Cẩm Y Hành - Dã Anh Tây Qua

Chương 4

Người trong lòng nhắm chặt đôi mắt, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng không thở nổi, hoàn toàn khác xa bộ dạng kiêu ngạo tự tin trước đây của nàng.

Thoạt nhìn thậm chí còn có vài phần, đáng thương?

Tề Vệ lắc đầu, xua tan suy nghĩ thừa thãi trong đầu.

Nàng đáng thương?

Bản thân hắn vẫn nên nhớ kỹ lại những lúc mình bị nàng chỉnh!

Nhưng ghét thì ghét, nhìn bộ dạng lúc này của Trâu Lan Thanh, gần như ngay cả cái mạng nhỏ cũng khó giữ được.

Tuy rằng hai người không hợp nhau, nhưng tốt xấu gì cũng là đồng liêu, hắn chẳng thể vì những chuyện này mà mặc kệ nàng.

Nghĩ tới đây, Tề Vệ dìu nàng lên, đi đến trước quầy chưởng quỹ của khách điếm, thuê hai gian phòng, lại nhờ chưởng quầy vào trong huyện tìm giúp một đại phu đến, hắn thì ở lại chăm sóc Trâu Lan Thanh đang trọng thương.

Phòng của hai người vừa hay một trái một phải, như vậy dù ban đêm có chuyện gì, hắn cũng có thể kịp thời chạy đến kiểm tra tình trạng của Trâu Lan Thanh.

Đỡ người lên giường, Tề Vệ dò mạch tượng trên cổ tay nàng trước.

Mạch vẫn đập, nhưng rất yếu.

Hắn đánh giá người này một phen, định tìm xem vết thương của nàng ở đâu.

Nhìn dáng vẻ hiện tại này của nàng, hẳn là bị rơi xuống nước trước, sau lại lăn từ trên sườn dốc xuống.

Theo lý mà nói thân thủ của Trâu Lan Thanh cũng không tồi, ai mà có thể đuổi nàng đến bộ dạng gà bay chó sủa này.

Không đúng lắm.

Tề Vệ nghĩ không ra, nhưng tay vẫn sờ thử lên đầu Trâu Lan Thanh tìm kiếm.

Có thể khiến người ngất xỉu, tám phần là đầu bị thương.

Hắn cứ vậy dùng tay đỡ gáy nàng lên, đồng thời cũng đứng lên nhìn thử hướng đó.

Quả nhiên, sau khi vén tóc sau gáy lên, trên gáy xuất hiện một vết thương rất lớn, còn có rất nhiều máu vây xung quanh.

Tề Vệ thu hồi tầm nhìn lại, hướng tầm nhìn chuyển tới gương mặt người này.

Tư thế lúc này, khoảng cách giữa hai người rất gần, mái tóc Trâu Lan Thanh xõa tung, gương mặt trầm tĩnh ôn hòa, hoàn toàn không giống lúc trước “Giương nanh múa vuốt” với hắn, ngược lại giống một tiểu cô nương ngoan ngoãn khiến người khác yêu thích.

Đây là lần thứ hai suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Tề Vệ từ sau khi nhìn thấy nàng hôm nay.

Điều này quá không thích hợp.

Chẳng lẽ bản thân đã bị nàng bắt nạt đến mức sinh bệnh chăng?

Hay là bỗng nhiên thức tỉnh tình cảm phân đào đoạn tụ(*) gì đó?

(*Chỉ đồng tính luyến ái thời xưa.)

Tề Vệ cảm thấy chuyện hôm nay chỗ nào cũng không thích hợp.

Dù sao đợi nàng tỉnh, hắn nhất định phải tính kỹ món nợ ngày hôm nay với Trâu Lan Thanh.

Đến lúc đó, nàng thiếu hắn một ơn cứu mạng, xem về sau nàng còn dám đối nghịch với hắn hay không.

Lúc nghĩ đến đây thì tiểu nhị của khách điếm dẫn một đại phu đến gõ cửa, Tề Vệ lập tức đứng dậy mở cửa, để đại phu vào trong.

“Chậc, cô nương này bị thương không nhẹ đâu. Vết thương trên đầu lớn chứ không nhỏ, hiện tại lão phu dựa vào mạch tượng của nàng mà đoán, có thể là khí tụ không thông, thần khướu bị bế. Ta tạm thời kê cho nàng một đơn thuốc, uống tạm nửa tháng, chờ xem hiệu quả thế nào.”

Sau khi lão đại phu băng bó cho Trâu Lan Thanh xong, lại ở trước bàn nhấc bút rồng bay phượng múa viết xuống, vô cùng tiêu sái tự nhiên.

Nhưng Tề Vệ ở bên cạnh lại mất bình tĩnh.

Cái gì?

Cô nương!?

Hắn nhìn người trên giường một cái, Tề Vệ quay đầu đi, gương mặt tỉnh bơ hỏi: “Vậy thì đại khái bao lâu nữa cô nương này mới có thể tỉnh lại?”

“Ừm…, nhanh thì vài ngày, chậm thì vài tháng. Khó nói, khó nói.”

Lão đại phu lắc lắc đầu, lại tiếp tục viết đơn thuốc.

Tề Vệ như bị sét đánh.

Xem ra vừa rồi hắn nghe không sai, Trâu Lan Thanh thực sự là một nữ nhân.

Ánh mắt sâu kín lại nhìn về phía người trên giường, Tề Vệ nở nụ cười.

Sau khi tiễn đại phu ra về, Tề Vệ ngồi yên ở đầu giường nhìn Trâu Lan Thanh tóc tai rối loạn.

Lúc này, hắn lại cảm thấy người này trở nên thật đáng giận.

Mặc kệ nàng vào Cẩm Y Vệ vì lý do gì, nhưng một tiểu cô nương lại dối trên lừa dưới Vệ Sở như vậy, thậm chí cả đương kim Hoàng Đế, còn năm lần bảy lượt trêu đùa hắn.

Nhưng lần này, bí mật của nàng bị hắn phát hiện rồi.

Xem lúc nàng tỉnh lại còn nói được cái gì.

Lần này đến phiên Trâu Lan Thanh phải ngậm ngùi.

Tề Vệ nghĩ vậy, thần sắc cũng dần dần đắc ý, thậm chí còn có chút chờ mong bộ dạng Trâu Lan Thanh sau khi tỉnh lại phát thân phận của nàng đã bị hắn phát hiện.

Nhưng tóm lại, bộ dạng hiện tại của nàng không thể quay về Cẩm Y Vệ ở kinh thành.

Một nữ nhân trà trộn vào Cẩm Y Vệ, hắn cũng biết rõ nếu chân tướng bị phát hiện nàng sẽ gặp chuyện gì.

Trong lòng Tề Vệ cũng không muốn Trâu Lan Thanh gặp chuyện như vậy.

Mà bộ dạng hôn mê bất tỉnh hiện tại của nàng, căn bản không thể rời khỏi.

Cho nên, Tề Vệ quyết định cùng Trâu Lan Thanh ở lại khách điếm này trước, đợi nàng tỉnh lại nói chuyện sau.

Cũng may lần này hắn ra ngoài không báo chính xác ngày hồi kinh cho bên kia biết, nếu nàng thật sự phải đợi nửa tháng nữa mới tỉnh lại, hắn cũng có thể đợi được.

Tề Vệ cảm thấy bản thân có thể đợi, Trâu Lan Thanh đúng là không thèm khách sáo với hắn.

Sau ba ngày chờ đợi, Trâu Lan Thanh vẫn chưa tỉnh lại.

Lại đợi thêm bốn ngày, vẫn không tỉnh.

Mấy ngày nay, Tề Vệ mỗi ngày đều tận tâm tận lực “chăm sóc” Trâu Lan Thanh, trừ chuyện thay y phục và mấy chuyện linh tinh hắn không tiện làm sẽ gọi chủ quán khách điếm đến giúp đỡ, còn lại như đút thuốc, đút cơm, hắn đều tự mình làm.

Rất nhiều lúc Tề Vệ đã nghĩ, kiếp trước có phải mình nợ người này rất nhiều tiền không, bằng không sao có thể đến chỗ nào cũng bị nàng khi bắt nạn và đàn áp chứ?

Bản thân hắn cũng rảnh rỗi, cứ muốn làm người tốt.

Tóm lại hắn nghẹn trong lòng một bụng tức giận, vẫn chưa có chỗ phát tiết.

Sau đó, lại bảy ngày trôi qua, lúc Tề Vệ thật sự không chịu nổi nữa, Trâu Lan Thanh mới nể tình tỉnh lại.

Tề Vệ nhất thời thở phào một hơi.

Ngày tháng làm lão nương coi như đã kết thúc.

***

Thời điểm Trâu Lan Thanh vừa tỉnh lại, đối diện chính là trần nhà xa lạ, còn có một nam nhân xa lạ trước mặt.

Đầu nàng rất đau, có thứ gì đó đang quay tròn trong đầu nàng, nhưng cẩn thận xem xét lại, lại phát hiện chẳng có gì.

Một mảnh trống rỗng.

Thời điểm đang cau mày cẩn thận đánh giá tứ phía, nam nhân ở đầu giường kia nhìn thấy nàng tỉnh lại hai mắt nhất thời sáng lên:

“Tỉnh rồi?”

Mang theo một loại ngữ khí như trút được gánh nặng, còn có vui mừng chờ mong.

Có thể hắn là người đối xử với nàng rất tốt, nếu không tại sao sau khi nhìn thấy nàng tỉnh lại vui vẻ như vậy.

Đây là phán đoán đầu tiên của Trâu Lan Thanh.

“Ừm…” Trâu Lan Thanh gật đầu, vịn vào thành giường muốn ngồi dậy.

Hiện tại nàng cần làm rõ tình huống của chính mình.

Nam nhân này, hẳn là có thể tin tưởng nhỉ?

Thoạt nhìn dường như hắn luôn chăm sóc nàng.

Tề Vệ đối diện nhìn thấy, hắn lấy gối kê sau lưng cho Trâu Lan Thanh, để nàng tựa vào thoải mái một chút.

Nhìn xem, hiện tại hắn chăm sóc người khác rất có kinh nghiệm, một ngày nào đó không thể lăn lộn ở Cẩm Y Vệ nữa, nói không chừng còn có thể đến một phú thương có làm gia đinh.

Tề Vệ trong lòng tự giễu, động tác trên tay lại càng thành thạo.

Trâu Lan Thanh cũng chú ý đến điểm này, thăm dò mở miệng hỏi: “Là huynh chăm sóc ta suốt thời gian qua?”

Tề Vệ mỉm cười: “Không phải ta thì còn có thể là ai? Ngươi cho rằng người khác sẽ tận tâm tận lực quản chuyện sống chết của ngươi như vậy sao?”

Câu trả lời nhìn như phàn nàn, nhưng kỳ thật trong giọng nói lại tràn ngập mấy phần thân thiết.

Dù sau giữa hai người cũng coi như thân thuộc, tuy rằng quá khứ có bất hòa, nhưng ở nơi không người thân thuộc này vẫn là đồng liêu nương tựa lẫn nhau.

Trâu Lan Thanh cũng lập tức tinh ý nhận ra điểm này, trong lòng nói người này không phải người xấu, thậm chí có thể nói quan hệ với nàng không tồi.

Sau hai lần phán đoán, Trâu Lan Thanh lớn mật mở miệng:

“À… huynh có thể nói cho ta biết ta là ai, chúng ta đang ở đâu không? Dường như nhất thời có một… có một số chuyện ta không nhớ ra…….”

Nàng liên tục dùng mấy từ không xác định, dường như, có một ít, nhất thời, là vì muốn cố gắng nói giảm nói tránh, để tránh người khác nổi lên ý xấu với nàng.

Nhưng thực ra Trâu Lan Thanh cũng tự biết, tình huống hiện tại của nàng rất tồi tệ.

Tề Vệ cũng nhận ra ý tứ trong lời nói của Trâu Lan Thanh, nhưng là nghĩ theo hướng khác.

Ha, Trâu Lan Thanh cũng có ngày hôm nay!

Hắn chăm sóc đợi nàng nửa tháng, còn có những thua thiệt nhận từ nàng lúc trước, cũng đã đến lúc trả lại rồi.

Ngẩng đầu đánh giá người trước mặt, Tề Vệ tận lực khống chế bản thân không cười thành tiếng.

Nàng thật sự mất trí nhớ, hay là lại đang suy tính chủ ý gì để giày vò hắn?

Nhìn ánh mắt của nàng, dịu dàng ngoan ngoãn, thật sự không giống khi đối mặt với hắn lúc trước, nhưng ai biết được có phải giả vờ hay không?

Lúc nói chuyện, nàng cũng không cố ý giả giọng nam nhân, là thật sự quên rồi, hay là đã tính trước việc bản thân đã bị lộ thân phân, cho nên trước khi hắn ra tay thì phản đòn trước?

Nội tâm Trâu Lan Thanh có bao nhiêu phức tạp, Tề Vệ không xác định được.

Nhưng hắn quyết định thử một chút xem.

“Nàng? Nàng không nhớ sao? Nàng là nương tử của ta! Hai chúng ta tân hôn cách đây không lâu rồi đến huyện Uyển Bình du ngoạn, nàng không cẩn thận gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường, cho nên tướng công là ta vẫn luôn ngày đêm làm bạn ở bên cạnh chăm sóc nàng.”

Cho dù Trâu Lan Thanh đang giả vờ, có lẽ nghe những lời này của hắn cũng buồn nôn không giả vờ được nữa.

Bị hắn chiếm tiện nghi như vậy, hắn không tin nàng có thể chịu được.

Trâu Lan Thanh ở đối diện nghe xong, gương mặt trong nháy mắt xuất hiện chút mờ mịt.

Nàng, vậy mà đã xuất giá rồi sao?

Trong lòng vẫn có chút do dự như cũ, Trâu Lan Thanh quyết định dò xét nam nhân trẻ tuổi này một lần nữa.

“Nếu huynh nói chúng ta đã thành thân, vậy ta hỏi huynh, chúng ta thành thân vào lúc nào, ở đâu? Tình huống trong nhà của ta và huynh thế nào?”

Đến đây, Tề Vệ cơ bản có thể xác nhận.

Được rồi, lời này cũng hỏi ra, người này thật sự mất trí nhớ rồi, không phải giả vờ.

Vốn đến lúc này phải nói sự thật với Trâu Lan Thanh, để nàng tự quyết định bước tiếp theo.

Nhưng ma xui quỷ khiến, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Tề Vệ.

Bộ dạng của Trâu Lan Thanh lúc này thật đúng là dễ bắt nạt.

Trong lúc ý niệm trong đầu thay đổi, lời Tề Vệ thốt ra cũng đi trước suy nghĩ.

Hắn làm Cẩm Y Vệ, thành thạo nhất là chuyện điều tra tin tức, các loại chuyện thế này cũng nghe không ít, cho nên bịa ra cũng thuận buồm xuôi gió.

“Chúng ta à, là người huyện Đại Hưng, nàng là tiểu cô nương mồ côi phụ mẫu, phụ mẫu ta đều ở nơi khác, một mình ta đến Thuận Thiên phủ này làm ăn. Sau đó chúng ta tình cờ gặp nhau trên đường, ta cứu nàng, thường xuyên qua lại nên nàng phải lòng ta, sau đó thì ta lấy nàng về.”

Gọn gàng dứt khoát, thật sự hoàn hoàn không biết xấu hổ.

Nhưng nét mặt của hắn vô cùng nghiêm túc, nói đến chỗ cảm động còn phối hợp cùng “Hoạt động tâm lý” của hắn trong lúc đó, giống y như thật.

Trâu Lan Thanh quan sát vẻ mặt của người đối diện trong lúc nói chuyện, trong lòng dần dần có kết luận.
Bình Luận (0)
Comment