Chương 311: Bịt Tai Trộm Chuông.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 311
Bịt Tai Trộm Chuông.
Chương 311: Bịt tai trộm chuông.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn. eu
Ninh vương phủ mở ra một cửa nách, Tằng Nhị đứng ở bên trong, đánh thủ thế về phía Hạ Tầm.
Hạ Tầm liền đổi chiều quân kỳ, bỏ ra ngoài, xoay người đi vào, cửa lập tức đóng lại.
“Tằng Nhị ca, Trương tướng quân cầu kiến điện hạ, vương phủ vì sao đóng chặt cửa chính?”.
Tằng Nhị xoay người đi lên phía trước: “Đi theo ta, Vương phi nương nương muốn gặp ngươi...”.
“Vương phi? Không phải Ninh vương sao?”.
Tằng Nhị không có trả lời, Hạ Tầm hít vào một hơi, bước nhanh đi theo.
Ninh vương phủ hữu thiên điện, rồng, chậu than, tường đá, đem nhiệt lượng truyền khắp trong điện, ôn hòa như mùa xuân. Sa Ninh ăn mặc một bộ áo xuân, thân thể xinh đẹp, thanh tủ động lòng người ngồi ở sau án, trong tay vuốt vuốt một ngọc bội.
“Dương Húc bái kiến nương nương”.
“Dương Húc?”.
Sa Ninh nghiêng mắt nhìn Hạ Tầm, mày ngài hơi nhảy lên, hơi có chút nghi hoặc. Xem khuôn mặt vũ mị của nàng, diễm lệ như Hoa Xuân, cánh môi kiều mỵ hơi vểnh lên, thật làm người ta hận không thể hung hăng cắn lên một ngụm, nhưng nhớ tới thi thể huyết nhục mơ hồ trong rừng hồ dương ở Lưu gia Khẩu Bắc, trong lòng Hạ Tầm phát lạnh, hắn khom người nói: “Vâng, thần vốn là gọi Dương Húc, Hạ Tầm... Đó là thân phận hành tẩu bên ngoài của thần”.
Sa Ninh cười nhẹ một tiếng nói: “Ngươi rất cần thận”.
Hạ Tầm không nói tiếp, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Thành Đại Ninh đã ở dưới sự khống chế của tướng quân Trương Ngọc, nhưng Trương tướng quân tiến đến cầu kiến Ninh vương điện hạ, lại bị ngăn ở ngoài cung, thần không hiểu chút nào, không biết điện hạ và nương nương có ý muốn như thế nào?”.
Sa Ninh vuốt vuốt ngọc bội trong tay như cũ, mí mắt cũng không nhấc lên, chỉ là nhàn nhạt nói: “Các ngươi thật sự là rất được, khó trách mười ba vạn đại quân triều đình dễ dàng sụp đổ, Lý Cảnh Long năm mươi vạn binh mã vẫn bị các ngươi đùa giờn trêu cợt như mèo con vờn chuột, thành Đại Ninh này chính là trọng trấn biên thùy, Chu Giám càng một viên mãnh tướng dũng mãnh thiện chiến, nhưng chỉ chốc lát trong lúc đó, thành Đại Ninh này lại có để đỗi chủ nhân”.
Hạ Tầm cười cười nói: “Đại Ninh Đô Ti chỉ huy hơn hai mươi vệ Hưng Châu, Doanh Châu, đều là tinh nhuệ tây bắc, dũng mãnh thiện chiến, có một không hai trong thiên hạ, nếu nói là chiến lực mạnh, Yến vương điện hạ binh mã mặc dù rất cao, thực sự chưa hẳn mạnh hơn binh mã Đại Ninh Đô Ti, đây cũng là nguyên nhân Yến vương điện hạ xin Ninh vương điện hạ giúp đỡ. Lần này có thể phá thành dễ dàng như thể, còn may là nhờ Ninh vương điện hạ hấp dẫn rất nhiều binh lực Đại Ninh vệ, càng nhờ nội ứng Ninh vương điện hạ cài trong quân Đại Ninh vệ tương trợ, kịp thời mở cửa thành ra”.
“Ngươi biết là tốt rồi”.
Sa Ninh cười kiều mỵ, chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi chiếu trên người Hạ Tầm: “Theo bản vương phi biết, dưới trướng Yến vương, chỉ khoảng năm vạn, Ninh vương điện hạ nếu chịu đi theo hô ứng, tụ tập hưởng ứng giả lại được tám vạn tinh binh, điện hạ nghe nói hắn Tứ ca lập tức muốn đến, rất vui mừng, nhưng Sa Ninh chỉ là nữ nhi, lòng yếu đuối, cần hỏi trước tinh tường, sau này hai huynh đệ hợp binh một chỗ, cùng chung quốc nạn, hẳn là phải phân biệt, ai chính ai phó?”.
“Thì ra là thế!”.
Hạ Tầm giật mình, cũng không biết đây là ý tứ Ninh vương, hay Sa Ninh Vương phi tự chủ trương, nếu như là nàng tự chủ trương thì tốt hơn, nếu là Ninh vương sinh dã tâm, chuyện này còn khó xử lý. Hắn âm thầm suy tư, thử thăm dò nói: “Vậy không bằng, xin mời Ninh vương điện hạ đi ra đảm nhiệm tướng soái đứng đầu toàn quân, đứng đầu khởi nghĩa Tĩnh Nan, nương nương nghĩ thế nào?”.
Vẻ mặt Sa Ninh biến đổi, vai hơi nghiêng, eo nghiêng về phía trước, bật thốt lên hỏi: “Yến vương điện hạ chịu sao?”.
“Chịu, làm sao không chịu!”.
Hạ Tầm nghiêm trang nói: “Nếu không phải là bị gian nịnh trong triều bức đến tuyệt cảnh, Yến vương điện hạ làm sao cõng tội danh triều đình phản nghịch trên lưng, mạo hiểm khởi binh Tình Nan? Hoàng quyền lưu lại, cầm giữ triều cương, dùng lợi quốc an dân, đi làm việc hại nước hại dân, Yến vương điện hạ cùng đường, giận dữ dùng tám trăm người phủ vệ, khởi binh tại Bắc Bình, khi đó nói rõ với thiên hạ, Tình Nan khởi binh, là vì thanh lọc gian thần bên cạnh quân vương, giết gian tà, nếu thất bại, điện hạ chỉ có hy sinh thân mình đền nợ nước mà thôi.
Nếu thành công, đợi cho quốc nội có ngày sáng tỏ, điện hạ sẵn sàng trở lại Bắc Bình làm Yến vương. Tục ngữ nói chiến tranh có thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, Yến vương và Ninh vương đồng tâm hiệp lực, cùng nhau khởi binh Tình Nan, Ninh vương điện hạ có tám vạn dũng sĩ, trẻ trang khỏe mạnh, nếu chịu gánh trách nhiệm này, Yến vương điện hạ chắc chắn vui vẻ đáp ứng. Điểm này, thần thường ở trước mặt Yến vương điện hạ, rất rõ ràng tâm ý Yến vương điện hạ, ta nghĩ Yến vương điện hạ nếu biết tâm ý Ninh vương điện hạ, nhất định sẽ vui vẻ đáp ứng, chỉ là... Ninh vương điện hạ... Thật nguyện ý làm chủ soái tam quân này sao?”.
“Sạt!”.
Có một chút tiếng động, phảng phất như thanh âm móng tay cào da thổi qua, đột nhiên vang lên, sắc mặt Sa Ninh hơi đổi, nàng vội vàng cười hì một tiếng, che miệng nói: “Ngươi có lá gan khá lớn, lại có thể dám thay Yến vương điện hạ làm chủ như vậy, bốn vương phi cũng không dám thay Ninh vương điện hạ làm chủ, vừa rồi thuận miệng hỏi một chút, chỉ là sợ Ninh vương điện hạ chịu thiệt thòi mà thôi. Thật ra, Yến vương là Tứ ca của Ninh vương điện hạ, hôm nay huynh đệ đồng lòng, Yến vương điện hạ đã là đại ca, huynh trưởng như cha, trách nhiệm Tĩnh Nan này, đương nhiên là muốn Yến vương điện hạ tới gánh chịu”.
Hạ Tầm ha ha cười nói: “Thì ra Vương phi nương nương đang nói đùa, ha ha, nương nương cùng thần nói chuyện, nhưng ngàn vạn không chỉ nói cười, Dương mỗ là người thô kệch, cầm chày gỗ coi như châm, nương nương có chuyện, vẫn nên nói riêng thì tốt hơn”.
Sa Ninh bị hắn trêu chọc, khuôn mặt không khỏi hơi hồng, đôi mắt đẹp hung hăng giận dữ liếc nhìn hắn, Hạ Tầm điềm nhiên như không. Sa Ninh tức giận đến hàm răng nghiến chặt, chỉ đành ho khan một tiếng, nói tránh đi: “Khụ, vừa rồi bản vương phi nghe thấy trong thành chém chém giết giết rất náo nhiệt, chúng ta ở trong vương phủ cũng không hiểu rõ tình hình cụ thể, hôm nay thành Đại Ninh đã hoàn toàn nắm trong tay sao?”.
Hạ Tầm nói: “Nương nương yên tâm, Chu Giám đã chết, quan binh Đại Ninh vệ đã đầu hàng, giờ đây cả thành Đại Ninh, đều trong lòng bàn tay tướng quân Trương Ngọc. Vừa rồi đến trước vương phủ, thần đang ở nha môn Đại Ninh vệ Chỉ Huy Sứ tư, đã nắm giữ toàn bộ danh sách tướng sĩ quan binh Đại Ninh Đô Ti”.
Sa Ninh kinh ngạc nói: “Danh sách? Ngươi tìm những vật kia làm gì?”.
Hạ Tầm cười hì hì nói: “Nương nương, những vật này là bảo bối đó, theo thần biết, Đại Ninh Đô Ti có tám vạn tinh binh, gia quyển sĩ quan cấp cao, phần lớn ở trong thành Đại Ninh, thành trấn khác đương nhiên cũng có, nhưng danh sách đã ở Đại Ninh, nhất là Ninh vương điện hạ đã bị triều đình điều tam vệ tinh nhuệ đi, chẳng những gia quyển sĩ quan cấp cao ở Đại Ninh, mà ngay cả những binh lính kia, đại bộ phận cũng là người Đại Ninh, thân nhân gia quyển đều ở Đại Ninh. Có phải không?”.
Sa Ninh đã mơ hồ rõ ràng điều gì đó, không khỏi khẩn trương vuốt cằm nói: “Không sai, ngươi nói tiếp đi”.
Hạ Tầm nói: “ĐÓ chính là, nắm giữ những danh sách này, nắm giữ những gia quyển tướng sĩ này, nắm giữ nhà bọn họ, chẳng khác nào nắm lẩy tâm bọn họ, nếu Ninh vương điện hạ đứng lên cao một hô một tiếng, bọn họ chịu nhớ chủ cũ, đều quy phục, tự nhiên là tốt nhất, bằng không, có nhà bọn họ trong tay, bọn họ không dám phản kháng, chẳng lẽ lại có mấy người còn chạy tới tử chiến cùng Yến vương điện hạ sao? Nương nương nghĩ như thế nào?”.
Sa Ninh có phần ngồi không yên, nàng vọt đứng lên, phát giác mình đang thất thố, lại chậm rãi ngồi xuống, trầm ngâm một lát, nói: “Yến vương điện hạ, khi nào thì tới Đại Ninh?”.
Hạ Tầm nói: “Yến vương dẫn kỵ bộ chủ lực đi sau, cho nên hành trình hơi chậm một ít, tướng quân Trương Ngọc đã phái người đem tin tức chiến báo truyền trở về, tin tưởng lúc này ngày mai, Yến vương điện hạ có thể tiến vào thành Đại Ninh”.
Sắc mặt Sa Ninh lại biển đổi, tiếp đó vui mừng nói: “Tốt, ngươi trở về trước đi, nói cho tướng quân Trương Ngọc, tướng quân Trương Ngọc quân vụ bận rộn, sẽ không cần phải vào gặp, Ninh vương điện hạ ngày mai sẽ ở trong nội cung đợi Yến vương điện hạ đại giết quang lâm, cũng thiết thịnh yến khoản đãi”.
Hạ Tầm cũng không chịu rời đi, ánh mắt sáng quắc nói: “Trong cung gặp gờ? Ha ha, nương nương biết được, hôm nay quan binh Đại Ninh vệ giám thị hoàng cung đã bị tướng quân Trương Ngọc hợp nhất, Ninh vương điện hạ đã tự do!”.
Sa Ninh sắc mặt lại hơi hồng, phảng phất có loại tức giận nói không nên lời, nàng cắn cắn môi mỏng, lúc này mới sâu kín thở dài nói: “Đúng vậy, Yến vương và Ninh vương, huynh đệ thủ túc, Yến vương điện hạ đến, Ninh vương điện hạ theo lý nên ra khỏi thành nghênh đón mới đúng, nhưng mà...”.
Hạ Tầm chắp tay nói: “Nương nương có chuyện xin cứ nói thẳng, Dương mỗ đã nói qua, thần là một người thô kệch, nếu là nương nương hàm hồ suy đoán, Dương mỗ hiểu lầm ĩ nghĩa, một khi truyền sai lời mà nói, thần không chịu nổi trách nhiệm đâu”.
Ánh mắt Sa Ninh phiêu hốt, nghiêng mặt đi, rồi mới lên tiếng: “Thật ra là như thế này, Ninh vương điện hạ... Có tâm tư khó có thể mở miệng, cho nên mới để bản phi ra mặt, hỏi qua ngươi, trước hết để cho Yến vương điện hạ hiểu được”.
Hạ Tầm khom người nói: “Nương nương cứ nói, thần nhất định sẽ chuyển lời”.
“Là như thế này...”.
Ánh mắt Sa Ninh hết sức kỳ quái, hình như mơ hồ mang theo chút ít ý hờn dỗi, nhưng không biết nàng đang tức ai, giọng nói của nàng lập lòe nói: “Tiên đế có hai mươi sáu con trai, mất sớm hai đứa con, còn có hai mươi bốn, hôm nay ngoại trừ bảy vị Vương gia tuổi nhỏ chưa phong phiên vương, còn lại trong mười bảy vị Vương gia, chết bệnh, tự vẫn, cách chức làm thứ dân, cũng chỉ còn lại có chín người.
Trong chín người, ngoại trừ vị Cốc vương theo tuyên phủ chạy trốn tới kinh sư kia, Ninh vương điện hạ chúng ta nhỏ tuổi nhất, hôm nay bị bức bách, Ninh vương điện hạ quyết tâm phụ thuộc Yến vương phó chung quốc nạn, nhưng trong tâm điện hạ khó tránh khỏi không yên, ngươi phải biết rằng... Hoàng Thượng là chủ thiên hạ, chúng ta khởi binh Tình Nan, ở trong mắt Hoàng Thượng, cuối cùng là đại nghịch bất đạo...
“Thần rõ ràng”.
Hạ Tầm thong dong cười nói: “Ninh vương điện hạ lo lắng, thật ra cũng là việc thường tình, thần sẽ đem việc Ninh vương điện hạ băn khoăn thông báo cho Yến vương, tin tưởng Yến vương chắc chắn nghĩ ra biện pháp thỏa đáng, nếu Tĩnh Nan một khi thất bại, tuyệt sẽ không để cho Ninh vương điện hạ không thể gặp việc bất trắc”.
Hạ Tầm vái chào thật dài, liền muốn lui ra, Sa Ninh rõ ràng trông thấy hắn đứng dậy thì khóe môi có một đường cong vui vẻ như có như không, đó là giễu cợt, trong nội tâm Sa Ninh rất ảo não, làm gì được, đây chính là xuất phát từ Ninh vương, bày mưu đặt kế, nàng mặc dù tính tình cương liệt, nhưng trượng phu mình đa nghi, lo lắng nặng nề, nàng sao có năng lực?
Hạ Tầm vừa mới lui ra, Ninh vương mặt sau tẩm bình phong liền đi ra khỏi, tức giận chỉ tay về phía nàng, chất vấn nói: “Nàng thật sự là thật to gan, bản vương thầm nghĩ lưu một đường lui thôi, ai bảo nàng tự chủ trương, nếu như Tứ ca biết thời biết thế, thật đem Tình Nan này giao cho bản vương, nàng bảo ta phải làm như thế nào cho phải?”.
Sa Ninh cũng không giải thích, chỉ đem mi mắt rủ xuống, trong lòng thầm than: “Lại một lần... ở trước mặt hắn tự rước lấy nhục!”.
Kiều nhan cô đơn, bất đắc dĩ trong lòng sao không phải phiền muộn thật sâu.
Nếu nàng là thân nam nhi, nếu nàng mới là Ninh vương, chắc hẳn... Sẽ làm ra lựa chọn hoàn toàn khác so với Ninh vương...
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan