãi, thất thanh nói: “Không hay! Tương vương muốn tự sát! Mau, mau ngăn hắn lại!”.
Lập tức không quả quá nhiều, Viên Thái nhấc áo bào lên, lảo đảo chạy vào bên trong, Hoàng Chân cũng không nghĩ đến, hôm nay truyền chỉ, sẽ ép hoàng tử đến tuyệt lộ, nhất thời trước ngực đập thình thịch, hai đầu gối như nhũn ra, mắt thấy Viên Thái nhanh như chớp xông vào, rất nhiều thị vệ phía sau cũng chạy vào, giờ mới hiểu được, nơm nớp lo sợ kêu một tiếng: “Chờ... Chờ ta một chút...”, liền chạy vào.
Tương vương Chu Bách đỉnh đầu đội nón trụ, mặc bạch giáp, cưỡi ngựa trắng, bội kiếm cây cung, chùm tua đỉnh nón trụ màu đỏ bị sóng nhiệt do Thừa vận điện thiêu đốt sinh ra xông đến tung bay phấp phới. Hắn đơn thân cười độc mã, dựng ở trước điện Thừa vận, khinh miệt nhìn Viên Thái và một đám quân tốt triều đình ăn mặc đủ loại vội vàng chạy tới, nghiêm nghị quát: “Ta Chu Bách, chính là con Thái tổ hoàng đế! Thái tổ vẫn thiên, thân là con của người, ta Chu Bách không thấy người chết, chôn cất không biết ở đâu, ôm nỗi bi thống, sổng có gì vui? Nay Hoàng Thượng muốn hỏi tội Chu Bách, nghĩ ta đường đường là con Thái tổ, sao có thể khúm núm, vì cầu một đường sống, chịu nhục làm nô tài dưới chân! Kéo dài hơi tàn, cầu một đường sống, không phải là đạo Chu Bách làm người! Bản vương, thà chết chứ không chịu khuất phục!”.
“Giá!”.
Chu Bách giục mạnh ngựa, quay đầu ngựa thẳng hướng về phía trong Thừa Vận điện chạy đi.
“Điện hạ!”. Viên Thái còn chưa chạy đến trước mặt đã thấy Chu Bách như con bươm bướm lửa, cả người lẫn ngựa nhào vào Thừa vận điện, nhanh chóng biến mất ở chính giữa hỏa diễm, không khỏi tuyệt vọng gọi.
“Điện hạ! Điện hạ vừa chết, thiếp chỉ còn một người thì sống làm gì? Thiên hạ này cũng không dung được chúng ta, chúng ta người một nhà liền đi đến suối vàng gặp gỡ!”.
Tương vương phi Ngô thị dắt một đứa con trên tay ôm một đứa, hai mắt đỏ lên hung hăng nhìn trừng trừng vào Viên Thái, lửa đỏ nóng bỏng chiếu đến mặt nàng, trong mắt đầy cừu hận, ánh mắt nghiêm nghị nhìn đến làm Viên Thái không tự chủ được liền lùi lại vài bước, Ngô thị quay người lại, liền nắm tay một đôi nữ nhân, chạy về phía trong Thừa vận điện.
“Điện hạ! Tỷ tỷ!”.
Tần Ngư khóc đến tóc mai tán loạn, vừa thấy Vương phi làm việc nghĩa không chùn bước xông vào Thừa vận điện, liền đem hài tử ôm lấy, chạy vọt tới chỗ lửa cháy lớn.
“Điện hạ không cần ty chức, ty chức còn muốn đi theo điện hạ, dẫn ngựa vì điện hạ!”.
Lão binh gào khóc cũng vọt lên đi vào, trong lòng Trưởng Sứ Tương vương phủ lộ vè sầu thảm: “Xong rồi! Xong rồi! Tương vương tự sát, vô luận là Hoàng Thượng giận lây sang ta, hay là muốn ta gánh chịu tội đại bất kính, Chu Duy Dung ta đều không có con đường sống, cùng với sống không bằng chết, không bằng đi theo Tương vương, ít nhất... ít nhất trong sử sách còn có thể lưu tên một trung liệt như ta”.
Nghĩ tới đây, Chu Trướng Sử cắn răng một cái, dùng tay áo che mặt, cũng lao người về phía Thừa vận điện đang cháy lớn.
Tương vương sống rất có nhân tâm, trong lúc nhất thời, lại có rất nhiều người hầu cực kỳ bi thương lao theo, thị vệ ở trong môn, đều đi theo Tương vương mà đi, nguyên một đám tre già măng mọc lao vào trong biển lửa, Hoàng Chân và Viên Thái thất hồn lạc phách đứng ở đàng kia, mắt thấy thảm cảnh như vậy, đã sợ đến không nói nên lời.
“Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Hắn dám tự sát! Hắn dám tự sát, hãm trẫm vào việc bất nghĩa, dụng tâm sao mà ác độc, dụng tâm sao mà ác độc!”.
Sắc mặt Chu Duẫn Văn tái nhợt, phẫn nộ rít gào.
Tiểu Lâm Tử nhìn hoàng thượng tức giận, đứng ở một bên, lại theo thói quen bắt đầu run rẩy.
Sắc mặt Phương Hiểu Nhụ ngưng trọng nói: “Bệ hạ, chúng ta cũng không nghĩ đến, Tương vương lại có thể... Bệ hạ, giờ đây không phải lúc tức giận, Tương vương chết, lập tức sẽ truyền khắp thiên hạ, chuyện này sẽ lan đi không ngừng, chúng ta tất phải lập tức nghĩ một biện pháp giải quyết hậu quả thích đáng, nếu không, quần chúng nhân dân nổi dậy, chỉ sợ đầu mâu muốn trực chỉ bệ hạ”.
Chu Duẫn Văn đặt mông ngồi trên mặt ghế, thất thố nói: “Trẫm nên làm gì bây giờ? Trẫm nên làm gì bây giờ? Trẫm vào chỗ không lâu, liền truất quyền chư vương, nay lại khiển cho Tương vương tự sát, trẫm... Trẫm làm sao giải thích với thiên hạ?”.
Hoàng Tử Trừng trầm trọng nói: “Bệ hạ ngàn vạn không thể nghĩ như vậy, nếu bệ hạ lúc này tự mình đuối lý, tự mình bứt rứt với Tương vương, mới thật là không thể vãn hồi, thật không cách nào giải thích với người trong thiên hạ”.
Chu Duẫn Văn ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn hắn nói: “Vậy... Dựa vào ý kiến tiên sinh, trẫm... Nên làm như thế nào?”.
Trên Lầu Thắng Kỳ, đám người Phò mã Hoài Khánh, Chu Cao Sí này đang uống rượu đàm tiếu. Phò mã Hoài Khánh Vương Ninh ngay từ đầu là muốn kéo dãn khoảng cách với Yến vương phủ, nhưng Chu Cao Sí lại dùng lý do thân thích nhà mình, lại chủ động kết giao, Chu Duẫn Văn cũng có tâm coi chừng ba thế tử Yến vương, không cho bọn họ gây chuyện thị phi khắp nơi, cho nên liền ám chỉ Vương Ninh có thể qua lại, không ngờ một khi lui tới, hai người tài học xấp xỉ, tính tình hợp nhau, thế mà lại thành bằng hữu thật.
Ở giữa còn có vài vị văn nhân nổi danh trong thành Nam Kinh, giờ phút này mấy người vây quanh một người, xem hắn vẽ bức tranh. Người này gọi Biên Tiến, chính là đại họa sĩ nổi tiếng thiên hạ. Lúc trước, hắn là họa sĩ ở kinh trung, vì Tương vương Chu Bách cũng vẽ bức tranh, hai người tương giao rất tốt, trở thành bằng hữu, nhờ Tương vương tiến cử, đến kinh sư, đảm nhiệm chức vụ trong nội cung, trở thành họa sĩ cung đình, do đó một bước lên trời, hôm nay đã nỗi tiếng là “Cấm trang tam tuyệt”.
Biên Tiến thừa dịp hửng rượu, đang lúc ở gần cửa sổ vẽ phong cảnh hồ Mạc Sầu, một bức tranh đã hoàn thành, phong cảnh Mạc sầu đều cất vào trên giấy, mấy người bàng quan nhịn không được liên tục xưng đẹp. Chu Cao Sí nâng chén qua, nhìn bộ dạng bức tranh này cũng mười phần yêu thích, liền tiến đến bên cạnh nói: “Cao Sí mười phần yêu thích đại tác phẩm này của tiên sinh, không biết tiên sinh có chịu ban thưởng ân huệ này cho Cao Sí?”.
Biên Tiến vui vẻ cười nói: “Nhận được thế tử ưu ái, thần nào dám không có đạo lý, để thần đóng dấu vào bức tranh. Đến đây, lấy ấn đến”.
Thư đồng Biên phủ lập tức nâng đến một hộp gỗ, nắp hộp mở ra, bên trong là bốn khối đại ấn, Biên Tiến lấy ra đại ẩn “Cấm trang họa sỉ Biên Tiến”, chấm qua chu sa mực đóng dấu, đang muốn ấn xuống bức tranh vừa vẽ, Chu Cao Hú đang du ngoạn dưới lầu vội vàng hấp tấp chạy tới, đi lên lầu liền nói: “Không hay rồi, không hay rồi, Tương vương... Tương vương... Thập nhị thúc, đã tự sát”.
Bốp một tiếng, chén rượu trong tay Chu Cao Sí rơi xuống đất, rơi nát bấy, khuôn mặt đã là tái nhợt như tờ giấy, mọi người trên lầu nhất thời đều lặng ngắt như tờ, sau nửa ngày, âm thanh Phò mã Hoài Khánh Vương Ninh mới phát ra: “Tương vương... Tương vương tự sát sao? Cái này...
Đây là chuyện gì, ngươi nói mau”.
Chu Cao Hú thở hổn hển nói: “Hoàng Thượng minh chiếu thiên hạ, trên đường đều dán bảng cáo thị, ta... Ta cũng vừa mới nhìn thấy, liền chạy về đến đây. Trên bảng cáo thị nói, nói.
Chu Cao Toại chạy tới nói: “Nhị ca, ta nhớ được, để ta nói. Bảng cáo thị nói: “Năm trước Chu Thứ Nhân gây rối, từ cả Tương vương, là đồng mưu, trẫm dùng lễ đối đãi, không đành lòng dữ dội bắt hắn qua, để hắn tội như Chu Thứ Nhân, không hỏi qua hắn. Nhưng Tương vương lòng dạ khó lường, không bởi vì trẫm nhân từ mà hối cải, Tề vương phủ, Đại vương mưu nghịch, xét hỏi cùng phạm, cũng nói Tương vương cùng đồng mưu đại nghịch.
Trẫm không đành lòng giết, sai ngự sử đến Kinh châu chất vấn việc phủ môn Tương vương đi quá giới hạn, để Tương vương thu liễm đi một chút, Tương vương biết hành vi phạm tội bạo lộ, sợ tránh không khỏi kỷ cương chế tài, lại để toàn gia tự sát, trẫm quá mức hy vọng. Tương vương tự tuyệt nhận tội, toàn gia đều vong, Tương vương vừa chết, không tước danh hiệu, bởi vì không còn con cháu, thu đất phong của hắn, ban thưởng Tương vương một chữ ‘Lệ’!”.
Hạ Tầm đứng ở một bên nghe xong lời này, gân xanh trên trán cũng nổi lên cuồn cuộn: “Tốt! Hay cho một kẻ hiếu nghĩa Kiến Văn đế, bức tử cả nhà thúc phụ, lại còn muốn ban thưởng chữ ‘Lệ’, sự tình này hắn cũng phủi tay bỏ qua, thật sự là một súc sinh!”.
Biên Tiến sắc mặt tái nhợt, im lặng sau nửa ngày, chậm rãi thu hồi khối đại ấn “Cẩm trang họa sĩ’, lại lấy ra ẩn hơi nhỏ hơn chút ít, chẩm mực đóng dấu, tại dưới bức họa trinh trọng ấn một cải, rồi thu hồi ấn hạp, chắp chắp tay về phía mọi người đang ngây ra như phỗng nói: “Hạ quan trong người không khỏe, xin cáo từ”. Dứt lời cũng không quay đầu lại, ảm đạm mà đi.
Hạ Tầm cúi đầu nhìn bức họa, chỉ thấy trên bức họa có bốn chữ đỏ tươi “Tương phủ điện tứ”!
“Tương phủ điện tử”, đây là Tương vương Chu Bách tặng ẩn cho Biên Tiến, Tương vương đã chết, Tương vương phủ đã cháy hết, nhưng Biên Tiến, họa sĩ trong cung đình này, sau khi vẽ xong, trịnh trọng ấn một ấn do Tương vương ban tặng, đây là một tiếng oán giận và kháng nghị của họa sĩ không quyền không thế.
Từ nay về sau, vị họa sĩ này nổi danh thời Minh sơ Trung Quốc, tác phẩm hắn họa, phần lớn đều dùng ẩn Tương vương Chu Bách ban tặng này, cho rằng đó là kỷ niệm. Vĩnh Lạc năm thứ mười một, cách lúc này mười lăm năm, hắn làm một bộ Tam Hữu Bách cầm Đồ Trục, ấn vẫn là ấn do Tương vương ban tặng này, bộ tranh này hiện đang ở trong bảo tàng cố cung viện Đài Bắc.
Trong triều xảy ra việc lớn như vậy, tất cả mọi người không còn tâm ẩm yến, mọi người vội vàng cáo từ, lập tức đều tự tán đi. Chu Cao Hú và Chu Cao Toại cũng biết lúc này gió nổi mây phun, chỉ sợ Tương vương chết, sắp sửa khiến cho một hồi sóng to gió lớn, cho nên cũng không dám lỗ mãng sinh sự, đại ca Chu Cao Sí trầm giọng nói một câu lập tức hồi phủ, bọn họ liền ngoan ngoãn lên trên trên chiến mã.
Chu Cao Sí ngồi trong mã kiệu, đợi hắn lên xe, ngồi xuống trong kiệu, hắn mới khống chế không nổi lệ quang trong mắt, hai mắt trong suốt nhìn thoáng qua Hạ Tầm đang tiến đến, sầu thảm nói: “Tương vương, một Tương vương thật tốt! Bệ hạ, một bệ hạ thật tốt!”.
Một câu giống nhau, nhưng lại hoàn toàn bất đồng ý tứ, Hạ Tầm trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Thế tử, thiện có thiện báo, ác có ác báo, nhân quả tuần hoàn, báo ứng sẽ có”.
Tương vương Chu Bách tự sát, Hạ Tầm nhớ rõ, bốn năm sau, Chu Lệ nguy cấp, Chu Duẫn Văn cũng lựa chọn “tự sát”. Chỉ có điều, truyền thuyết nói hắn không chết, mà là chạy trốn đi, Hạ Tầm hy vọng: Đây chẳng qua là một truyền thuyết!
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan