Chương 317: Đến Lúc Lên Đường.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 317
Đến Lúc Lên Đường.
Chương 317: Đến lúc lên đường.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: ram 76 --- 4vn. eu
Yến quân sau khi ăn xong, liền xuất phát đến dưới thành Bắc Bình, hướng về phía quân Minh vây thành phát khởi tiến công, quân Minh vây thành tứ phía, binh lực phân tán ra, ở một phương diện khác mà nói, binh lực cũng không trội hơn Yến quân, sĩ khí Yến quân lại dâng cao, gần mười vạn đại quân là tinh binh từ Đại Ninh Đô Ti mang đến, hôm qua vừa mới trải qua một trận chiến, mà quân đội triều đình ở dưới thành Bắc Bình lại giằng co kéo dài, người kiệt sức, ngựa hết hoi, đến nỗi vừa mới giao chiến, quân Minh liền rơi xuống hạ phong.
Tướng lĩnh các bộ của quân Minh mắt thấy Yến vương đột nhiên xuất hiện, mà binh lực lại tăng nhiều, muốn tìm Lý đại quốc công hỏi ý kiến đối sách, đáng tiếc Lý Cảnh Long giống như con thỏ, đã ngựa không dừng vó chạy về phía Đức Châu tìm cỏ ăn, các tướng quân không tìm thấy vị Đại tướng quân này, đành phải từng người tự chiến.
Những tướng quân này thật đúng là rất có khả năng, đau khổ chèo chống trọn vẹn thời gian hai ngày, lương thảo hao hết, lúc này mới bại trận, Yến quân dùng kỵ binh đuổi giết một hồi, mới thu binh lại, quân coi giữ trong thành mở cửa thành ra, Yến vương Chu Lệ chiến thắng trở về Bắc Bình.
Yến vương và Từ phi hai vợ chồng hơn một tháng này thật ra đều là cực kỳ nguy hiểm, thành Bắc Bình mấy bận suýt bị phá, Yến vương ở bên ngoài nhìn như không có hung hiểm, nhưng hành trình Đại Ninh một khi muộn, cũng là thập tử nhất sinh, hôm nay sống sót sau tai nạn, vợ chồng hai người ôm nhau vui quá mà khóc.
Nhưng bất kể nói thế nào, trận này giải quyết một đại nguy cơ, Chu Lệ xem như đứng vững ở phương bắc, sau khi được tám vạn tinh binh Đại Ninh Đô Ti, binh lực Yến vương không những tăng nhiều, cũng đã lấy được không gian chiến lược càng lớn, năm mươi vạn đại quân triều đình thất bại thảm hại, tin tức một khi truyền ra, có thể biết sẽ tạo thành chấn động lớn cờ nào với triều đình.
“Văn Hiên!”.
“Thế Mỹ huynh!”. (Thế Mỹ, Trương Ngọc).
“Ha ha, Văn Hiên đến đây”.
“Ái ui, Sĩ Hoằng huynh, trên cánh tay trúng tên đã tốt rồi sao?”. (Sĩ Hoằng, Chu Năng).
“Văn Hiên đến à, hôm nay sinh nhật lão Khâu ta, buổi tối bày gia yến, cũng chỉ vài mời bằng hữu quen thuộc, mọi người uống chút rượu, ta mời ngươi, tiểu tử ngươi xuất quỷ nhập thần, cũng bắt không được người ngươi, vừa vặn bắt gặp tại đây, đêm nay giờ Tuất, nhất định phải tới đấy”.
“Khâu Phúc đại ca khách khí rồi, huynh đệ nhất định đến, nhất định đến”.
Hạ Tầm từ lúc vào Yến vương phủ, đi ra đi vào đều là gương mặt quen, người nào tủm ra, đều là công gia, Hầu gia tương lai của vương triều Đại Minh, khiến cho hắn vừa cùng người này nói chuyện, lại cùng người kia vẫy tay, đâm đầu đi tới một người, vội vàng lại phải xoay người thở dài, Hạ Tầm quen biết hết vương phủ, mỗi người đều là công hầu, khiến cho tay hắn chân vội vàng, giống như tôn đại thánh uống rượu rượu bước.
Chu Lệ khen: “Hay, quá hay, chất nhi chúng ta giỏi rồi, luôn mồm nhân nghĩa trang tín, đến nhân chí hiểu, đây là hiểu đạo sao? Phương Hiếu Nhu, Hoàng Tử Trừng mọi chuyện chú ý một chữ lễ, chuyện này hợp lễ không? Huynh đệ một cây bút viết, như thương như đao, từng chữ công tâm!”.
Chu Quyền cười nói: “Tứ ca khen quá lời, Tứ ca mời xem một câu này: Khổng Tử viết: “Cha còn thì xét chí hướng của người, cha mất rồi thì xét hành vi của người, ba năm sau mà không thay đổi khuôn phép của cha thì có thể gọi là có hiếu” Tiểu nhân gian tà, cấu kết làm ác, xảo ngôn mê hoặc, biến loạn tổ pháp, Hoàng Minh Tổ Huấn ngự chế tự viết: “Phàm tử tôn ta, khâm thừa mệnh trẫm, không tự thông minh, làm loạn phương pháp của ta, một chữ không thể sửa! Gian thần Tề Thái bất tuân tổ pháp, làm kè xấu, nghịch tặc như thế, tội lớn không thể tha!”.
Ninh vương vừa mới vào ở Yến vương phủ, từ trên xuống dưới còn chưa kịp quản lý, nhất thời cũng bất chấp rất nhiều quy củ, Sa Ninh đợi ở một bên, nàng càng xem càng giận, tức giận quay người lại, liền xuất cung, nàng xem, Yến vương là vương, Ninh vương cũng là vương, Ninh vương thực lực càng trên Yến vương, thực không cần khúm núm, làm loại nhân vật phụ trách văn thư trước mặt người khác, Ninh vương không cho rằng đây là sỉ nhục, nhưng lòng nàng lại tràn đầy nhục nhã.
Đến nội viện, lại gặp Hạ Tầm cầm thủ dụ Yến vương, cùng quản sự Ninh vương phủ giao hàng, quản sự là được Ninh vương phân phó, xem xét thủ dụ không sai, liền dẫn hắn đi vận chuyển tài vật, Hạ Tầm dẫn theo mấy người tới, đều là thành viên hắn chọn lựa trong Phi Long bí điệp, tuyển chọn tài vật ra, do bọn họ lấy đi.
Hạ Tầm cơ cấu bí điệp này, kiêm công năng của cơ quan tình báo và bộ đội đặc chủng, dò xét tình hình địch, ám sát đầu sỏ bên địch, giám thị dị động bên trong văn võ, dù sao có rất nhiều nhân viên là quân triều đình đầu nhập vào, độ trang thành còn cần nghiên cứu kiểm nghiệm, tóm lại, hết thảy theo lẽ bình thường nhưng phục vụ cho thủ đoạn chiến tranh, bọn họ đều phải gánh chịu. Cho nên đủ loại nhân tài, Hạ Tầm đều thu gom hết.
Sa Ninh nhìn thấy Hạ Tầm, nhịn không được đi tới, cũng không khoái ý cười lạnh nói: “Đây không phải là Dương... Không đúng, bản vương phi thật đúng là không biết, ngươi ở bên cạnh Yến vương điện hạ, làm những việc sai sử linh tinh. Theo lý thuyết, Yến vương điện hạ có thể thuận lợi xuất quan, lại thuận lợi mang về tám vạn đại quân, công lao của ngươi có thể nói lớn nhất, tại sao... Đến cả thiên tướng cũng không lên làm?”.
Hạ Tầm cười cười, chắp tay nói: “Ty chức bái kiến nương nương, nương nương nói là, ty chức hôm nay ở bên cạnh điện hạ, thì ra chỉ là trợ thủ, làm chút ít chuyện nhỏ những tướng quân khác không muốn làm sao, tại hạ vũ dũng không đủ, điều binh khiển tướng sao, tại hạ không đọc qua binh thư, người quý tự biết mình, tại hạ đối với vị trí hiện tại vẫn rất là hài lòng”.
Sa Ninh nghe trong lời hắn nói có chuyện, khuôn mặt không khỏi nghiêm lại, hừ lạnh một tiếng.
Hạ Tầm thấy thủ hạ đã chuyển hết tài vật, liền nói với Sa Ninh: “Nương nương vừa mới vào cung, còn chưa dọn đồ đạc, Ninh vương điện hạ vẫn tốt đấy chứ?”.
Sa Ninh phẫn nộ nói: “Tốt, tại sao không tốt, điện hạ tài năng sáng tạo rất lớn, vừa rồi lại viết một thiên hịch văn, hình như được Yến vương điện hạ thưởng thức đấy?”.
Hạ Tầm ngưng mắt liếc nhìn thật sâu Sa Ninh, hai mắt quét qua xung quanh, thấy không có người ở phụ cận nghe bọn hắn nói chuyện, liền nghiêm mặt nói: “Nương nương, Hạ Tầm ngày mai sẽ rời khỏi Bắc Bình, đi khắp nơi vì Yến vương điện hạ kiếm lương thảo, trước khi đi có một điều cần nói, không biết có nên nói hay không”.
Sa Ninh có phần ngoài ý muốn nhìn hắn, hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”.
Hạ Tầm nghiêm nét mặt nói: “Nương nương, anh hùng, làm người không thể vì mình, mới xưng anh hùng. Nhưng làm người không thể vì người, đều là bị bức phải làm, nếu như có thể, ai nguyện ý đi làm những sự tình này? Thành một anh hùng, chỉ có cực khổ, Ninh vương điện hạ vui ở an nhàn, lại có gì không tốt? Cái gì gọi là lòng ôm chí lớn, nếu như có thể, tại hạ cũng chỉ nguyện sống cùng kiều thê ái tử, bình yên lặng lẽ. Nếu như có thể, Yến vương điện hạ cũng sẽ làm thái bình Vương gia, không muốn đi đến con đường tiền đồ chưa biết này.
Nương nương là thê tử Ninh vương điện hạ, là muốn làm nữ nhân bạn đời của hắn, người hy vọng nam nhân mình anh dũng đấu tranh, vì hắn mà phải lo lắng hãi hùng, hay tình nguyện ở chung sớm chiều cùng hắn, ân ái triền miên? Nương nương, ta hiểu rõ, nữ nhân trên thảo nguyên sùng bái anh hùng, bởi vì nam nhân không được thế, hắn sẽ không được tộc nhân và thê nhi kính phục, một người gặp tai họa cả nhà liền không cách nào sống sót, hắn phải là cường giả. Nhưng Ninh vương điện hạ, cũng không cần như thế, không phải sao? Anh hùng chỉ dùng để sùng bái, không phải dùng để gắn bó làm bạn cả đời”.
Sa Ninh nghe xong, trong lòng khẽ động, thần sắc vốn tức giận biến mất, ánh mắt lâm vào trong trầm tư.
Hạ Tầm thấy thủ hạ đã chuyển đủ tài vật, liền cúi người thật dài về phía Sa Ninh, nói: “Hạ Tầm lời nói chỉ đến thể, mong rằng nương nương nghĩ lại, cáo từ”.
Sa Ninh vẫn đang đứng lặng ở đẳng kia, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt thanh tủ động lòng người của nàng, chói lọi. Nàng yên lặng nhìn Hạ Tầm đi xa, thật lâu cũng không di động nửa bước...
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan