Chương 274: Sinh Địa Đương Quy.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 274
Sinh Địa Đương Quy.
Chương 274: Sinh Địa Đương Quy.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn. eu
“Uông đại nhân, triều đình chấp thuận thế tử và hai vị quận vương trở lại Bắc Bình sao?”.
Vừa thấy Bắc Bình Bố Chính Sứ ti Hữu Tham Nghị Uông Đạo Linh trở lại dịch quán, ba hộ vệ theo hắn đến Yến vương phủ lập tức nghênh đón hỏi.
Uông Đạo Linh năm nay gần năm mươi tuổi, dáng người mập mạp vừa phải, tướng mạo đoan chính, dưới hàm có ba sợi râu dài, một bộ dáng hiền lành. Hắn ho khan một tiếng, một đôi mắt lớn mất kiên nhẫn nhìn ba thị vệ Yến vương phủ này, khẽ nói: “Gấp gì, Hoàng Thượng vốn là muốn các vương tử giữ đạo hiểu ở hiếu lăng ba năm, hôm nay phải đi về, cũng không phải đợi Hoàng Thượng nói một câu sao?”.
Ba hộ vệ trong Yến vương phủ, một người là Bách hộ gọi Đặng Dung, hai người khác là Giáo úy, phân biệt gọi là Vu Lượng, Chu Đạc. Đặng Dung trước khi đi đã được Yến vương phi dặn dò, mắt thấy đến kinh ba ngày, còn không có tin tức xác thực, trong lòng mười phần lo lắng, vội vàng hỏi lại: “Vậy Hoàng Thượng nói như thế nào vậy?”.
Uông Đạo Linh trừng mắt nói: “Bản quan làm sao biết? Bản quan căn bản là không gặp Hoàng Thượng, chuyện này không phải đang chờ Lễ bộ truyền đạt ý chỉ Thánh Thượng sao? Ngươi nếu sốt ruột, tự mình đi tìm Hoàng Thượng mà hỏi!”. Uông Tham Nghị nói xong, tay áo hất lên, đi thẳng đến phòng trên. Hai Giáo úy tiến đến trước mặt Đặng Bách hộ, hỏi: “Bách hộ đại nhân, làm sao bây giờ?”.
Đặng Bách hộ dậm chân nói: “Ài! Chúng ta còn có thể làm sao bây giờ, việc này nói cho cùng còn không phải rơi vào trên người Uông tham nghị người ta sao. Bà ngoại hắn, trước khi đi, hắn thu của Vương phi chúng ta nhiều tài bảo như vậy, cũng không thèm làm chuyện gì”.
Bất đắc dĩ đi dạo hai vòng trong sân, Đặng bách hộ thở dài nói: “Bỏ đi, sáng sớm ngày mai, ta lại thúc giục thúc giục hắn, nếu không thả người, dù sao cũng phải cho chúng ta một lời nói rõ ràng. Đi, đi lên đường uống chén rượu, trong lòng buồn bực khó chịu” hai Giáo úy Vu Lượng, Chu Đạc liếc nhau, bất đắc dĩ theo sát phía sau hắn.
Dịch quán thiết lập ở Kiến An phường, đi ra ngoài dịch quán không xa chính là một nhai đạo phồn hoa, trà lâu tìm quán, thanh lâu lầu cao, một gian lại một gian, rượu to bát lớn, bảng hiệu lớn nhỏ, người xem hoa cả mắt.
“Được, nhà này đi, hai vị huynh đệ, thế nào?”.
Đặng Bách hộ ngẩng đầu nhìn thấy phía trước có một nhà tửu lâu nhỏ, bảng hiệu sơn màu đen, viết ba chữ Văn Hương lâu, liền nói với hai Giáo úy. Vu Lượng cười nói: “Đại nhân nói sao thì làm vậy, dù sao người bao ăn là đại nhân mà”.
Đặng Dung cười mắng: “Bà ngoại nó, hai xú tiểu tử các ngươi, cũng không biết mời bản quan ăn một bữa để hiếu kính, ngược lại ăn của lão tử quen rồi”.
Hắn mới nói đến chỗ này, trước mặt đột nhiên xuất hiện một tiểu tử xinh đẹp, người rất đẹp, mắt ngọc mày ngài, răng trắng môi hồng, mặc một bộ áo dài ánh trăng, càng nổi bật lên ngọc thụ lâm phong, tuấn tủ lịch sự. Nhìn hắn mỉm cười, trong tay xách một cây quạt nhỏ mạ vàng, trên mặt còn có hai lúm đồng tiền nhẹ nhàng. Đặng Dung dường như rõ ràng chuyện gì, chán ghét khoát khoát tay nói: “Đi đi đi, chúng ta không thích dạng này, bà ngoại nó, tại sao cả kinh thành đều giống như thế này”.
Khuôn mặt thanh niên tuấn mỹ hơi hồng, có phần xấu hổ nói: “Đặng Dung, ngươi nói bậy chuyện gì, còn dám hồ ngôn loạn ngữ, có tin ta cắt.
Cửa sổ nhà tù ở mái nhà để vài ánh dương quang lọt vào, vừa vặn phóng tới giữa phòng, ở giữa gian phòng, bày một cái ghế loang lổ, trên mặt ghế sắt gỉ loang lổ tất cả đều là màu đỏ sậm, cũng không biết có phải là do máu tươi người thụ hình trước kia chảy xuống khô cạn mà thành. Đặng Dung nhìn thấy cái ghế như vậy, không khỏi hoảng sợ nói: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”.
“A! A! A...”.
Cách vách gian phòng đột nhiên truyền đến một tiếng gào khóc thảm thiết, thân thể Đặng Dung chấn động, thất thanh nói: “Vu Lượng, Vu Lượng, ngươi thế nào rồi?”.
Hai tay của hắn bị trói ở sau người, chỉ có thân thể loạng choạng chạy đến bên tường, từ lỗ nhỏ cách vách nhìn qua, thấy một cái giường sắt, bên trên là một người nam nhân trần truồng nằm sấp, từ đầu đến chân, có một sợi dây lưng dài hẹp từ trái sang phải đem cả người hắn cố định trên giường sắt, bên cạnh có một người đang đứng, ngực lộ một dúm lông thô lỗ, trong tay hắn mang theo một siêu nước, đang nhàn nhã tự nhiên giội lên trên người đang nằm cố định trên giường sắt.
Nước tưới vào trên người, phát ra âm thanh “sục sục” của nước sôi, nhiệt khí bốc hơi lên, mà tiếng kêu thảm thiết chính là từ trong miệng người đang nằm trên giường sắt truyền ra.
“Vu Lượng!”.
Đôi mắt Đặng Dung như muốn nứt ra, rống lên một tiếng, đại hán kia đang tưới nước nghe thấy được, dường như hiểu rõ hắn ở đẳng kia đang nhìn mình, chậm rãi ngẩng đầu, hướng về phía phương hướng hắn nhếch miệng cười, sau đó nhặt lên một bàn chải bằng sắt, bàn chải sắt trực tiếp cạo lên trên thân thể liền có thể cạo đi một lớp da thịt, huống chi thân thể kia vừa mới bị nước nóng làm nát, bàn chải xoạt xoạt đi, chính là liền cạo đi một tầng da thịt, nhìn tình cảnh này, thật sự so với địa ngục còn khủng bố hơn.
Đặng Dung là người sống trên chiến trường, giết quá nhiều người, lại chưa từng thấy qua thủ đoạn ngược đãi người khác như vậy, da đầu hắn cả kinh mà run lên, đúng lúc này, một bên gian phòng khác lại là một tiếng kêu cực kỳ bi thảm thê lương, Tiêu Thiên Nguyệt cười mỉm nói: “Đặng Bách hộ, không cần phải hết nhìn đông tới nhìn tây, đến lượt ngươi, xin mời!”.
Hai đại hán thi hình giữ chặt Đặng bách hộ bước đi, vừa đến ghế trước mặt, Đặng Bách hộ có thể phát hiện ghế này là đúc bằng sắt, phía dưới hình như là một cái lò, bên trong là đốt than nóng, bởi vì sóng nhiệt cuồn cuộn đã nung ghế đỏ bừng, khẽ dựa tới gần, còn chưa ngồi xuống, đã cảm giác được ghế này cực nóng, nếu ngồi lên trên...
Đặng Dung sợ đến vãi cả linh hồn, hai đại hán muốn bắt hắn ngồi ở trên mặt ghế, hắn liều mạng nâng cao thân thể giãy dụa, điên cuồng hét lên nói: “Các ngươi muốn làm gì, các ngươi rốt cuộc muốn gì? Muốn gì!”.
Tiêu Thiên Nguyệt bước từng bước một thong thả đi đến trước mặt hắn, hơi cúi người, cười tủm tỉm nói: “Ta muốn ngươi thừa nhận Yến vương mưu đồ bí mật tạo phản, ít ngày nữa muốn khởi binh!”.
Trên lầu Hạc Minh, Yến vương thế tử Chu Cao Sí và hai huynh đệ, cùng mấy người tam cữu phụ Từ Tăng Thọ và Phò mã Vương Ninh ẩm yến, người cẩm Y vệ đang ở lầu hai cũng mở hai bàn, bảo vệ cho vị trí hai bên cầu thang. Trong người mang công vụ, bọn họ không dám uống rượu, nhưng các loại thức ăn ngon lại đầy cả bàn, dù sao là do đại đô đốc mời.
Mấy năm này người cẩm Y vệ đến nước thịt cũng không được uống, ai không muốn nếm thử món ăn mỹ vị quý và lạ trên lầu mười sáu Kim Lăng.
Thịch thịch thịch! Thang lầu vang lên, một công tử mi thanh mục tủ, mười phần tuấn tủ mặc áo bào trắng từ trên xuống dưới, nửa thân thể thò ra lâu mặt đã ngừng lại, cặp con ngươi như thu thủy kia quét qua, dừng tại trên người Hạ Tầm.
Ánh mắt Hạ Tầm cùng hắn đụng một cái, vội vàng để đũa xuống, cầm lấy khăn mặt lau lau khóe miệng, lúc hắn đứng dậy công tử áo bào trắng đã thản nhiên xoay người, từ từ đi xuống lâu.
“Đại ca, đại nhân phân phó, muốn đại ca trông giữ chặt chữ với đám người thế tử Yến vương”.
Dưới lầu bên đường chính là một con sông, sóng xanh nhịp nhàng, bờ sông liễu rủ thành hàng, cành liễu lả lướt, theo gió nhẹ phe phẩy.
Lưu Ngọc Quyết hất một đoạn cành liễu trên đầu vai, nhẹ nhàng nói: “Triều đình đã quyết định ra tay với Yến vương. Hôm nay vừa mới bắt ba thị vệ Yến vương phủ hộ tổng Bắc Bình Bố Chính Sứ ti gấp rút đến xin triều đình phóng thích vương tử, nhưng bách hộ kia thụ hình, đã dựa theo chúng ta phân phó mà ‘cung khai’, lời khai hiện đã đưa lên cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lập tức sẽ hạ mật chỉ cho Bắc Bình. Đề phòng tin tức bạo lộ, áp dụng bắt Yến vương trước, ba thế tử Yên vương vẫn không thề động, nhưng ngươi bên này tất phải vô cùng cẩn thận, Yến vương đã công khai đối mặt với triều đình, khó bảo toàn sẽ không lén thông báo cho ba đứa con hắn, để bọn họ tùy thời đào tẩu”.
Hạ Tầm nói: “Khả năng này hẳn là không lớn, mặc kệ bọn họ đi chỗ nào, cho dù là ở trong Trung Sơn vương phủ, cũng bị chúng ta quản chế nghiêm mật”.
Lưu Ngọc Quyết khẽ cười nói: “Ta đương nhiên hiểu rõ, đại ca làm việc, ta rất yên tâm. Nhưng... Cẩn thận vẫn tốt hơn, ta cũng không hy vọng đại nhân trách phạt người”.
Hạ Tầm dừng ở trên người hắn, chợt cười nói: “Ngọc Quyết hôm nay làm việc thành thục lão luyện, rốt cuộc không phải thư sinh nhỏ không hề có chủ kiến lúc trước kia, xem ra theo bên người đại nhân, ngày ngày được đại nhân thao luyện, quả nhiên là tiến rất xa”.
Không biết tại sao, nghe Hạ Tầm vừa nói như vậy, khuôn mặt Lưu Ngọc Quyết lại hơi hồng.
Tiệc xong, Từ Huy Tổ dẫn theo ba cháu trai bảo bối đi về nhà, thị vệ Trung Sơn vương phủ đi bên cạnh thân bọn họ, quan viên cẩm Y vệ thì ở tít mãi bên ngoài, đi về phía trước phòng hộ mưa gió không thẩm thấu. Lúc đi ngang qua một tiệm thuốc, Hạ Tầm nói với một cẩm Y vệ bên người: “Các ngươi đi trước vài bước, ta đây hai ngày không thoải mái, đi vào trong tiệm mua chút thuốc”.
“Vâng, đại nhân”.
Hạ Tầm xoay người xuống ngựa, đi vào tiệm thuốc, cửa hàng mặt tiền tiệm thuốc nhà này quá nhỏ, đến tiểu nhị cũng không có, chỉ có một chướng quầy, đang đưa lưng về phía cửa ra vào sửa sang từng hộp thuốc, Hạ Tầm gõ vài cái thùng thùng lên bảng hiệu, trầm giọng nói: “Chưởng quầy, ta bốc thuốc, Phòng Phong, Sinh Địa, Đương Quy, Thiền Thuế, Tả Tư Nam, Đại Đao Ngư, Vương Bất Lưu, Truy Phong, tất cả lấy năm tiền, gom làm một bộ!”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan