Chương 275: Muốn Giương Buồm.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 275
Muốn Giương Buồm.
Chương 275: Muốn giương buồm.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn. eu
Bóng đêm thật sâu, con dế trong bụi cỏ kêu vang, Lưu Ngọc Quyết ở dưới ánh trăng bổ vài đao, ngưng thần ngẫm lại, lại bổ vài đao, mười phần nhập tâm thăm dò chỗ ảo diệu giữa mỗi chiêu thức.
Đây là một bộ đao pháp La Khắc Địch truyền thụ cho hắn, huyền diệu tuyệt luân, so sánh với đao pháp nhập môn trong cẩm y vệ người người đều phải luyện tập không biết cao minh hơn gấp bao nhiêu lần, theo La đại nhân nói, bộ đao pháp này của La gia vốn là do một vị võ sư nổi danh truyền thụ, năm đó hắn theo tiên đế tung hoành sa trường lại tiếp tục luyện, không chỗ nào không hoàn thiện, hôm nay hiệu quả sát thương thực chiến phi thường tốt.
Lưu Ngọc Quyết muốn để mình trở nên mạnh mẽ, hắn một mực không ngừng học tập, học tập võ nghệ, học tập kiên cường, học tập thái độ xử sự làm người của các đồng liêu, mặc dù hắn cũng rất hưởng thụ sự quan ái và chiếu cố của đại nhân với hắn, nhưng Dương đại ca nói đúng: Một người nếu muốn để cho người khác tôn trọng, mình phải có đủ năng lực, đây là năng lực bất luận kẻ nào cũng không cho hắn được.
Lại luyện tập thật lâu, Lưu Ngọc Quyết thu hồi đao, từ bên hông rút ra khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị trở về đi tắm nghỉ tạm. Bước chậm dưới ánh trăng, mông lung mờ ảo, chỗ đi tới vẫn là côn trùng kêu vang chít chít, bước chân không bị tiếng động ảnh hưởng. Lưu Ngọc Quyết vô ý thức men theo đường đi quen, lập tức muốn tới phòng ngủ La đại nhân, mới đột nhiên tỉnh táo lại: Ta tại sao lại đến nơi này, đêm nay, Tiêu Thiên Nguyệt ở chỗ này.
Hôm nay, Tiêu Thiên Nguyệt bức bách hộ vệ Yến phủ Đặng Dung, sau khi dựa vào lời khai hắn định ra nhận tội “tội trạng”, lập tức hướng về đại nhân thỉnh công, từ nay về sau một mực xu thế tiến nhanh không nghĩ việc rời đi, Lưu Ngọc Quyết dò xét tâm ý hắn, đã nói tối nay muốn ngộ đao pháp đại nhân truyền thụ, trở về mình chỗ ở, không thể tưởng được luyện qua đao pháp, lại có thể đến đây, thói quen thành tự nhiên sao?
Đèn trong phòng đã tắt, bọn họ hẳn là đã nghỉ ngơi. Lưu Ngọc Quyết tự giễu cười, trầm mặc một lát, xoay người lại đi trở về, lần này, cước bộ hắn càng nhu hòa. Hắn không biết rốt cuộc đại nhân xem mình là loại người nào, bế đồng, nam sủng? Vấn đề là, hắn cũng không bài xích loại quan hệ này, hoặc là nói, không bài xích bị nam nhân yêu, cũng yêu lại nam nhân.
Nhưng hắn mặc dù hưởng thụ sự cường đại của La Thiêm Sự, mang cho hắn cảm giác an toàn, nhưng lại không có bao nhiêu cảm giác ngọt ngào ấm áp, tâm sự đại nhân rất nặng, hơn nữa có thật nhiều bí mật không muốn người biết, mỗi ngày đều có một thời gian ngắn, đại nhân đều phải đem mình nhốt ở trong phòng, sắp xếp rất nhiều hồ sơ cơ mật không biết từ chỗ nào đưa tới. Ở trong mắt đại nhân, hắn chỉ là một người nhu nhược, đối tượng cần chiếu cố, có lẽ chỉ có ở trên giường, trong lúc nhẹ nhàng mật ái, mới không coi hắn trở thành một hài tử...
Lưu Ngọc Quyết đang nghĩ ngợi, chợt nghe một tiếng bước chân, rất nhẹ, thật nhanh, chỉ là chợt lóe, để cho không ai biết, đã trễ như vậy, ai sẽ xuất hiện ở chỗ này? Lại dùng tiến độ hành tẩu như vậy? Lưu Ngọc Quyết tâm sinh cảnh giác, lập tức lách mình đuổi theo.
Tiềm hành thuật hắn học ở La Khắc Địch, Hạ Tầm đã từng đem kỹ xảo.
Kinh nghiệm của mình chỉ giáo cho hắn, dung hợp sở trường tiềm hành thuật từ cổ kim, thời gian Lưu Ngọc Quyết tập luyện mặc dù ngắn, trong nha môn cẩm Y vệ, cũng đã xem như cao thủ nhất lưu.
Phía trước có một bóng người lóe lên dưới ánh trăng, nhanh chóng biến mất sau bóng tối hành lang, Lưu Ngọc Quyết thấy rõ ràng, tuy chỉ là một bóng lưng, lại quen thuộc như vậy, rõ ràng chính là Dương đại ca. Lưu Ngọc Quyết vốn định la lên, thấy rõ bóng lưng người này, hắn vội vàng cố gắng đem thanh âm nén trở về: “Đại ca không phải ở Trung Sơn vương phủ giám thị Yến vương thế tử sao? Đã trễ thế như vậy, hắn lén lút quay về nha môn làm gì?”.
Trong lòng Lưu Ngọc Quyết nổi lên điểm khả nghi, lập tức ẩn tàng thân hình đuổi theo.
Hạ Tầm lặng lẽ lẻn vào Thiêm Áp phòng, xuất ra ba tờ giấy, loại giấy này, chính là loại giấy đặc chế mà Đại Minh dùng để chế thành tiền giấy, trên giấy có bức họa văn chẳng chịt mà rõ ràng, như cá bay, như rồng bay, cực kỳ khó phỏng chế, ngoài ra còn có vài chữ hành văn cách thức cố định, chỉ cần đem chỗ trống chỗ điền vào, lại lại đóng lên quan phòng đại ấn, trong thiên hạ Đại Minh có thể thông suốt.
Hạ Tầm mất rất nhiều khí lực, mới lợi dụng thân phận thuận lợi từ một Thiêm Áp phòng khác lén lấy ra, bởi vì tự nhiên thiểu mất ba tờ quan phòng, tên Giáo úy chuyên bảo quản những loại giấy đặc thù này còn bị đình nửa năm lương bổng, nhận lấy răn dạy nghiêm khắc.
Tiếp đó, Hạ Tầm lại sờ về một chỗ khác trong phòng, một đoạn thanh sắt tinh tế trong tay hắn phảng phất như một chìa khóa vạn năng, rất nhanh, cửa đóng đã bị hắn mở ra. Hạ Tầm mở khóa cửa, ẩn vào trong phòng, trước dấu đi bức màn, lại đốt một chiếc đèn, dựng thẳng vài phần công văn lên, dựa vào một mặt tường ngăn ánh sáng, liền ngồi xổm xuống kéo ngăn tủ bằng sắt trầm trọng phía trước, đem thanh sắt cong cong, nhẹ nhàng đút vào ổ khóa.
“Đại ca đang làm gì vậy?”.
Lưu Ngọc Quyết lặng lẽ đứng ở ngoài cửa, từ trong khe cửa nhìn cử động quỷ dị của Hạ Tầm.
Rắc một tiếng, khóa mở, Hạ Tầm nhẹ nhàng kéo ra một hộp, lấy một cái đại ấn ra, lại xuất ra một hộp mực đóng dấu, ở đầu trên chỗ trống của ba tờ quan phòng đàng hoàng ấn lên quan ấn, nhẹ nhàng thổi thổi trang giấy, nương theo ngọn đèn nhìn kỹ một lần, xác nhận không có sơ hở, lúc này mới mỉm cười, đem hộp mực đóng dấu, đại ấn một lần nữa cất kỹ về vị trí cũ, sau đó đem ba tờ quan phòng này hoàn thành để vào trong ngực, một hơi thổi tắt ngọn nến.
“Rắc!”.
Cửa phòng một lần nữa khóa kỹ, Hạ Tầm phảng phất như một con rắn đi dọc theo bóng tối hành lang vây quanh tường viện hạ xuống, nhanh chóng ẩn người đi về phía xa xa, chờ thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, Lưu Ngọc Quyết từ một cây trụ nhẹ nhàng trượt xuống, chậm rãi đi đến dưới ánh trăng như sương, trong mắt lóng lánh hào quang kinh nghi bất định: “Đại ca... Hắn muốn làm cái gì?”.
“Đại ca, muốn cùng Vương Phò mã ngâm thơ làm phú sao? Ta không đi, rất nhàm chán”.
“Ha ha, Nhị đệ, lúc này ngươi đã đoán sai, hôm nay muốn cùng Vương Phò mã đến Đông Giao đua ngựa, ngươi đi hay không?”.
“Thật sao?”.
Hai mắt Chu Cao Hú sáng ngời, vui vẻ nói: “Cái này mới tốt, đến Nam Kinh những ngày qua, cả ngày không có việc gì, xương cốt đều nhàn tản, ha ha, Vương Phò mã cùng với chúng ta đua ngựa? Hắn cũng không nhìn xem chúng ta đến từ chỗ nào, nếu bàn về thuật cười ngựa, hắn có thể so sánh với chúng ta sao? Đi một chút đi, lão Tam, nhanh lên, chúng ta cùng Vương Phò mã đi đua ngựa”.
Chu Cao Sí cười mỉm nói: “Hôm qua đánh cờ, đại ca cùng Vương Phò mã đã đánh cuộc, nếu như huynh đệ chúng ta thắng, hắn sẽ đem họa tác Ngô Đường cất kỹ Chung Quỳ Tróc Quỷ Đồ tặng cho đại ca, nếu như chúng ta thua, vậy chúng ta phải bày yến ở lầu mười sáu Kim Lăng, mời hắn mười sáu lần. Nhị đệ nha, mời người uống rượu ngược lại không chuyện gì, nhưng mặt mũi lại không thể ném, đại ca và Vương Phò mã đã nói, ba huynh đệ chúng ta đồng loạt tham gia thi đấu, Vương Phò mã tự mang hai gã kỵ sư, ba ván hai thắng, ngươi có nắm chắc không?”.
“A?”.
Chu Cao Hú vừa nghe, vẻ mặt đau khổ nói: “Đại ca, nếu để cho ta và Tam đệ tham gia thi đấu, bằng thuật cười ngựa của chúng ta tuyệt đối không có vấn đề, nhưng người... Đại ca, người ngồi lên yên ngựa cũng không được bao lâu, người dự thi làm gì”.
Chu Cao Sí cười nói: “Đại ca nêu không phải nói mình cũng muốn dự.
Thi, Vương Phò mã sẽ cùng chúng ta đua ngựa sao?”.
Chu Cao Toại bị khích nói: “Nhị ca, sợ chuyện gì, không phải nói ba ván hai thắng sao, chỉ cần hai người chúng ta thắng là được, Vương Phò mã hắn sẽ thua”.
Hạ Tầm đứng cách đó không xa, khinh thường nói với cẩm Y vệ Tổng kỳ Lý Biệt: “Ba vị Tiểu vương gia này, cả ngày du sơn ngoạn thủy, ngược lại càng không biết sầu. Hắc, tổ chim bị phá, trứng sao có thể an toàn, Yến vương phủ đã nguy cơ trước mặt, bọn họ lại có thể không ngừng vui chơi mỗi ngày”.
Lý Tổng kỳ cười cười nói: “Công tử nhà giàu, ai cũng như thế, đáng tiếc Yến vương một thời anh hùng, lại sinh ba khuyển tử” Vài cẩm Y vệ.
Bên cạnh nghe xong đều cười lên khanh khách.
“Ái ui, đại ca, con ngựa của ta rất không thành thực, con của Tam đệ lại thần tuấn dị thường, đương nhiên là không có vấn đề, nhưng con ngựa của ta kia, trên đường xuôi nam, khí hậu không thuận, đến hiện tại ốm yếu, nói là ba ván hai thắng, đại ca người phải thua không thể nghi ngờ, nếu ta lại thua, chẳng phải bị mất thể diện Yến vương phủ ta? Phải cho ta thót ngựa tốt mới được”.
“Nhị ca, Đại cữu phụ có thớt ngựa tốt, ta đi đến hành lang thì gặp qua, là một thớt ‘Ô Vân tuyết’, xem xét chính là thiên lý thần câu, Nhị ca cười con ngựa này, nhất định nắm chắc thắng lợi”.
“Ai da, ngươi vừa nói ta lại nghĩ tới, Đại cữu có con ngựa bảo bối, ta lần trước cũng đã gặp, quả nhiên là một thớt ngựa tốt, đi một chút đi.
Chúng ta đi mượn ngựa, thắng trận này không phải không thể, ha ha ha...
Chu Cao Hú hào hứng dẫn lão Tam Chu Cao Toại thẳng đến chỗ buộc ngựa, Lý Biệt khoát tay ra hiệu, vài cẩm Y vệ lập tức đi theo.
Hạ Tầm chậm rãi bước đi thong thả đến bên cạnh Chu Cao Sí, thấp giọng nói: “Tất cả đều đã an bài thỏa đáng, thế tử không cần lo lắng”.
Chu Cao Sí chắp tay sau đít, mắt nhìn phương hướng hai đệ đệ rời đi, môi nhẹ nhàng mấp máy, nhỏ giọng hỏi: “Dùng cuộc đua ngựa này làm cớ thoát thân thì cũng được, đại nhân tại sao còn giật giây Nhị đệ lừa đi ngựa của đại cữu? Đại cữu với chúng ta vốn.
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Cho đến khi thoát thân, khó khăn nhất chính là thoát khỏi phạm vi truy binh truy bắt. Con ngựa này là vật Ngụy Quốc Công yêu quý, hai quận vương lấy con ngựa này đi rồi, lúc triều đình phái truy binh, cái đầu tiên nghĩ đến là đường thủy hay đường bộ?”.
Chu Cao Sí nhẹ nhàng “A” một tiếng, ngậm miệng không nói.
Lúc này, bến tàu vượt sông thác Yên Tử, người một nhà Hạ Tầm đang ở trên thuyền.
Sáng sớm, Bành Tử Kỳ đột nhiên triệu tập toàn bộ người nhà, trong sảnh sớm đã cất kỹ một bao tài vật phân phát, chờ đuổi hết quản gia tôi tớ hạ nhân đi, người cả nhà lập tức trèo lên xe thẳng đến thác Yên Tử.
Tạ Ta và sư nương Tích Trúc phu nhân cũng tới, trong mọi người chỉ có Tạ Lộ Thiền còn mờ mịt không biết chân tướng, bởi vì với thủ đoạn tước phiên lại tước đến cay nghiệt của triều đình, Tạ Lộ Thiền mặc dù cũng rất bất bình, nhưng lời nói trong lúc đó đúng là vẫn còn tâm hướng về phía triều đình, Hạ Tầm lo lắng hắn làm hỏng việc, bởi vậy dặn dò Tạ Vũ Phi trước khi lẩn trốn ra hổ khẩu, tuyệt đối không thể đem chân tướng nói ra.
Tạ Vũ Phi liền lý do tìm thân hào Dương Châu mời đại ca đi vẽ tranh, đem hắn lôi đến bờ sông. Tạ Lộ Thiền vừa đến bờ sông, phát hiện một nhà già trẻ Hạ Tầm lại có thể ở đây, cảnh tượng rõ ràng là toàn gia muốn đi xa, lập tức phát giác trong đó có trá, không khỏi biến sắc nói: “Tạ Tạ, đây là có chuyện gì? Chúng ta muốn đi nơi nào?”.
Tạ Vũ Phi nói: “Đại ca, sự tình khẩn cấp, huynh lên thuyền trước, muội tử sau đó sẽ nói cùng huynh”.
Tạ Lộ Thiền liền không chịu lên tàu, chụp lẩy dây thừng lớn thuyền buộc tại bến tàu quát: “Không được, tốt xấu ta cũng là chủ một gia đình, nha đầu ngươi sao có thể tự tiện chủ trương, ngươi nói rõ ràng, chúng ta muốn đi chỗ nào?”.
Hà Thiên Dương hai chân trần đứng ở đầu thuyền, vừa thấy thư sinh ngốc này không chịu lên thuyền, hai chân một phát nhảy lên ván lên tàu, đằng đằng đẳng vài bước nhảy nhanh đến trước mặt hắn, huy chưởng như đao chém một phát vào cánh tay hắn, Tạ Lộ Thiền bị đau, ái ui một tiếng rút tay trở về, Tạ Vũ Phi cả kinh nói: “Tráng sĩ nhẹ chút, hắn là đại ca của ta”.
Hà Thiên Dương hướng về phía Tạ Vũ Phi nhếch miệng cười: “Cô nương yên tâm, ta là người nhã nhặn, sẽ không nặng tay đối với hắn!”.
Nói xong một tay nắm chặt cổ áo Tạ Lộ Thiền, giống như xách con gà con đem hắn nhấc lên thuyền, hướng bong thuyền ném một phát, khua tay nói: “Nhanh nhanh, lập tức lên thuyền!”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan