Chương 312: Minh Kiến Ám Kiến.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 312
Minh Kiến Ám Kiến.
Chương 312: Minh kiến ám kiến.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn. eu
Cửa cung ầm ầm mở ra, từ trong thành cung Thừa Vận đại điện mơ hồ có thể thấy được, từng đạo, từng đạo cửa cung thứ tự mở ra, Ninh vương Chu Quyền đứng ở dưới cửa cung, lập tức nhìn thấy Chu Lệ, vái chào xa xa, cũng không bước ra cửa cung nửa bước, thần sắc hết sức phức tạp.
Chu Lệ âm thầm bật cười: “Thập Thất đệ này.
Nhớ tới Hạ Tầm lộ ra tâm ý Ninh vương cho hắn, Chu Lệ âm thầm lắc đầu, xoay người xuống ngựa, liền đi về phía Chu Quyền. Vài tên thiết giáp thị vệ sau lưng lập tức theo sát không rời.
“Điện hạ, không thể nghênh Yến nghịch vào cung!”.
Phía trong đột nhiên chạy ra một người, quỳ bái về phía Ninh vương Chu Quyền khóc nói: “Điện hạ, Yến nghịch là loạn thần tặc tử, người người muốn giết, điện hạ không vì quốc trừ gian, tại sao còn muốn nghênh hắn vào cung, tình huynh đệ, chẳng lẽ lớn hơn nghĩa quân thần sao?”.
“Hả? Đây là người gì mà không biết xấu hổ, không biết xấu hổ nói những lời nói nhảm này!”.
Chu Quyền vừa nghe lời này liền tỏ thái độ, lẩy tới việc hôm nay bị ép đến chân tường, có khi nào hắn cam tâm tình nguyện? Làm vương tái ngoại đang tiêu diêu tự tại, một câu của Hoàng Thượng, binh quyền mất, ba hộ vệ phúc lợi cũng bị mất, cứ trông coi vương phủ là đủ sống hả, Hoàng Thượng lại ngại hắn sống thấy chướng mắt, hôm nay binh Yến vương tiến vào thành Đại Ninh, phải đem đại quân mình chiêu nạp chắp tay giao ra, tính toán hết thảy, chỉ là muốn bảo trụ tính mạng mình và phú quý vinh hoa thôi, nếu không phải như vậy, Chu Quyền hắn nguyện ý làm như thế?
Chu Quyền tập trang nhìn vào, lại là Trướng Sử vương phủ Thạch Soạn, Chu Lệ không ngờ tự nhiên đâm ngang, cũng không nhịn được phải dừng cước bộ ở dưới bậc, tất cả mọi người hiếu kỳ đánh giết lão Thạch không sợ chết này.
Ninh vương và chính phi đều không lên tiếng, Sa Ninh phi bên cạnh lại nhịn không được cười lạnh nói: “Thạch Trưởng Sử, Ninh vương điện hạ vốn là có tám vạn đại quân, đáng tiếc, binh quyền sớm không còn trong tay, ngươi bảo điện hạ lấy cái gì đi vì nước trừ gian?”.
Thạch Soạn lạnh lùng nói: “Nương nương xin hãy câm mồm, quốc gia đại sự, đâu đến phiên một nữ nhân như ngươi nói chuyện!”.
Thạch Soạn dứt lời, ngang nhiên nói với Chu Quyền: “Điện hạ trong tay không có binh mã, còn có một côn thép ròng côn, nam nhi thân thể bảy thước, một tấm thân anh hùng huyết!”.
Chu Quyền giận quá mà cười: “Ý Thạch Trưởng Sử là, bắt bản vương cầm một thiết côn, đối kháng mấy vạn thiết kỵ của tứ hoàng huynh sao?”.
Thạch Soạn nói: “Mặc dù không thể đối kháng, điện hạ cũng nên đóng chặt cửa cung, không cùng triều đình phản nghịch giảng hòa, sợ binh uy của Yến nghịch như thế, mở rộng cửa cung ra đón chào, điện hạ đã để mình ở chỗ nào?”.
Chu Quyền buồn rười rượi nói: “Trưởng Sứ đại nhân cho rằng, bản vương giờ này ngày này, có thể đặt ở đâu bây giờ?”.
Thạch Soạn nói: “Yến nghịch giả nhân giả nghĩa, đã luôn mồm muốn giết gian tà, thanh quân bên cạnh, như vậy điện hạ chỉ để ý đóng chặt cửa cung, không thèm gặp gỡ, Yến nghịch cũng không dám tự hủy thanh danh, ngang nhiên xông vào cung, thương tổn điện hạ. Mạnh thì lo thiên hạ, vây hãm thì chỉ lo thân mình, điện hạ vô lực cứu quốc, giữ mình trong sạch.
Còn không làm được sao? Thạch Soạn thân là Trưởng Sứ, không thể để mắt nhìn điện hạ đi đến đường sai, thân bại danh liệt!”.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, mở hai tay ra ngăn ở trước cửa, trợn mắt hét lớn về phía Chu Lệ: “Yến nghịch, ngươi đừng mơ tưởng tiến vào Ninh vương phủ ta nửa bước!”.
Chu Lệ giận dữ, trỏ tay hét lớn: “Gian tặc bực này giống như ngươi, Chu Minh hoàng thất yêm chính là bị các ngươi, những đồ hỗn trướng này nói bừa đại nghĩa, ly gián hoàng thân, mới đến cảnh cốt nhục tương tàn, hôm nay bản vương muốn gặp huynh đệ nhà mình, ngươi thích như thế nào?”.
Thạch Soạn ưỡn ngực, hiên ngang lẫm liệt nói: “Thạch Soạn làm Trưởng Sử Ninh vương phủ, không thể để vương của ta lưng đeo danh phản nghịch, ngươi muốn vào cung, trừ phi đạp trên thi thể Thạch Soạn ta!”.
Bên người Yến vương có một Đại tướng Khâu Phúc, đang mặc thiết giáp đi bên cạnh, vừa nghe lời này, quát to: “Như ngươi mong muốn!”.
Đạp đất nhảy lên một bước xa, đang ở giữa không trung, trường đao bên hông dĩ nhiên ra khỏi vỏ, một tiếng xoảng vừa mới truyền vào tai người, một đạo hàn quang như dòng nước đã xoay tròn trên không trung, chỉ nghe phốc một tiếng, huyết quang phun thẳng đứng, làm một đám nữ quyển sau lưng Ninh vương sợ tới mức hoa dung thất sắc, đều kinh hô, một cái đầu lâu của Thạch Soạn ầm ầm rơi xuống đất, lăn xuống nhanh như chớp.
Chu Lệ cười nhẹ một tiếng nói: “Tuy ngu xuẩn, trang tâm có thể khen, bản vương sẽ thanh toàn ngươi!”.
Thi thể Thạch Soạn ngã trên bậc, một dòng máu tươi ồ ồ chảy ra, dọc theo thềm đá uốn lượn xuống dưới, Chu Lệ nhấc áo bào để lên máu tươi rồi đạp trên đó đi qua, đến trước thi thể Thạch Soạn, dính máu hai chân không chút do dự dẫm lên trên thi thể hắn, hắn nói một câu “Trừ phi ngươi đạp trên thi thể ta”, Yến vương bày đặt thềm đá rộng mở như vậy không đi, thật sự đạp trên thi thể hắn để đi tới.
Trên dưới trong Ninh vương phủ cũng chưa quen thuộc cách Yến vương làm người, mà ngay cả Chu Quyền cũng không tinh tường tính nết vị Tứ ca này, thấy tình cảnh này tất cả đều động dung, chỉ có ánh mắt Sa Ninh là khác, trong lòng tán thưởng: “Nhân vật như thể, mới đáng xưng anh hùng!”.
Đám người bên người Ninh vương rụt rè, có rất nhiều tiểu mỹ nhân, vương phi, ái phi, thiếp phi, vương cơ, thị thiếp, ti thiếp, không riêng có mỹ nữ Hán nhân, còn có Mông cổ, Nữ Chân, Triều Tiên, thậm chí dân tộc Tây Vực nữ tử Duy Ngô Nhĩ, mỗi người đều thiên kiều bá mị, tràn ngập phong tình nước khác, nhưng Yến vương lại nhìn không chớp mắt, chỉ để ý nhìn thẳng vị Thập Thất đệ chỉ thấy qua mặt mấy lần này.
Đen trước mặt Chu Quyền, Chu Lệ mở ra hai tay, chưa dùng ngôn ngữ, trong mắt đã đầy nhiệt lệ: “Thập Thất đệ, ngày xưa ta và ngươi huynh đệ gặp nhau, đều là ở trong đế cung kinh thành, phụ hoàng mẫu hậu dưới gối, người nhà đoàn tụ, vui vẻ hòa thuận, hôm nay gian thần quấy phá, các huynh đệ gắt gao, tù đày, Thập Thất đệ bị nhốt trong vương phủ, không được tự do, Tứ ca phủ ở Bắc Bình ít ngày đã đi tới, gia quyển sinh tử khó liệu. Thực không ngờ thi cốt phụ hoàng chưa lạnh, thân tộc tôn thất lại rơi vào việc chém giết lẫn nhau!”.
Chu Quyền bị hắn nói, chạm đến chỗ đau trong lòng, nhớ tới thời gian mình lo lắng hãi hùng, cũng không nhịn được lã chã rơi lệ, hai huynh đệ ôm đầu khóc rống...
“Đại nhân, chúng ta... Mang theo những vật này đi ngăn binh địch sao?”.
Tắc Cáp Trí vỗ vỗ cái bụng căng phồng, hướng về phía Hạ Tầm hỏi.
Ở trong lồng ngực của hắn, có rất nhiều thư, trong đó hai phong thư quan trọng nhất, chính là Yến vương và Ninh vương phân biệt viết ra, ngoài ra bọn họ chính là y theo danh sách trong kho Đại Ninh Đô Ti phủ, tìm được những gia quyển thân thuộc của các võ tướng giữ chức vị quan trọng kia, thư do người nhà bọn họ viết. Trần Hanh phái người đến Đại Ninh, nói cho Chu Giám biết hắn ít ngày nữa sẽ đi ra, cho nên Yến vương lập tức phái người nghênh tiếp.
Một chuyển này ba người là Hạ Tầm, Tắc Cáp Trí còn có Từ Khương. Từ Khương mở cửa thành để Yến quân vào thành, tránh được thương vong, công lao quá nhiều, hôm nay một bước lên trời, đã được Yến vương đề bạt làm Bách hộ, hắn quen thuộc con đường ở đây, đồng thời đối với tất cả vệ cờ xí Đại Ninh, tướng lãnh cũng tương đối quen thuộc, cho nên lần này cùng Hạ Tầm, Tắc Cáp Trí cùng nhau rời khỏi Đại Ninh, chấp hành nhiệm vụ bí mật.
Quan ngoại mùa này gió càng lúc càng lớn, trong gió chẳng những mang theo rất nhiều cát bụi, hơn nữa mười phần rét lạnh, hôm nay thời tiết lạnh cực kỳ, không khí hơi ướt át, xem dạng như vậy, trận tuyết đầu đông, lập tức muốn rơi xuống.
Hạ Tầm ngồi trên lưng ngựa, nắm thật chặt khăn che mặt mặt lại nói: “Tất nhiên không phải! Tướng quân Trương Ngọc dẫn binh phía sau, viện binh tam vệ Đóa Nhan cũng rất nhanh đuổi tới, nếu như văn không được, khi đó mới động võ. Trần Hanh từng nhiều lần theo Yến vương điện hạ đến biên cương xa xôi chiến đấu, Yên vương rất quen thuộc với hắn, Ninh vương có lẽ Trần Hanh không để trong mắt, bất quá đối với Yến vương, hắn vẫn có chút kính sợ, nếu như hắn biết Yến vương điện hạ đã xuất quan, hơn nữa chiếm cứ Đại Ninh, hắn chưa hẳn dám xâm phạm.
Mới nói được chỗ này, Từ Khương giục ngựa đi phía trước hơn một dặm có hơn đã có một con ngựa vội vàng chạy trở về, thanh âm hơi có chút khẩn trương nói: “Đại nhân, nhân mã tiên phong Tùng Đình quan, đã đến!”.
Trần Hanh và Lưu Chân sau khi an bài thỏa đáng xuôi theo tất cả quan ải bên cạnh, lại lục tục điều binh mã từ các nơi, cho tới hôm nay chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu tăng binh về phía Đại Ninh. Bởi vì Yến vương theo Lưu gia khẩu bí mật vượt qua kiểm tra, xuôi theo biên quan ải không phát ra tín hiệu gió lửa, Trần Hanh còn không biết thành Đại Ninh đã rơi vào trong tay Yến vương.
Chi tiên quân này là Trần Hanh đích thân suất lĩnh, trong tướng lãnh Trần Hanh dẫn có ba Viên đại tướng, theo thứ tự là vệ chỉ huy Từ Lý, Trần Văn, Bặc Vạn, ba người này chính là tướng lãnh ba hộ vệ của Ninh vương. Trần Hanh mang bọn họ theo trên người, đều có lo lắng của hắn, hắn cho rằng Yến vương còn đang ở quan nội, uy hiếp lớn nhất còn đang ở quan nội, cho nên Tùng Đình quan không thể thất thủ, thủ quan binh mã phải tuyệt đối tin cậy.
Ba hộ vệ Ninh vương, cộng lại tổng cộng chỉ có chín ngàn người, trong ba vạn đại quân của hắn chỉ chiếm số ít, hơn nữa trong thành Đại Ninh bây giờ còn có một vạn binh mã của Chu Giám, đến lúc đó bằng ba hộ vệ.
Này, ở dưới mí mắt hắn không thể tạo ra sóng gió gì, hơn nữa trong thư Chu Giám đưa cho hắn có nói, Ninh vương muốn tam vệ Thái Ninh, Phúc Dư, Đóa Nhan mưu đoạt thành Đại Ninh, Trần Hanh biết những dũng sĩ bộ lạc kia không tự ý công thành, quân kỷ cũng kém, gia quyển ba hộ vệ Ninh vương phần lớn ở trong thành Đại Ninh, nếu quả thật để tam vệ Đóa Nhan vào thành, ai cũng không thể cam đoan người nhà bọn họ sẽ không bị thương tổn, bọn họ thủ vệ nhà mình, còn có thể không dốc sức lực?
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là, Trần Hanh với mình có chút tự tin, hắn tự tin có thể điều khiển vài viên tướng lãnh này. Hắn là một thành viên lão tướng, Nguyên mạt đã kế tục chức phụ thân, ở trong binh Nguyên đảm nhiệm tướng lãnh, khi đó hắn là Dương Châu Vạn hộ. Triều Nguyên Thượng Vạn Hộ Phủ thống binh hơn bảy ngàn người, Trung Vạn Hộ Phủ thống binh năm ngàn người, Hạ Vạn Hộ Phủ thống binh ba nghìn người, trong Vạn Hộ Phủ thiết lập một Lỗ Hoa Xích, một Vạn hộ, một Phó Vạn hộ. Dương Châu Vạn Hộ Phủ là Trung Vạn Hộ Phủ, lúc ấy hắn ở Dương Châu Vạn Hộ Phủ nhậm chức Vạn Hộ quan.
Về sau, Chu Nguyên Chương khởi binh tại Hào Châu, Trần Hanh vứt bỏ Nguyên về Chu, đầu tiên là đảm nhiệm Thiết giáp trưởng của Chu Nguyên Chương, sau đó lại thăng chức Thiên hộ, về sau theo đại tướng quân Lam Ngọc bắc chinh, vâng mệnh thủ Đông Xương, mấy vạn binh mã thiết kỵ Mông Nguyên đột kích, Trần Hanh chẳng những một mực bảo vệ cho Vĩnh Xương, lại phản thủ làm công, thần kỳ làm quân địch đại bại. Sau này lại mấy lần theo Yến vương đến biên cương xa xôi, xây công huân, tích công thăng làm Đô Đốc Thiêm sự.
Vị lão tướng quân này cả đời chiến trận, cả đời dẫn theo binh, Ninh vương tiểu tử vắt mũi chưa sạch này cùng với ba hộ vệ chỉ huy dưới tay hắn, làm sao có thể được hắn đặt ở trong mắt?
Mắt thấy sắc trời tối đen, Trần Hanh ghìm chặt tọa kỵ, ban hiệu lệnh xuống: “Sắc trời đã muộn, truyền lệnh xuống, cắm trại ngay tại chỗ, vùi nồi nấu cơm. Sáng sớm ngày mai, giờ mão hai khắc điểm binh thao luyện, giờ Thìn canh ba dùng cơm, giờ Tỵ xuất phát, tiếp tục lên đường”.
Quân lệnh hạ xuống, ba quân lập tức hạ trại ngay tại chỗ, bố trí doanh trại bộ đội, cảnh tiêu, khắp nơi trong doanh bắt đầu nổi khói bếp lên.
Từ Khương và Hạ Tầm, Tắc Cáp Trí đem ngựa giấu ở trong rừng xa xa, nằm ở một bụi cỏ trên sườn núi lén lút quan sát động tình trong doanh, mỗi lều trong doanh, đều dựng thẳng đại kỳ chủ soái, nếu là người ngoài, chưa hẳn có thể căn cứ cờ xí xác nhận mỗi một chủ tướng trong doanh trướng, bởi vì dòng họ có phần là thế gia vọng tộc, hai Viên đại tướng trong quân cùng họ cũng là bình thường, ví dụ như Vương Lưu Lý Triệu cùng một loại, nhưng họ Bặc tương đối ít, Đại Ninh Đô Ti hơn hai mươi vệ tướng lãnh, chỉ huy họ Bặc chỉ có một.
Cho nên Từ Khương chỉ điểm mọi chỗ giới thiệu cho Hạ Tầm, khi hắn chỉ đến một chỗ doanh trại bộ đội giương đại kỳ chữ “Bặc”, đột nhiên hưng phấn nói: “Đại nhân hãy xem, doanh trại bộ đội kia, hẳn là Bặc Vạn Bặc trong ba hộ vệ chỉ huy Ninh vương”.
“Ba hộ vệ Ninh vương cũng bị Trần Hanh mang đã tới?”.
Hạ Tầm đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là mừng rờ, nói: “Chúng ta không trực tiếp đi gặp Trần Hanh, đi, đi vòng tới chỗ Bặc Vạn đóng quân, gặp Bặc Vạn!”.
Điện hạ sau khi vào thành không mảy may tơ hào dân chúng, biết được thân phận tôn phủ có quan hệ với Hoàng Phủ đại nhân, chúng ta còn phái mấy tên lính chuyên môn canh giữ ở ngoài cửa tôn phủ, không để cho loạn binh tiến vào quấy nhiễu, lệnh tôn lệnh đường và huynh đệ đại nhân, thê nữ đều đều bình an không việc gì”.
“Mẹ, không việc gì chắc là thật, nhưng kiểu không việc gì này, cùng ép người có gì khác nhau đâu?”.
Hoàng Phủ Dự lấy lại bình tình, cười khổ nói: “Hai vị này... Còn có Từ lão đệ, mời... Mời theo ta tới.
“À, mang thư của các ngươi theo...
Trong doanh Bặc Vạn, ba người Từ Lý, Trần Văn, Bắc Vạn đang nhìn một đống thư tín, hai mặt nhìn nhau.
Qua hồi lâu Tiểu Vạn quét mắt qua hai người, trầm giọng nói: “Hai vị, các ngươi nói như thế nào?”.
Trong thư tín trước mặt, có thư nhà bọn họ, có thư Ninh vương kể khổ, hô hào bọn họ quy hàng, cũng có Yến vương hứa hẹn phong quan to lộc hậu. Gia quyển ở trong lòng bàn tay người ta, chủ cũ cộng thêm tình thân, Yến vương uy danh hiển hách lại tự tay viết thư cho bọn họ, vài thế công như thế, đủ để ba vị vệ chỉ huy dưới trướng Trần Hanh luôn bị xa lánh đề phòng động tâm.
Qua tuổi bốn mươi mới có một nhi tử bảo bối, đứa con còn đang ở trong thành Đại Ninh, Từ Lý dẫn đầu xoa tay nói: “Hai vị huynh đệ, chúng ta vốn là hộ vệ Ninh vương điện hạ, từ khi bị triều đình dời Đại Ninh, đến Tùng đình quan. Lập tức liền từ bảo bối trong mắt mẹ ruột biến thành mẹ kế nuôi, lúc này đây Trần Đô Đốc mang chúng ta trở lại Đại Ninh, với danh nghĩa là để chúng ta đi thủ thổ vệ gia, thật ra, vẫn là bởi vì không yên lòng về chúng ta, dựa vào ta nghĩ, không hai lòi, điện hạ đã gửi thư, cứ đi theo điện hạ phản!”.
Bặc Vạn lại nhìn chằm chằm Trần Văn liếc, hỏi: “Trần huynh nói như thế nào?”.
Trần Văn cười cười nói: “Huynh đệ chúng ta đã là trên cùng một thuyền, ngươi không đi được, ta cũng không chạy được, ba chúng ta, có một đường quay về dưới trướng Ninh vương, chứ còn ở bên phía triều đình này thì đừng mơ tưởng sống được những ngày tốt lành, điểm này hai vị chắc hẳn đều đã tinh tường. Cho nên, con mẹ nó chứ, mặc kệ đi vào là chết, lựa chọn như thế nào, ba chúng ta vinh cùng vinh, nhục chung nhục...”.
Từ Văn mất kiên nhẫn, trừng mắt nói: “Ta nói lão Trần, ngươi nói nhăng nói cuội cái gì thế? Một câu thôi, chúng ta làm sao bây giờ, là theo Trần Đô Đốc đánh về Đại Ninh, hay đi theo Ninh vương Yến vương làm một trận!”.
Trần Văn chậm rãi mỉm cười nói: “Ta đây không phải đang nói đạo lý trong đó? Chúng ta muốn lấy hay bỏ, thì cũng phải nghĩ cho kỹ lấy cái gì bỏ cái gì? Cha mẹ thê nhi Hai vị đều ở thành Đại Ninh, huynh đệ thì không. Gia quyển nhà ta tại Hưng Châu, nếu hai vị quyết tâm quy phục Yến vương, huynh đệ không nói hai lòi, bất quá ta phải lập tức phái người trở về chuyển gia quyển.
Thần sắc Bắc Vạn bất động, nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: “Trần huynh, gia quyển sẽ không cần phải chuyển, vị sứ giả họ Hạ của Yến vương điện hạ kia nói cho ta biết, từ danh sách biết được chi tiết lão huynh ngươi, Yến vương đã phái người cải trang giả dạng tới Hưng Châu, hôm nay sao... Gia quyển Trần huynh hẳn là đã được đưa vào trong thành Đại Nnh”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan